Độc Thiếp Nắm Quyền

Chương 60: Chương 60: Nhổ cỏ nhổ tận gốc.




Sau khi thê tử Vương Đại rời đi, Quách mụ mụ rón rén tiến vào, thấy gương mặt tức giận của Ninh phu nhân, tuy biết rằng lúc này tốt nhất là không nên chọc nàng ta để miễn bị giận chó đánh mèo, nghĩ tới trước mắt còn có rất nhiều khách nhân, dù sao đại tẩu của nàng ta là Thích phu nhân cũng là khách nhân, kêu Thích phu nhân tiếp đón khách nhân cũng có mấy phần danh bất chính, không khỏi khiến cho khách nhân cảm thấy nàng ta ngạo mạn, không nói không được nên chỉ có thể lấy hết can đảm mà tiến lên, quỳ gối, thận trọng hỏi: “Bẩm phu nhân, đại cữu phu nhân nhờ nô tỳ hỏi, đến khi nào phu nhân mới xong chuyện? Những khách nhân kia còn chờ phu nhân…..”

Lúc này Ninh phu nhân vẫn còn đắm chìm trong lửa giận hừng hực, quả nhiên giận chó đánh mèo nói: “Thúc giục cái gì mà thúc giục, vội vàng đi đầu thai hay sao! Chẳng lẽ ta làm việc mà còn cần ngươi phải tới dạy, bản thân ta không có chừng mực hay sao?”

Quách mụ mụ bị mắng đầu cúi thấp, cũng không dám lên tiếng.

Ninh phu nhân vội vàng thở dốc mấy tiếng, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, cũng biết tất cả khách nhân ở bên ngoài mà chính nàng ta là chủ nhân cũng không có mặt, cho dù là xảy ra chuyện lớn, vẫn phải giữ lấy thể diện, vì vậy quát lệnh Quách mụ mụ: “Còn lo lắng cái gì, còn không sai người đi lấy nước, hầu hạ ta rửa mặt thay quần áo!”

Quách mụ mụ nghe vậy, âm thầm thở phảo nhẹ nhõm, vội gọi người đi lấy nước nóng, thận trọng hầu hạ Ninh phu nhân rửa mặt, đổi lại y phục, lại trang điểm lại gương mặt, ít nhất người bên ngoài nhìn vào cũng không có gì khác thường, sau đó đỡ nàng ta ra đại sảnh.

Chúng khách nhân đã chờ từ lâu, đương nhiên, là chờ xem kịch vui đã lâu, nhìn thấy Ninh phu nhân ra ngoài, một ít khách nhân mặt mũi tươi cười tiến lên đón, cười nói: “Sao lại không thấy Hàn phu nhân? Hiểu lầm giữa phu nhân và nàng cũng đã hết?”

Những người còn lại không có tiến lên đón cũng đều rối rít ngẩng dài cổ dựng lỗ tai lên, rõ ràng là bộ dạng xem cuộc vui.

Ninh phu nhân tức giận gần chết, vẫn không chút nào biểu lộ ra, còn phải cố gắng trưng ra gương mặt tươi cười, nói: “Ta cùng với phu nhân thân gia của ta đã hết hiểu lầm, đa tạ mọi người đã quan tâm!” Hai chữ ‘quan tâm’ được nàng ta cố ý nhấn mạnh, muốn ám chỉ tốt nhất là mọi người nên thức thời, đừng dây dưa cái đề tài này nữa, tránh cho làm khó lẫn nhau.

Nhưng vẫn có người không thức thời, không đợi nàng ta nói xong, đã cười hì hì nói tiếp: “Phu nhân vừa nói đã hết hiểu lầm, vậy tại sao lại không thấy Hàn phu nhân? Ta còn nói mấy ngày nay không thấy nàng, muốn tâm sự với nàng một chút đấy!”

Là Đô Sát viện hữu phó đô ngự sử Viên phu nhân Trần Phu Nhân, nàng ta là thứ nữ của nhà họ Ninh, cũng có vài phần thân gia với phủ Tây Trữ Hầu, cho nên hôm nay nàng ta được liệt vào hàng ngũ khách nhân, chỉ là trước giờ nàng ta luôn đối đầu với Ninh phu nhân.

Trần phu nhân nói xong, không đợi Ninh phu nhân trả lời, vừa cười nói với vị phu nhân bên cạnh: “Ta nhớ trước giờ Chân phu nhân cũng có giao hảo với Hàn phu nhân, chỉ sợ cũng rất muốn hàn huyên với nàng một chút?”

Lúc này, Ninh phu nhân đã hận không thể nhào tới xé nát cái miệng của Trần phu nhân, nàng ta chỉ có thể nhịn, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không cười nói: “Thân thể phu nhân thân gia của chúng ta khó chịu, đã về trước, Trần phu nhân có tâm, hay là đuổi theo nàng đi? Nàng chỉ mới vừa rời đi, không chừng bây giờ Trần phu nhân đuổi theo có thể gặp được nàng.”

