Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 7: Chương 7




Thư phòng, Vệ Hữu Quang và Thẩm Hạo trò chuyện với nhau thật vui. Trước khi kKinh thương, ông cũng đã đọc qua sách thánh hiền, cộng thêm kinh nghiệm mấy năm nay vào Nam ra Bắc, đàm phán khắp trời biển không phải nói chơi. Khiến ông kinh ngạc là học thức kinh luân của quý nhân chẳng những tốt hơn tất cả mọi người, hơn nữa hắn đối với thế sự trước mắt giải thích độc đáo, quả thực khiến cho người ta bội phục.

Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Vệ Hữu Quang có ý định mời ngủ lại, không ngoài sở liệu, Thẩm Hạo một tiếng cự tuyệt.

Vệ Hữu Quang không có ép, giống như quý nhân đối với đồ uống trà cũng muôn phần bắt bẻ như vậy, đối với chỗ ngủ lại khẳng định càng thêm chọn lựa.

“Trò chuyện lâu như vậy, ở hoài trong phòng buồn bực lắm, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí đi.”

Dứt lời, mang theo Thẩm Hạo đi ra vườn.

Hiện tại đúng là mặt trời chiều ngã về tây, gió nhẹ nhàng thổi qua ngọn cây, lá cây xanh biếc lã chã tuôn rơi. Hòa Sinh hóng mát dưới tàng cây, Vệ Lâm ở trên ghế gỗ nhỏ kế bên chuẩn bị nhuộm màu cho dây thừng.

Vệ Lâm nói thầm: “Ngươi không làm lạc tử* sao, gần đây lưu hành kiểu dáng mới, ta nhớ được ngươi có kiện váy màu vàng nhạt, thêm dải lụa màu xanh đậm thắt vào, khẳng định đẹp mắt.”

Hòa Sinh khoát tay, hôm nay bởi vì Thẩm Hạo đến mà tâm phiền cả buổi trưa, thật vất vả gió thổi mát mới sảng khoái được tí, cũng không muốn làm đồ vứt đi này.

”Tay ta vụng về, đan xấu lắm, hãy để Thúy Ngọc đến làm còn đẹp hơn.”

Vệ Lâm vừa làm lạc tử, vừa hỏi: “Qua mấy ngày nữa ta muốn đi Tống gia gặp Tống Nhược, nàng cùng ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn, người đặc biệt tốt, nếu không ngươi theo ta đi? Mỗi ngày ở trong nhà cũng thấy buồn lắm.”

Hòa Sinh gật gật đầu, đến Thịnh Hồ mấy ngày còn chưa từng ra ngoài đi dạo, có cơ hội kết giao bằng hữu mới cũng tốt. Có mới liền có cũ, nhớ tới cố nhân ở quê nhà, bỗng nhiên thấy đau buồn.

Nàng đã đến Thịnh Hồ, nhưng vẫn chưa trao đổi thư từ với người nhà, những ngày này thời tiết thay đổi thất thường, khi thì nắng khi thì âm u, dễ sinh bệnh nhất, cũng không biết thân thể cha mẹ như thế nào, việc học của đệ đệ có tiến bộ hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình ngồi hóng mát mất hết, trong lòng lo lắng, ước gì có thể lập tức thư từ qua lại với cha mẹ. Thế nhưng, nàng không biết chữ, chữ biết viết cũng có hạn, hơn nữa cũng không biết như thế nào mới có thể đưa thơ đến tay cha mẹ.

Nàng quýnh lên, nụ cười ngọt ngào trên mặt liền mất hết, thay vào đó chính là lông mày nhíu chặt, rủ khóe mắt xuống.

Vệ Lâm làm lạc tử đến nhập thần, hoàn toàn không có để ý tâm tình của nàng biến hóa. Hòa Sinh dựa vào cây, nhìn mây dần dần lặn vào hoàng hôn, vừa nhìn chính là nửa canh giờ.

Lạc tử làm được một nửa, dây của Vệ Lâm không đủ, nha hoàn trực bên cạnh hôm nay đều chạy đi chơi hết rồi. Vệ Lâm đành phải tự trở về phòng trong lấy dây: “Ngươi chờ ta ở đây, ta lấy dây màu, đánh nửa vòng cuối cho xong, hai ta liền đi ăn điểm tâm.”

