Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 102: Chương 102: Chương 101




Thánh Nhân ngoảnh mặt nhìn phía sau một cái, ánh mắt lạnh lùng. Thường ngày vào loại thời điểm này, chỉ cần Thánh Nhân liếc qua, Thái tử tuyệt đối không dám lên tiếng nữa.

hắn sợ hãi người phụ thân này, so với bất luận kẻ nào đều sợ hãi hơn. Giờ phút này Thái tử lại giống như thay đổi, trên mặt của hắn không còn sợ hãi, không còn loại khiếp nhược cẩn thận từng li từng tí muốn tới gần nhưng lại không dám tiếp cận của nhi tử đối với phụ thân.

Thái tử đỡ đầu gối từ trên mặt đất đứng lên, ngửa đầu nhìn về phía Thánh Nhân, thanh âm của hắn trầm bổng hữu lực, giống như là người lần đầu tiên mở miệng nóichuyện nghẹn ngào thốt ra từng chữ quý trọng, đồng thời còn tràn ngập run rẩy và khàn khàn.

“Thánh Nhân, người vốn định phế hậu, hay là phế Đông cung?”

Cung nhân hoảng hốt, nhao nhao quỳ xuống, bịt tai giống như chưa từng nghe thấy.

Thánh Nhân phất tay áo, sau mấy giây kinh ngạc, hiển hiện trên mặt chính là cực kỳ bình tĩnh. Thái tử thẳng tắp chậm rãi bước chân về phía trước.

hắn cuối cùng cũng rõ rồi. Lạnh nhạt những ngày gần đây không phải đã nói rõ hết thảy ư, nếu như Thánh Nhân hài lòng đối với vị trí Thái tử này của hắn, há lại cả ngày xoi mói sai lầm của hắn? không, có lẽ, từ lúc mới bắt đầu, Thánh Nhân đã không hài lòng Thái tử hắn đây.

Mười hai tuổi được lập làm Thái tử, hắn ngồi ở trên ghế này đã quá lâu rồi, đều nóiĐông cung là dưới một người trên vạn người, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy làm Thái tử có gì đáng giá hay vui mừng. Có lẽ tại ngay từ đầu hắn có vui mừng, bởi vì hắncảm thấy mình còn có cơ hội, có cơ hội giành được sự coi trọng của phụ hoàng.

Trong mắt Thái tử, có khát vọng, có nghi hoặc, hắn không cam lòng hỏi Thánh Nhân: “Thánh Nhân, nhi tử làm không tốt ở chỗ nào?”

Thánh Nhân đưa lưng về phía hắn, bóng lưng cao ngất ở dưới cung điện Thái Hòa uốn khúc, lộ ra băng lãnh cứng ngắc, giống như tượng người vĩnh viễn không bao giờ ngã xuống, “Ngươi trở về đi.”

Dứt lời, ông cũng không quay đầu lại đi vào điện Thái Hòa.

Thái tử ngơ ngẩn đứng đấy, hai cánh cổng đại môn của điện Thái Hòa chậm rãi khép lại.

Lý Phúc Toàn đứng phía sau Thái tử, nhẹ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, sắp đến lúc đóng cửa cung rồi.”

Ngay tại lúc này, cũng chỉ có Lý Phúc Toàn có thể bình tĩnh như thế, dù sao cũng là lão nhân đi theo Thánh Nhân nhiều năm, ở trường hợp không thấy máu như vậy, còn có thể mỉm cười dùng ngữ điệu nhu hòa nói ra một câu như thế.

Phảng phất như vừa rồi không hề phát sinh. cung nhân quỳ xuống trong ngoài điện Thái Hòa, sau lưng một mảnh mồ hôi lạnh, bọn họ đang cầu nguyện, hướng lên những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời cầu nguyện, phù hộ Thánh Nhân sẽ không vì vậy mà tức giận, bọn họ có thể bảo trụ một cái mạng.

Thái tử nói lời như vậy, phàm là nghe được, người nghe thấy đều có tội.

Thái tử không biết mình như thế nào trở lại Đông cung, hắn trở về điện, còn chưa kịp cởi giày, liền nghe được tâm phúc vội vội vàng vàng chạy vào.

Tâm phúc nói giọng nhẹ nhàng, cẩn thận nói: “Nghe được thị vệ tuần cửa cung nói, Điện hạ chân trướcvừa đi, chân sau đám cung tỳ điện Thái Hòa liền bị kéo xuống dưới, toàn bộ đánh chết.”