Phân phó Quách mụ mụ: “Thay ta tiễn Trần phu nhân ra ngoài!”

Ý đồ đuổi khách rõ ràng như vậy!

Ngay trước mặt nhiều khách nhân như vậy mà bị đuổi ra ngoài, Trần phu nhân không nhịn được, cười lạnh, nói: “Không nhọc phu nhân đưa tiễn, tự ta đi được!” Nói xong đã phẩy tay áo bỏ đi, hừ, đuổi thì đi, nàng ta đã không muốn ở lại lâu như vậy rồi, buổi ‘kịch hay’ hôm nay không cầu mà có thể gặp, nếu nàng ta không dùng tốc độ nhanh nhất truyền ra bên ngoài, để cho Ninh thị cùng phủ Tây Trữ Hầu mất hết mặt mũi, họ ‘Trần’ của nàng ta sẽ viết ngược!

Một đám khách nhân còn lại tuy có lòng bát quái nhưng vết xe đổ vẫn còn trước mắt, không nói được chỉ có thể đè lại ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng. Nhưng mà cũng không bao lâu sau khi tất cả khách nhân đều đã dùng ngọ yến, rối rít cáo từ, không kịp chờ đợi mà muốn trở về nói chuyện xảy ra hôm nay cho người ngoài biết được.

Vất vả lắm mới đuổi hết đám khách nhân, Ninh phu nhân cũng không thể cười nổi nữa, mặt đen lại vừa bước qua cửa thuỳ hoa đi vào trong, vừa lạnh giọng hỏi Quách mụ mụ: “Thái phu nhân đang ở đâu?  Còn có Hầu gia, hắn đang ở đâu? Ngươi đã sai người thông báo với Hầu gia là ta có việc gấp muốn tìm hắn chưa?” Lão già kia, lúc vui vẻ náo nhiệt thì thấy mặt hắn, vừa có chuyện thì lập tức như con rùa đen rụt đầu, chỉ muốn trốn tránh mà hưởng thụ, vứt cục diện rối rắm này lại cho nàng ta, không chừng lần này nàng ta giở trò quỷ cũng không biết!

Quách mụ mụ vội liếc mắt nhìn đám ma ma nha hoàn đi theo phía sau, đợi sau khi bọn họ lui ra sau một khoảng cách nhất định, nhỏ giọng nói: “Thái phu nhân giải thích cho khách nhân gấp đến nỗi ngực đau, sáng sớm đã trở về Huyên Thuỵ đường, lúc này Hầu gia đang cùng Nhị thiếu gia tiễn khách ở bên ngoài, nói là tiễn khách xong rồi vào.” Quách mụ mụ cố ý không đề cập đến Tề Thiếu Hạo, chính là sợ Ninh phu nhân nghe xong sẽ càng tức giận với Tề Hanh.

“Đau ngực?” Chỉ là sau khi Ninh phu nhân nghe xong, mặt càng đen, cắn răng nghiến lợi nói: “Một chân cũng đã bước xuống lỗ rồi (ý bà mụ này là cũng sắp chết rồi đấy, già rồi đấy), vậy mà suốt ngày muốn được ca tụng, lại giả vờ yếu đuối, bày ra cho ai xem? Thật sự coi mình là Tây Thi hay sao?” Cái lão bất tử này, nếu bà ta chết sớm một chút thì hôm nay làm sao phát sinh ra chuyện này?

Vừa hận vừa hỏi động tĩnh của Chu Quân Uyển: “Cái đồ hồ mị tử kia đâu?” Nói đi cũng phải nói lại, chỉ trách lúc trước nàng ta mền lòng, nếu không hôm nay sẽ không lâm vào hoàn cảnh này, thể diện đều mất hết. Lần này, nhất định phải nhỏ cỏ tận gốc, tránh hoạ về sau!

“Hồng Tiêu bên kia vẫn không có truyền lời, tất cả đều trong dự tính, phu nhân cứ yên tâm.” Quách mụ mụ vội trả lời.

“Rất tốt. . . . . .” Giọng điệu Ninh phu nhân dần thấp xuống, lạnh lẽo như băng, may là giữa ban ngày, nếu không nghe xong cũng phải rùng mình: “Tối nay sẽ để cho nàng ‘bệnh’ nặng, đợi sáng mai Hầu gia cùng ta đi Hàn phủ về, lập tức cho người đưa nàng ra thôn trang bên ngoài, tránh lây bệnh cho những người khác trong phủ!”/d/d”l!q*d

“Dạ, phu nhân.” Quách mụ mụ thấp giọng đáp một tiếng, mặc dù không nói thêm cái gì nhưng trong lòng cũng biết lần ‘bệnh’ này của Chu Quân Uyển, sẽ không khoẻ lại được nữa.

Ninh phu nhân cùng Quách mụ mụ đều cho rằng Ỷ Tùng viện bên kia đã nằm trong lòng bàn tay của mình, vạn vạn không giờ giờ phút này căn bản là Chu Quân Uyển cũng không ở bên trong Ỷ Tùng viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.