Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 727: Chương 727: Minh hải 4




Bạch Vũ không có thời gian từ từ đợi, nàng chỉ có thể lợi dụng Linh tửu tăng tốc độ tu luyện lên nhanh nhất, nhanh chóng nếm thử cực hạn đột phá.

Không bao lâu, toàn bộ mấy ngàn Linh tửu được cất trong nhẫn Bách Vũ đã được dùng hết, Bạch Vũ loáng thoáng cảm giác được đột phá đến bình chướng Thần Hoàng, nhưng linh khí trong tinh thể cực phẩm lại gần như sắp bị nàng hấp thu hết.

Bạch Vũ ngạc nhiên mở to mắt, một nửa linh khí còn lại trong tinh thể cực phẩm cũng bị nàng hấp thu hết! Linh khí cần đột phá đến Thần Hoàng cũng không tránh khỏi quá khủng bố rồi? Không biết linh khí thừa lại có đủ cho nàng đột phá hay không?

Giờ phút này, rốt cục bên ngoài cũng bắt đầu bất yên tĩnh rồi. Từng đường dao động truyền vào trong động, đám oan hồn lại bắt đầu lượn lờ chung quanh, dường như là đang tìm nàng.

Không biết Ngọc Ưu Liên đã dùng cách gì, rốt cục cũng thoát khỏi sự quấn quýt của đám oan hồn, còn khiến phần lớn oan hồn tin tưởng, Bạch Vũ mới là đầu sỏ hại chết bọn họ.

“Người sống đó đâu rồi? Sao có thể không thấy nữa?”

“Chắc chắn vẫn còn ở trong minh hải, nàng ta trốn không thoát được.”

“Này, ngươi đi đâu? Đừng mong chạy, đợi đến khi tìm được người chạy trốn kia, cùng nhau ăn luôn.” Lão già tóc tai bù xù nói với Ngọc Ưu Liên.

Khóe mắt Ngọc Ưu Liên hung hăng giật giật, cười nói: “Chưởng môn, ngươi đừng lo, đương nhiên thứ tội cho ta, nhưng không thể thả Bạch Vũ chạy. Ta cảm thấy nàng ta đang ở gần đây.”

Nàng ta thắp ngọn lửa lên, rải đầy đáy biển mới miễn cưỡng chiếu sáng một vùng chung quanh, tìm trong những đám san hô lớn.

“Hừ! Nơi này có huyệt động... ha ha, muội muội, thì ra ngươi trốn ở đây à, thật đúng là chỗ tốt.” Ngọc Ưu Liên cười tít mắt bơi qua,  trong mắt hiện lên hung ác, đánh ra một chưởng.

Nước biển chung quanh hóa thành một dòng nước lũ xông vào trong huyệt động trong nháy mắt, lực lượng mãnh liệt cuồn cuộn giống như một ít thuốc nổ, muốn phá nát huyệt động.

Ầm - -

Đột nhiên một hơi thở khổng lồ khác tập kích, mang theo lực lượng hủy diệt trời đất, bá đạo cắn nuốt mọi thứ. Hai luồng lực lượng đâm vào nhau ở trước huyệt động, ầm ầm phát ra chấn động không thua gì địa chấn khủng bố ở Haiti.

San hô và mỏm núi đá dày đặc bị đánh trúng dập nát, khuếch tán ra ngoài theo hải triều mãnh liệt, ngay cả Ngọc Ưu Liên cũng bị sóng nước nổ lớn này đánh bay ra thật xa. Chỗ huyệt động của Bạch Vũ lại không hề có chuyện gì.

Ngọc Ưu Liên ổn định thân thể, hung tợn nhìn về phía cái bóng ẩn trong chỗ tối: “Dạ Quân Mạc, ngươi tới từ lúc nào?”

Dạ Quân Mạc hiện thân ra từ trong bóng tối, cũng không đáp, hô mưa gọi gió, xuyên thấu qua từng lớp sóng minh hải đánh về phía Ngọc Ưu Liên, Ngọc Ưu Liên vội vàng đánh trả.

Hai người ra tay quá nặng, chấn động khiến trăm dặm chung quanh rung chuyển không yên.

Từ đầu đến cuối, Dạ Quân Mạc vẫn luôn chắn ở trước huyệt động, dao động có lớn hơn đi nữa cũng không thể tiến vào trong huyệt động. Hắn đã tìm Bạch Vũ ba ngày, phát hiện Bạch Vũ tu luyện ở bên trong, chuẩn bị đánh sâu vào Thần Hoàng, lập tức rời khỏi huyệt động, canh giữ ở bên ngoài.

Động tĩnh lớn lập tức thu hút hơn trăm ngàn hồn phách và oán khí.

“Lại có một người sống vào được, còn rất lợi hại.”

“Mấy ngày này, không ít người chạy vào đây, chúng ta có thể có bữa no rồi.”

Hồn phách trong suốt vô cùng vui vẻ đánh về phía Dạ Quân Mạc, Ngọc Ưu Liên kêu lên: “Các vị Chưởng môn, đã tìm được Bạch Vũ, ngay tại trong huyệt động san hô này, các ngươi nhanh đi giết nàng ta báo thù, người này để ta đối phó.”

“Tìm được rồi?” Ánh mắt một đám oan hồn sáng lên, phóng ra ánh sáng dọa người ở trong nước biển âm trầm. So với việc ăn người không biết tên như Dạ Quân Mạc, đương nhiên là ăn người hại chết bọn họ quan trọng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.