Tâm phúc không biết chuyện phát sinh vừa rồi ở điện Thái Hòa, vội vàng hỏi: “Điện hạ và bệ hạ, lại xảy ra chuyện gì xung đột à?”

Thái tử lạnh lùng cười cười, “Từ nay về sau, cũng không có gì có thể xung đột nữa rồi.” hắn tự giễu đi đến giá sách bên cạnh, từ trong ám cách (nôm na là mấy cái hộc bí mật trong tường đó) lấy ra một khối hộp ngọc. Cất bên trong, là ngọc tỉ Đông cung màu đỏ, dành riêng cho Thái tử.

Thái tử lấy ra ngọc tỉ màu đỏ, ngón tay dọc theo hoa văn chạm trổ phía trên chậm rãi vuốt ve, đột nhiên dùng sức ném xuống đất, cười to nói: “Giữ lại cũng vô dụng, khôngbằng ném vỡ cho rồi!”

Tâm phúc cả kinh, liền vội vàng tiến lên giữ lại, hỏi: “Điện hạ, ngươi đây là…”

Thái tử nhìn hắn, trong mắt ý vị thâm trường. Tâm phúc lập tức hiểu, giây phút thất vọng cùng với sợ hãi qua đi, tâm phúc trực tiếp hỏi, “Điện hạ, chuyện còn có thể vãn hồi không?”

Tâm phúc vốn là người thị tộc nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, mặt ngoài mặc dù nghe lệnh Thái tử, trên thực tế chính là nghe theo tộc Vương thị như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Nếu như Thánh Nhân thật sự chuẩn bị phế hậu phế Thái tử, như vậy bọn họ cũng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, phải vội vàng thương lượng đối sách.

Tâm phúc nhìn trên mặt Thái tử một cái, thấy hắn không hề có ý chí chiến đấu, cả người suy sụp, căn bản không thể vực dậy tinh thần. Tâm phúc đành phải nuốt xuống lời nói đến bên miệng, vội vàng cáo từ.

Chuyện Thái tử bị giam lỏng ở Đông cung, rất nhanh truyền khắp nơi. Thẩm Hạo vốn chỉ muốn dùng chuyện lần này, đả thương Hoàng hậu cùng với thế lực gia tộc phía sau, lại không nghĩ, Thánh Nhân trực tiếp liên hệ tới Thái tử. Phần thu hoạch này quảthật ngoài ý muốn, ngược lại Thẩm Hạo cũng chưa từng ngờ tới.

hắn vốn cũng không phải là trực tiếp đối phó Thái tử, dù sao quá nhanh, hắn quen thận trọng từng bước. Mai gia cũng là ý tứ này, quá nhanh, nếu giờ phút này tiến thêm một bước ra tay với Thái tử, khó tránh khỏi sẽ chọc cho phải Thánh Nhân phiền chán, còn không bằng yên lặng theo dõi kỳ biến thật tốt.

Bọn họ đợi được, nhưng có người đợi không được. Liên tiếp vài ngày, người của Thẩm Mậu liên tục vạch tội Đông cung cùng với người trong phạm vi thế lực hắn, thuận tiện lôi cả người nhà mẹ đẻ Thái tử phi và Hoàng hậu vào, rất có ý tứ một lần hành động là tiêu diệt toàn bộ.

Thánh Nhân thu sổ con, nhưng lại không phát biểu bất cứ ý kiến gì. không có nổi giận, cũng không có tỏ vẻ đồng ý. Thẩm Mậu gan lớn, thấy Thánh Nhân không có ý ngăn cản, liền tăng thêm sức mạnh, ngay cả việc nhỏ lông gà vỏ tỏi cũng chụp lên trênngười Đông cung.

Thẩm Hạo hẹn Mai Trung Thư đến thư phòng đàm luận.

Mai Trung Thư mặt mày ủ rũ, hỏi: “Tam Điện hạ luôn luôn lỗ mãng đã quen, lần này làm việc, ngay cả lão phu nhìn cũng có chút không hiểu.”

Thẩm Hạo trầm tư một lát, “không phải hành động của hắn, mà là hành động của người sau lưng hắn -- lang các Vương đại nhân. Người này mưu kế biến hoá kỳ lạ đa dạng, tuyệt sẽ không bắn tên không đích.”