Hòa Sinh “ừ” một tiếng, tiếp tục tựa lưng vào đại thụ ngẩn người.

Vệ Lâm rời khỏi không lâu, sau lưng vang lên tiếng bước chân, Hòa Sinh tưởng là Vệ Lâm quay lại, cũng không để ý.

Trời tối nhìn không rõ bầu trời ban đêm ở phía sau cây, ánh trăng lặng lẽ treo lên đầu cành, ánh sáng giống như nước chảy trên gốm trắng, từ giữa khe hở lá cây chậm rãi chảy xuôi, nhu hoà chiếu vào đầu vai nam nhân.

Hắn đắm chìm trong trăng non sáng tỏ, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt sáng, vẫn không nhúc nhích nhìn qua người hóng mát dưới tàng cây.

”Vệ Lâm?” Hòa Sinh thấy sau lưng chậm chạp không có động tĩnh, vô thức hô một tiếng.

Vừa gặp có gió thổi qua, vén góc áo vải của nam nhân lên, sa y mềm mại tinh tế lướt nhẹ qua tóc mai của Hòa Sinh, truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe của nam nhân.

”Là ta.”

Hòa Sinh chấn kinh giống như nhảy dựng lên, xoay người thiếu chút nữa đụng vào thân cây, mặt Thẩm Hạo không thay đổi nhìn nàng, dường như đang đánh giá cái gì.

”Một mình nàng ở đây làm cái gì?”

Nàng còn chưa có hỏi mà, hắn đã hỏi trước rồi. Hòa Sinh vô thức lui ra phía sau vài bước, ý đồ phân rõ giới hạn với hắn.

Hắn sao lại chạy đến nơi này, đại lão gia đâu?

Thẩm Hạo đi lên phía trước một bước, đối với nữ nhân không làm hắn chóng mặt này, hắn cần phải hiểu rõ ràng.

Hòa Sinh thấy hắn đi tới, sợ hắn muốn làm cái gì, dù sao trên thuyền kia ôm một cái, đã để lại cho nàng “ bóng ma” không thể xóa nhòa, dưới tình thế cấp bách, nàng khẽ quát lên: “Không được qua đây!”

Thẩm Hạo dừng bước, trên khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ nhiều hơn một tia hiếu kỳ. Cố nhân gặp nhau, nàng vì sao lại phản ứng như vậy?

”Ta không biết đường, thuận tiện, có thể chỉ đường không?” Hắn lùi ra sau một bước, che giấu vẻ mặt, cố ý cách xa, ánh mắt chuyển hướng nơi khác.

Hòa Sinh thấy dáng vẻ hắn lãnh đạm cách người ngàn dặm, hơi yên lòng một chút, không muốn cùng hắn dây dưa, đưa tay chỉ hướng bắc: “Nếu như ngươi muốn ra khỏi vườn, dọc theo đường đá đi thẳng đến hết đường lại rẽ sang bên trái, chính là cửa lớn.”

Thẩm Hạo nghe vậy, cũng không động, “Ta muốn đi tới phòng Vệ lão gia.”

Hòa Sinh chỉ hướng bên kia: “Vậy ngươi đi hướng bên kia đi.”

Thẩm Hạo nhìn phương hướng nàng chỉ, trong bóng đêm đầu ngón tay của nàng giống như bạch ngọc sạch sẽ. Tầm mắt của hắn theo động tác di chuyển của tay nàng, đợi đến lúc trầm mặc giữa hai người lan tràn ra, hắn rốt cuộc mở miệng, lạnh lùng nhổ ra mấy chữ: “Ta không nhớ đường, ngươi dẫn ta đi.”

Hòa Sinh vô thức muốn cự tuyệt, liếc mắt phía bên cạnh, thấy hắn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng “Ngươi không dẫn đường ta liền không đi”, do dự vài giây, bất đắc nâng bước chân, cũng không quay đầu lại đi lên phía trước, sợ cách hắn quá gần.

”Vậy ta dẫn ngươi đi.”

