Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 707: Chương 707: Bảo tháp chín tầng 3




Dưới màn đêm lộng lẫy, Dạ Quân Mạc tùy ý đi, nhìn thấy xa xa có hai điểm sáng nhỏ trắng chạy tới chỗ hắn.

“Phụ thân!” Dạ Mộ Vũ và Dạ Mộ Bạch làm nũng kêu, nhào vào trong lòng hắn.

Dạ Quân Mạc mỉm cười, ngồi xổm xuống ôm lấy hai hài tử: “Sao các con cũng vào được?”

“Nhớ phụ thân.” Mộ Vũ nói ngọt ngào, ngây thơ.

Dạ Quân Mạc chọt cái mũi nhỏ của nàng, không tin nhíu mày: “Nhớ ta rồi hả ? Cho nên lặng lẽ chuồn ra Vương Thành tới tìm ta? Sao ta lại nhớ các con đã lén lút bỏ trốn trước khi ta rời đi?”

Mộ Vũ bĩu môi: “... Phụ thân nhớ lầm rồi.”

“Vậy sao? Các con thật sự là càn quấy! Không biết nguy hiểm sao?” Dạ Quân Mạc nghiêm khắc trách một tiếng.

“Chúng con muốn ở cùng phụ thân.” Mộ Bạch ôm hông Dạ Quân Mạc, một bộ đánh chết không buông tay, rất muốn ôm lâu một lần, thật lâu không gặp phụ thân, thật là có chút nhớ người rồi.

Dạ Quân mMc không nói nữa, ôm hai hài tử, đứng lên đi về phía trước, hai hài tử tay nắm tay, thuận theo đi theo bên cạnh hắn.

Không biết đi bao lâu, lâu đến mức Mộ Vũ đi không nổi, Dạ Quân Mạc bế nàng lên tiếp tục đi về phía trước.

Dạ Mộ Bạch ở bên cạnh ủ rũ thở dài: “Cha, người chắc chắn đi đúng hướng chứ?”

“Không chắc.”

“... Vậy sao người còn luôn luôn đi về phía này?”

“Ta chỉ muốn xác định một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nơi này có phải là không gian lãng phí không.”

“A? Không phải không gian lãng phí ở trong tháp Thiên Ky sao? Tòa tháp này... là tháp Thiên Ky?” Dạ Mộ Bạch tò mò hỏi.

“Không biết, chỉ là cảm thấy có chút giống.” Dột nhiên Dạ Quân Mạc dừng bước, cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân. Mặt đất giống như được tạo ra từ cả một khối sắt thép, vô cùng kiên cố và cứng rắn, không có một chút khe hở, nhưng Dạ Quân Mạc lại nhận ra một chút quái dị.

“Mặt trên có gì sao?” Dạ Mộ Bạch nháy mắt mấy cái.

“Không có cái gì, chỉ là mặt đất lại từng bị đổi.” Hắn ngẩng đầu, nhìn lên trên đỉnh đầu bầu trời: “Bầu trời cũng vậy.”

Nói cách khác, vùng không gian này đã hoàn toàn thay đổi, không nhìn ra được hình dạng ban đầu.

“Cái này cũng có thể đổi? Bọn họ không đến mức vì cho cha không nhận ra được mà tiêu tốn giá lớn như vậy chứ?” Mộ Bạch bĩu môi.

“Không phải, không gian lãng phí lúc trước bị mẫu thân con phá hủy, loại không gian dày đặc này, một khi bị phá hủy thì coi như bị hủy, không có khả năng sửa chữa, chỉ có thể đắp nặn lại một lần nữa.” Dạ Quân Mạc thản nhiên nói: “Nơi này chính là không gian lãng phí, hiện tại chúng ta ở ngay bên trong tháp Thiên Ky.”

“Nhưng không phải tháp Thiên Ky đã bị phá hủy rồi sao?” Mộ Bạch không hiểu hỏi. Hắn hiểu rõ ân oán giữa cha nương và Sáng Thế Thần Điện, hắn cũng quấn quít lấy Ám Lân và Ám Hồ thúc thúc, từng nói rất nhiều lần những chuyện đã trải qua.

“Lúc đó tháp Thiên Ky bị nát, chỉ là chỉ cần vung tay những thứ có bên trong tháp Thiên Ky là hoàn toàn có thể xây lại thành một tòa bảo tháp khác.” Ánh mắt Dạ Quân Mạc trầm xuống.

Bỗng nhiên tiếng cười của Ngọc Ưu Liên vang lên ở trên bầu trời: “Ha ha, Dạ Quân Mạc, ngươi nói đúng. Đây là bảo tháp được kiến tạo một lần nữa dựa trên tháp Thiên Ky, chúng ta tốn năm năm, tập hợp tất cả Luyện khí đại sư trí tuệ của Sáng Thế Thần Điện tạo ra tòa bảo tháp chín tầng này chỉ vì đối phó với ngươi, ngươi cảm giác thế nào?”

“Thật vinh hạnh.” Dạ Quân Mạc khinh thường nhếch môi: “Tạo ra bảo tháp giam luôn cả chính ngươi vào, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Hừ, cho dù ta không ra được, cũng có thể dễ dàng đối phó ngươi và hai hài tử của ngươi ở trong này.” Ngọc Ưu Liên vênh váo hung hăng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.