Mai Trung Thư hỏi: “Là người Điện hạ đã nhắc qua? Lần trước Điện hạ nói muốn thu phục người này, có thể thành sự hay không?”

Thẩm Hạo lắc đầu, “Thôi. Theo ta quan sát, người này không có nửa điểm muốn quy hàng.” hắn dừng một chút, nói tiếp, “Cậu, đợi qua phong ba lần này, ta chuẩn bị…”hắn làm tư thế giết.

Mai Trung Thư buồn bực nói: “Ta cũng có ý này. Chỉ cần trừ khử hắn, Tam Điện hạ liền mất đi cánh tay.”

Hai người nói đi nói lại lại quay về vấn đề chính, Mai Trung Thư trăm mối vẫn không có cách giải, theo đạo lý mà nói, ra sức vạch tội Thái tử như vậy, Tam Điện hạ nhất định hi vọng Thánh Nhân có thể khiển trách Thái tử, nhưng Thánh Nhân nửa điểm phản ứng cũng không có.

Tam Điện hạ vẫn không sợ người khác làm phiền mà sai người vạch tội.

Thẩm Hạo chỉ ra trọng điểm: “Có lẽ, Tam đệ chỉ là vì vạch tội mà vạch tội thôi.”

Mai Trung Thư nghĩ đến một khả năng, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ lại…”

Thẩm Hạo gật gật đầu, “Cậu nghĩ giống ta đấy, đúng là cùng một việc.”

Thái tử không có tội lớn, cũng không có lí do để phế truất. Nhưng nếu hắn bị buộc tạo phản, như vậy chuyện sẽ không giống nhau.

Trong Tam Vương phủ.

Thẩm Mậu nằm sấp trên bàn. Mới vừa kết thúc một ngày nghị sự thảo luận, hắn cảm thấy toàn thân cao thấp của mình chỗ nào nghĩ cũng cực kỳ đau xót. Vừa vặn có người đẩy cửa vào, Thẩm Mậu giương giương cánh tay, không cần nhìn, cũng biết là ai tiến vào.

“Đến, thay bổn vương xoa bóp vai.”

Tay Vệ Cẩm Chi cởi áo choàng khẽ giật, rồi sau đó tìm trong phòng một vòng, khôngbiết từ chỗ nào cầm cái chày gỗ, cũng không sử dụng trên người Thẩm Mậu mà đậpmột cái lên bàn bên cạnh hắn, lạnh như băng nói: “Mới có một ngày thôi, sau này cuộc sống một ngày kiếm tỷ bạc, ngươi cố tập cho quen đi. Yếu ớt quá.”

Thẩm Mậu buông tay cười cười, cầm chày gỗ ném ra ngoài cửa sổ. Nhằm ngừa vạn nhất Vệ Cẩm Chi kiểm tra hắn học tập vấn đáp không được, vẫn là trước hết nên giấu hết vũ khí nhìn thấy được mới tốt.

Vệ Cẩm Chi quả nhiên mở miệng liền kiểm tra hắn đạo đối đãi thần tử.

Cái này hắn thường xuyên kiểm tra, Thẩm Mậu học thuộc đến thuộc luôn rồi, một hơi đọ thuộc lòng. Vệ Cẩm Chi gật gật đầu, “không tệ, có tiến bộ.”

Thẩm Mậu đắc ý, “Đó là đương nhiên.”

Ánh mắt chạm đến đống sổ con chồng chất trên bàn, Thẩm Mậu nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Thái tử bên kia, nhân thủ đều sắp xếp xong hết chưa?”

Vệ Cẩm Chi lườm mắt nhìn hắn, tỏ vẻ “Ta làm việc khiến ngươi lo lắng sao?”

Thẩm Mậu thấy không thú vị, vứt đề tài sang một bên, hỏi: “Với tính tình của Thái tử, chỉ sợ làm không xong chuyện mưu nghịch.”

Vệ Cẩm Chi ngẩng đầu lên nói: “hắn làm không được, nhưng người bên cạnh làm được. Vả lại đã đến tình trạng nguy cấp, tính mạng và đạo nghĩa, cái nào quan trọng hơn? Dĩ nhiên là tính mạng. Khi thật sự đến bước này, đứng ở góc độ Thái tử xem xét, chỉ có còn sống, mới là đường ra duy nhất. hắn không chỉ có đạt được ngôi vị hoàng đế, mà từ nay về sau cũng không có người nào ở trên hắn. Chuyện tốt như vậy, rơitrên người ngươi, ngươi có muốn hay không?”