Từ vườn đến nhà chính, không đến một dặm đường, nhưng hơi khó đi. Bước chân Thẩm Hạo cực kỳ chậm chạp, đi theo phía sau Hòa Sinh, cách cự ly một trượng, ngưng mắt nhìn bóng lưng của nàng.

Trên thuyền nàng luôn đeo mũ sa, luôn cách một tầng sa mỏng, thấy không rõ lắm. Hiện tại nàng đứng trước mặt, cả người thanh thuần hiện ra dưới mí mắt hắn, hắn lại không biết nhìn từ đâu.

Lá nhãn rơi xuống trải trên đường, đạp lên phát ra thanh âm két kẹt, Hòa Sinh quay người lại, thấy hắn bị rơi lại một quãng xa, trong lòng có chút nóng nảy, trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài: “Thẩm công tử, nhanh chút.”

Nàng nhìn nhìn chung quanh, bức thiết hi vọng giờ phút này xuất hiện một hai nha hoàn đi ngang qua, cứu nàng trong nước sôi lửa bỏng.

Nhưng, lúc này bọn nha hoàn cũng bắt đầu chuẩn bị bữa tối, cơ bản sẽ không đi ra vườn. Đoán chừng, ngoại trừ mình nàng dẫn đường sẽ không còn ai khác, nên không có lựa chọn khác rồi.

Hòa Sinh lại quát lên: “Thẩm công tử, sao không nhanh chút, đợi trời tối nữa, liền thấy không rõ đường.”

Người sau lưng không trả lời, Hòa Sinh đành phải buồn bực tiếp tục đi tới phía trước.

”Nàng gọi Hòa Sinh đúng không?” Thẩm Hạo hô to tên của nàng.

Hòa Sinh sửng sốt một chút, lễ phép mà gượng gạo đáp lại: “Đúng vậy.”

”Hòa Sinh, ta là vị công tử trên đường không cẩn thận đụng phải nàng và nha hoàn của nàng, rồi sau đó cho nàng đi nhờ thuyền đó, nàng còn nhớ không?”

Hắn nói thẳng ra như thế, Hòa Sinh thiếu chút nữa đã bị vấp chân, kinh hoảng quay đầu lại, cà lăm mà nói: “... Nhớ rõ...”

Đối với câu trả lời của nàng, Thẩm Hạo rất hài lòng, nàng quả nhiên không có quên hắn.

Đối với chuyện từng cùng hắn chung sống một thuyền nhiều ngày, trong lòng Hòa Sinh thủy chung có chút chú ý, sợ ngày nào đó truyền đi ra ngoài, truyền tới Vệ gia Vọng Kinh nói hành vi của nàng không đứng đắn. Nếu thật như vậy, chỉ sợ Vệ gia sẽ giận chó đánh mèo lên cha mẹ của nàng.

Trên thuyền gã sai vặt nàng đã chuẩn bị tốt rồi, Thúy Ngọc thì luôn luôn đi theo bên người, chắc chắn sẽ không nói ra bên ngoài, còn lại người của Thẩm Hạo bên kia, nàng thật sự không cách nào chạm đến.

Hiện tại hắn nếu như chủ động nói ra, nàng dứt khoát nhân cơ hội này cùng hắn nói một chút. Hòa Sinh nghĩ, hắn cao ngạo tự phụ như vậy, có lẽ cũng không thèm dây dưa những thị phi nhỏ nhặt này.

Hòa Sinh quyết định thử xem.”Thẩm công tử, ta có một chuyện muốn nhờ, mong hãy đồng ý.”

Dáng vẻ nàng chăm chú nói chuyện, không có nửa điểm né tránh, ánh mắt sáng thanh tịnh, thoải mái nhìn Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo ngẩng cằm lên, khóe miệng thâm thúy, “nàng nói đi.”

”Trước nhận được tương trợ của Thẩm công tử, mới có thể đến Thịnh Hồ. Nhưng ta và ngươi chính là bèo đường gặp lại, không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ cùng một chỗ sinh hoạt mấy ngày, người bên ngoài biết sẽ khó tránh khỏi lời ong tiếng ve. Ta lần này giải thích tuy có vong ân phụ nghĩa, nhưng chuyện bất đắc dĩ, Thẩm công tử nếu có thể giả vờ như chưa bao giờ gặp qua ta, ta nhất định vô cùng cảm kích.”

