Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 726: Chương 726: Minh hải 3




Ngọc Ưu Liên cười lạnh lùng: “Đương nhiên ta biết, hung thủ hại chết các ngươi chính là...”

“Là nàng ta!” Bạch Vũ chỉ vào Ngọc Ưu Liên, giành nói.

Ngọc Ưu Liên hừ lạnh một tiếng: “Nói bậy, rõ ràng hung thủ hại chết bọn họ chính là ngươi...”

“Không, là ngươi. Ta lấy danh nghĩa Thần Sáng Thế thề, chính là nàng ta làm tổn hại thiên mệnh huyết mạch, gây ra diệt thế phong bạo vạn năm trước nên bản thân các ngươi mới chết, hồn phách bị vây ở đây.” Mặt Bạch Vũ chính trực, nói lời thề son sắt.

Nàng cũng không tính nói dối, quả thật Ngọc Ưu Liên đã làm tổn hại thiên mệnh huyết mạch, là một trong thủ phạm gây ra diệt thế phong bạo.

Sắc mặt Ngọc Ưu Liên tức giận đến trắng bệch: “Rõ ràng chính là ngươi! Diệt thế phong bạo là một tay ngươi tạo thành!”

Nhưng oan hồn vây công nàng ta đã lười nghe cho hết, thề bằng danh nghĩa Thần Sáng Thế, tuyệt đối là lời thề khắc nghiệt nhất ở vạn năm trước, bọn họ lập tức tin lời Bạch Vũ nói, liều mạng đánh về phía Ngọc Ưu Liên.

“Thì ra là ngươi, là ngươi hại chết chúng ta.”

“Thoáng cái lại hại chết rất nhiều người, ngươi nhất định là một Đại Ma Đầu!”

Ngọc Ưu Liên tức giận đến thiếu chút nữa đã hộc máu, đám oan hồn này ở trong minh hải quá lâu, chẳng những mất trí nhớ, ngay cả đầu óc cũng không dùng tốt được sao? Nghe Bạch Vũ nói hai câu đã tin. Mà nàng lại bị Bạch Vũ trách móc một trận, không kịp nói chuyện, hay là sau khi nàng rơi vào minh hải, bị những tử khí này ảnh hưởng, phản ứng cũng chậm chạp rồi.

“Đều đừng ra tay. Người hủy diệt huyết mạch Thần Sáng Thế chính là nàng ta, diệt thế phong bạo cũng là do nàng ta tạo thành, ta cũng có thể lấy danh nghĩa Thần Sáng Thế thề, các ngươi nên đi giết nàng ta báo thù.” Ngọc Ưu Liên vừa ngăn cản, vừa phản bác.

Ai biết nàng ta vừa nói xong, đột nhiên đáy biển lại dâng lên một dòng nước kinh khủng, dũng mãnh tuôn ra, đập về phía bọn họ như núi gọi sóng gào.

Địa chấn đáy biển!

Oan hồn ào ào tản ra tránh bị đập vào, chửi ầm lên: “Quả nhiên chính là nàng ta, tùy tiện thề loạn, gặp trời phạt đó? Mau ăn nàng ta báo thù!”

Ngọc Ưu Liên phun ra một miệng máu, lúc này đã thật sự hộc máu rồi.

Bạch Vũ thừa dịp Ngọc Ưu Liên bị vây công, lặng lẽ trốn, nghe được Ngọc Ưu Liên thề, dứt khoát làm nổ tung một ngọn núi dưới đáy biển cách đó không xa, tạo ra hiện tượng địa chấn. Địa chấn chân chính ở minh hải sẽ không nhẹ như vậy, khéo léo tránh đã thoát được.

Tạm thời Ngọc Ưu Liên không thoát thân ra được, đám oan hồn này cũng tạm thời sẽ không đuổi theo nàng, Bạch Vũ thong thả chạy xa, tìm được một huyệt động san hô yên tĩnh, trốn vào tu luyện.

Nàng lấy tinh thể cực phẩm ra, bắt đầu liều mạng hấp thu linh khí trong đó.

Viên tinh thể cực phẩm này điều khiển cả ngọn Tháp Thiên Ky, lại bị nàng hấp thu đến bây giờ, trợ giúp nàng tu luyện một đường đến Đại Đế, cung cấp phần lớn linh khí cho nàng, cũng dùng chưa tới năm thành mà thôi, thừa lại cũng đủ để nàng đột phá đến cảnh giới Thần Hoàng rồi.

Bạch Vũ đắm chìm trong tu luyện, thời gian mỗi một ngày trôi qua, nàng không hề cảm giác được, hấp thu linh khí trong tinh thể cực phẩm bằng tốc độ kinh người.

Linh mạch của nàng sớm đã trưởng thành thành cây lớn che trời, giống như một cây trụ chống không đè ép nổi trong trời đất, đội trời đạp đất, một cây thành rừng, hấp thu linh khí giống như muốn nuốt chửng, hình thành một ngọn xoáy nước chân không khủng bố chung quanh thân thể.

Dần dần, tốc độ hấp thu linh khí của nàng chậm lại, linh mạch khổng lồ gần như sắp đạt tới cực điểm.

Bạch Vũ lấy các loại Linh tửu cao cấp làm được trong năm năm qua ra, uống ực hết toàn bộ, tiếp tục điên cuồng hấp thu linh khí, tốc độ tu luyện lại tăng lên từng chút một.

Linh mạch của nàng trông như đạt đến cực điểm, thật ra còn có một phần tiềm tàng rất lớn, chỉ có dùng linh lực lấp đầy linh mạch, không ngừng đánh sâu vào cực hạn, mới có khả năng đột phá đến cảnh giới Thần Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.