Thẩm Mậu đáp: “Hỏi ta làm chi, ta nhất định là muốn.”

Vệ Cẩm Chi từ trên bàn rút ra một tờ giấy trắng, đề bút viết xuống mấy cái tên, “không ngoài sở liệu của ta, không dùng được mấy ngày, Thánh Nhân bên kia sẽ có động tĩnh. Những người này là thân thích vây cánh chủ yếu của Đông cung, không ở trong triều đảm nhiệm trọng chức, nhưng chỉ cần tìm được lý do giết hết, liền đủ để đạt tới trình độ giết gà dọa khỉ. Môi hở răng lạnh, bè cánh Đông cung sẽ không ngồi yên nữa.”

Thẩm Mậu lẳng lặng nghe hắn nói xong, trầm mặc sau nửa ngày nói, “Biện pháp hay.”

Vệ Cẩm Chi ném bút qua một bên, nghiêng mắt liếc hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, trầm giọng hỏi hắn: “Sau khi trừ khử Thái tử, kế tiếp, chính là Bình Lăng Vương, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, Thánh Nhân ở giữa hai người các ngươi, trực tiếp chọn hắn thìsao?”

Thẩm Mậu híp mắt cười, “Lão tử trăm phương ngàn kế làm nhiều như vậy, cũng khôngphải là muốn làm giá y cho người khác. Lui một vạn bước mà nói, ta đây không phải là có ngươi hay sao? Cho dù Thánh Nhân cảm thấy ta không phải là Thái tử trong lòng ông ấy chọn, vậy thì như thế nào? Vận mệnh cho tới bây giờ đều là nắm giữ ở trên tay mình, ông ấy không chọn ta, vậy thì ta tự chọn ta, không thể thành có thể không được sao?”

hắn nói lời này cực kỳ khó hiểu, nhưng Vệ Cẩm Chi lại hiểu hắn đang nói cái gì.

Tự mình chọn mình, cùng lắm thì mưu phản nha.

Ngoài cửa sổ đêm khuya đường dài, Vệ Cẩm Chi phủ thêm áo khoác lúc đến, đi đến bên song cửa khẽ khép bên cạnh cửa sổ, đẩy cửa mà ra.

“Điện hạ, xem hết “Bảo Khánh thông giá” bày trên bàn hãy ngủ.”

Thẩm Mậu mệt mỏi thở dài, hừ, còn tưởng rằng tiểu tử này muốn dặn dò hắn đi ngủ sớm một chút. không nghĩ tới lại để cho hắn đọc sách. Cũng bận rộn cả ngày, cònkhông cho người ta nghỉ ngơi, thật sự là quá vô sỉ.

Trong lòng oán thầm ngàn vạn, nhưng ngoài miệng hắn lại nói khác: “Biết rồi.”

Vệ Cẩm Chi hài lòng xoay người lại, lẫn vào trong bóng tối.

***

Sau nửa tháng, lấy lý do tự mình vận chuyển mua bán quan muối, Thánh Nhân hạ chỉ chém giam giữ hai mươi ba người Vương thị có liên quan vụ án, thủ đoạn lôi đình,không cho phép người nào xen vào.

một đảng Đông cung, sau khi trải qua hai tháng cẩn thận, rốt cuộc vào một đêm đầu hạ, quyết định khởi binh tạo phản.

Sau khi mọi người thương lượng tất cả mọi chuyện xong, từ Đông cung bí đạo, cùng Thái tử thương lượng.

Thái tử nghe xong, sắc mặt tái xanh, một tiếng cự tuyệt: “Làm thần tử, sao có thể có suy nghĩ sai lầm không thể tha thứ như thế!”

Mọi người quỳ xuống, cầu khẩn: “Điện hạ, Thánh Nhân trời sinh đa nghi tàn nhẫn, vì mưu cầu bảo vệ mình, chỉ có con đường này mới có thể đi thôi!”

Thái tử phất tay áo, tức giận đến giơ chân, “Lời nói hồ đồ! Lời nói hồ đồ!”