Hắn không có đồng ý cũng không có cự tuyệt, Hòa Sinh nhìn sang, vừa vặn giao với tầm mắt của hắn.

Mắt hắn rất sâu, hai mắt giống như hồ sâu, giống như ánh sao sáng rực trong đêm tối. Hòa Sinh dời mắt, thì nghe được thanh âm rét lạnh xen lẫn trêu chọc của hắn: “Biết rồi.”

Hòa Sinh buông lỏng một hơi, dưới chân bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nghĩ đến đêm nay muốn ăn cá chép kho tàu, tâm tình càng thêm vui thích.

Thẩm Hạo híp híp mắt, vẻ mặt có chút không đoán được. Hắn cúi người, từ trên mặt đất nhặt một cục đá nhỏ, ngón tay búng một cái, chuẩn xác không sai mà đánh trúng cổ chân Hòa Sinh.

Hòa Sinh đi tới đi lui, bỗng nhiên chân đau xót, mắt thấy sắp ngã sấp xuống.

Bỗng dưng trong nháy mắt, bên hông nhiều hơn một bàn tay to ấm áp hữu lực-- ngẩng đầu nhìn, Thẩm Hạo với gương mặt khổng lồ lạnh lùng mà lạnh thấu xương giờ này khắc này đập vào mi mắt, sắc mặt hắn bình tĩnh, khẽ nhếch môi mỏng, nói: “Vệ cô nương, đi đường cẩn thận một chút.”

Hắn buông Hòa Sinh ra, ngón tay vô tình hay cố ý trượt nhẹ qua mu bàn tay nàng, động tác nhu hòa mà nhanh chóng, đợi Hòa Sinh kịp phản ứng, hắn đã bước nhanh lên phía đi trước, lưu lại một bóng lưng điềm nhiên như không có việc gì.

Hòa Sinh thoáng dao động, vội vàng đuổi theo.

”Thẩm công tử, vừa rồi cám ơn ngươi.”

”Không cần, nàng không chê ta vừa rồi ôm một cái, hư mất thanh danh của nàng, Thẩm mỗ liền đã thoả mãn.”

Hòa Sinh:... Giọng điệu này nghe rất không được tự nhiên a... Là ở so đo nàng để ý chuyện lên thuyền sao?

Thật là kiêu ngạo.

Hòa Sinh yên lặng không nói lời nào, dẫn Thẩm Hạo đi tới nhà chính, mình lại chạy về vườn tìm Vệ Lâm.

Vệ Lâm đợi dưới tàng cây đã lâu, vừa thấy nàng liền hô to: “Đường tỷ, ngươi đi đâu vậy, ta chờ ngươi rất lâu! lạc tử không làm nữa, nương gọi chúng ta đi nhà chính ăn cơm, đi thôi!”

Hòa Sinh khóc không ra nước mắt: sớm biết như vậy ở nhà chính chờ cho rồi.

Một bước vào nhà chính, liền nghe được Vệ Hữu Quang đang nói: “Vệ mỗ sơ sẩy, hại quý nhân lạc đường.” Vừa rồi bọn họ ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi vào vườn, nửa đường đụng phải người làm trong điếm có chuyện tìm, liền vội vàng đến bây giờ, quả thực chiêu đãi không chu toàn a!

Thẩm Hạo nhàn nhạt trả lời: “Không ngại, Vệ lão gia không cần để ở trong lòng. Thẩm mỗ còn có việc, xin cáo từ.”

Dứt lời, hắn khom người chào, tư thái ưu nhã dứt khoát, không được phép giữ người lại.

Vệ Hữu Quang đành phải nuốt xuống lời nói muốn giữ khách lại, cung kính tiễn Thẩm Hạo ra cửa.

Đợi Vệ Hữu Quang tiễn khách trở về, người đợi bên bàn cơm lòng như lửa đốt. Hòa Sinh ngồi ở bên cạnh Vệ Lâm, nghe thấy nàng bụng đói đến mức réo xì xào, chính mình cũng đói đến phát run.

Vệ Hữu Quang ngồi xuống, bảo ăn cơm, mặt mày ủ rũ, nói với đại nãi nãi: “Quý nhân có phải tức giận hay không, chẳng lẽ là vừa rồi lạnh nhạt hắn?”

Đại nãi nãi gắp thức ăn cho ông, “Không hẳn như vậy, nếu hắn độ lượng như vậy, lão gia cũng sẽ không kết giao với hắn. Ta nghĩ, có phải ở trong vườn gặp phải chuyện gì đụng phải người nào hay không, đụng phải hắn đó?”

Hòa Sinh đang ăn ngon, nghe nói như thế thiếu chút nữa không nghẹn chết.

Vệ Hữu Quang hỏi: “Vừa rồi ai là người dẫn đường cho quý nhân?”

Bọn hạ nhân giữ im lặng, chuyện này không liên quan đến bọn họ. Ma ma đứng ra nói: “Thẩm công tử một mình vào phòng, không có trông thấy người khác.”

Hòa Sinh mấp máy miệng, nhỏ giọng nói: “là ta. Vừa rồi hắn ở trong vườn bị lạc, ta liền chỉ đường.”

Vệ Lâm xen vào: “thảo nào sau đó ngươi không có đây, thì ra là dẫn đường!”

Đại nãi nãi nhìn Vệ Lâm một cái, Vệ Lâm thè lưỡi cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Đại nãi nãi hỏi tiếp: “Có nói gì không?”

Hòa Sinh đỏ mặt, lắc đầu: “Không có.”

Đại nãi nãi và Vệ Hữu Quang hai mặt nhìn nhau, không có nói gì nữa.

Đợi dùng cơm tối xong, đại nãi nãi và Vệ Hữu Quang ở trong phòng thương lượng.

”Quý nhân cấm kỵ nhiều, Hòa Sinh không giỏi nói chuyện, nơi nào lại đụng phải hắn.” Vệ Hữu Quang cau mày, ngữ khí có chút trầm trọng.

Đại nãi nãi cởi vớ bóp chân cho ông, “đây có liên quan gì đâu, hắn là một đại nam nhân, chẳng lẽ có thể gây khó dễ với một tiểu cô nương sao! ông cũng quá cẩn thận rồi!”

Vệ Hữu Quang khoát tay: “bà không hiểu đâu, hắn không chỉ đã cứu mạng ta, hơn nữa còn tính giá cao mua gấm màu tím đậm ta đem từ biên cương về. Trong cửa hàng quay vòng không ra, số tiền kia cần gấp, mua bán không thể có bất kỳ sơ xuất nào.”

Đại nãi nãi hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Vệ Hữu Quang suy nghĩ một chút, có chút xấu hổ, ngượng ngùng mở miệng: “Theo lý thuyết Hòa Sinh là khách, lẽ ra nên nuôi dưỡng cho tốt, nhưng tình huống bây giờ đặc thù, chỉ có thể cầu nàng giúp đỡ chút. Hai ngày nữa lúc ta cùng với quý nhân dạo chơi ngoại thành, cũng mang theo Vệ Lâm và Hòa Sinh, nếu thật là Hòa Sinh đụng phải quý nhân, đến lúc đó ta liền dẫn nàng xin lỗi quý nhân, bà cảm thấy thế nào?”

Đại nãi nãi cảm thấy như vậy không quá thỏa đáng, nhớ tới Vệ Hữu Quang bên ngoài kinh thương không dễ, lời nói đến bên miệng lại nuốt về bụng.

Cửa hàng vải vóc của Vệ gia ở Thịnh Hồ luôn luôn đứng đầu trong danh sách, nhưng gần đây mới khai trương cửa hàng gấm hoa, cơ hồ cướp đi một nửa sinh ý của Vệ gia. Vệ Hữu Quang lo nghĩ như vậy, cũng là hợp tình lý, dù sao, Vệ gia to như vậy, đều dựa vào ông chống đỡ.

Đại nãi nãi, lần này ủy khuất Hòa Sinh, lần sau nhất định đền bù tổn thất cho nàng.

”Được, ngày mai ta liền nói với nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.