Mọi người quỳ gối van xin một đêm, một chút cũng không có tiến triển, Thái tử kiên quyết không chịu nhả ra. Mọi người bất đắc dĩ, cầu xin Thái tử phi tiến cung, cùng Hoàng hậu thương lượng.

Hoàng hậu ở Thừa Thiên điện chờ đợi gần ba tháng, cố gắng trút bỏ một thân hoa phục, hình dung tái nhợt, nhưng dung mạo vẫn tàn ác sắc bén.

Thái tử phi truyền đạt ý tứ của mọi người xong, cúi đầu có suy nghĩ không tốt lắm. Mọi người đều biết, Hoàng hậu si tình với Thánh Nhân, là sâu vào xương.

Hoàng hậu ở trong điện ba tháng, người bên ngoài không cách nào truyền tin tức, cho nên một đảng Đông cung mưu đồ bí mật bà cũng không biết rõ tình hình. Mặc dùkhông biết rõ tình hình, nhưng mấy ngày qua tin tức Thánh Nhân bên ngoài xử trí tội thần sớm đã truyền khắp cung, cũng không kiêng kị Thừa Thiên điện.

Sau khi Hoàng hậu nghe tin tức, cũng không có một chút khiếp sợ. Vẻ mặt bình thản, dường như hết thảy đều là chuyện trong dự liệu, “Ca ca làm ra lựa chọn như vậy, là chính xác.”

Thái tử phi chấn động, nàng hoàn toàn không ngờ Hoàng hậu lại vậy mà kiên cường hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

Hoàng hậu hỏi tiếp, “Thái tử không đồng ý, đúng không?”

Thái tử phi lần nữa chấn trụ, cho tới nay, nàng cũng cho rằng Hoàng hậu bất quá là si mê với con rối tình yêu. Quý tộc thế gia cũng không thật sự kính ngưỡng đức hạnh của Hoàng hậu, Hoàng hậu tồn tại, bất quá là phụ thuộc vào Thánh Nhân, ở trước mắt mọi người, Hoàng hậu có lẽ còn không đảm đương nổi vai trò Hoàng hậu một nước.

Thái tử phi gật đầu.

Hoàng hậu đứng dậy, lấy bút mực, đề bút viết thư.

Thái tử cần phải có người đẩy một chút, hắn bình sinh rất nghe lời của hai người, mộtlà Thánh Nhân, hai là mẫu hậu bà đây. hiện tại, bà tự tay viết thơ, giao cho hắn dù thế nào cũng phải cử binh khởi sự, thế cục đã ở trong tình thế cấp bách, Thái tử chắc chắn đồng ý.

Thái tử phi muốn nói lại thôi, Hoàng hậu nhìn ra nghi hoặc trong lòng nàng, cười nói: “Trở về nói cho bọn họ biết, cũng không cần lo lắng cho ta. Con của ta, nhất định là phải làm Hoàng Đế, đây là điều không cho phép hoài nghi, cho nên các ngươi chỉ cần để ý yên tâm làm việc. Về phần sau khi xong chuyện, Thánh Nhân nếu như không cẩn thận buông tay, cũng không sao, đến lúc đó ta sẽ đi theo ông ấy.”

Ngôi vị Hoàng đế của nhi tử, bà muốn tranh giành. Cùng gối cùng huyệt với Thánh Nhân, bả cũng muốn. Thái tử nếu như có thể thuận lợi đăng cơ, tình huống tốt nhất, là Thánh Nhân biết điều thoái vị, từ nay về sau cùng bà Sơn Thủy không màng thế sự. bà có lòng tin này, bọn họ chắc chắn như thời niên thiếu, không ưu sầu, mang lại niềm vui cho nhau. Nếu như Thánh Nhân bất hạnh qua đời, như vậy, bà cũng sẽ khôngsống tạm bợ trên thế gian này nữa.

Thái tử phi thở một hơi thật dài, cúi đầu với Hoàng hậu.

Hoàng hậu nâng nàng dậy, vỗ tay của nàng, “Ngươi phải chiếu cố Thái tử cho tốt.”

Thái tử phi nhớ tới một màn Thái tử làm rõ quan hệ với Trần An ngày hôm đó, đau lòng khó nhịn, ánh mắt rủ xuống, nhất thời quên đồng ý.

Hoàng hậu không biết tâm sự của nàng, tưởng rằng đại sự sắp tới, Thái tử phi khôngphải xuất phát từ lòng dạ đàn bà, chỉ là sợ hãi mà thôi. Cho nên bà an ủi: “không có gì mà không bỏ được, giữa phu thê cũng là như thế, chuyện thế gian cũng là như thế.”

Thái tử phi nuốt xuống một vòng chua xót trong cổ họng, nhẹ gật đầu.

Sau khi quay về Đông cung, Thái tử phi đưa thư Hoàng hậu tự tay viết. Thái tử mở ra xem, từng chữ từng chữ, đọc đến vài chục lần.

Nến lay động, thân ảnh của hai người ánh lên nền đất. Hồi lâu, Thái tử xé thơ, ngẩng đầu giận dữ, “Ta không tin. Mẫu hậu tuyệt sẽ không viết thơ như vậy.”

Thái tử phi quỳ xuống, cẩn thận nhặt lên từng mảnh giấy nhỏ bị xé hủy, nâng ở lòng bàn tay, cầm cái chậu đốt, sau khi thiêu hủy xong mới ngẩng đầu nói, “Chúng ta chỉ có con đường này để đi thôi.”

Thái tử oán hận liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên cười to nói: “Chẳng phải ngóng trông làm Hoàng hậu của ngươi sao? Nếu như ta đăng cơ, Hoàng hậu không chắc là ai đâu, ngươi tự tin ta nhất định sẽ phong ngươi làm hậu sao?”

Thái tử phi lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt chân thành mà nóng hổi, trong ánh mắt của nàng có yêu luyến, có tình ý triền miên mà nàng vẫn muốn nói cho hắn biết.

Nàng lắc đầu, “không sao hết, ta chỉ hy vọng chàng có thể sống sót, còn sống làm Hoàng Đế.”

Thái tử đột nhiên nâng cằm của nàng lên, ánh mắt hung thần ác sát: “Đừng đi theo ta, chuyện Tuyên Nhi, ta đời này cũng sẽ không quên.”

Thái tử phi cong khóe miệng mỉm cười, cười cười, nước mắt liền chảy ra.

“Ta... không ... Cố ý.”

Thái tử đẩy nàng ra, căn bản không muốn nghe lời giải thích của nàng khuyên, phất tay áo nghênh ngang rời đi.

Thái tử phi co quắp trên mặt đất, che mặt khóc.

Đó là số mệnh của Tuyên Nhi, hắn không thể trách nàng. Nàng khóc đến mềm mại vô lực, đột nhiên nhớ tới lời Hoàng hậu nói vào buổi chiều hôm nay, “không có gì màkhông bỏ được.”

Đúng rồi, chỉ cần có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, chuyện gì cũng đềukhông sao, bọn họ sẽ hòa hảo giống như trước như vậy, chung quy cũng có một ngàyhắn sẽ cảm động trước sự si tình của nàng.

Thái tử phi khóc càng thương tâm.

Thái tử kéo Trần An, ngồi một đêm dưới rặng cây nho.

một đêm này, trời sao lấp lánh, bọn họ ở trong gió lặng lẽ không một tiếng động. Sáng sớm ngày mùa Hè luôn đặc biệt tới sớm, ánh nắng ban mai ló ra sau áng mây, ve sầutrên cây cũng bắt đầu râm ran.

Trần An ngồi đến chân cũng đã tê rần, nhưng vẫn không dám động. Thái tử nằm ở cánh tay của hắn, đột nhiên hỏi: “An Nhi, ngươi có biết vì sao phụ hoàng chán ghét takhông?”

Trần An vốn muốn an ủi hai câu, lại phát hiện cho dù nói gì đi nữa thì với quan hệ giữa hai cha con Thái tử và Thánh Nhân, đều là xám ngắt vô lực.

Vì vậy hắn hỏi: “Vì sao?”

Thái tử đáp: “Ông ấy chán ghét ta tầm thường, chán ghét ta là do mẫu hậu sinh, chán ghét ta làm Thái tử, chán ghét ta là con của ông ấy.”

Trần An giơ tay lên, vô thức muốn vuốt ve trán của hắn, ý thức được động tác này quá mức thân mật, hình như có vượt quá. hắn vừa muốn để tay xuống, nhưng Thái tử lại níu tay của hắn lại, ánh mắt của hắn nghiêm túc, nhìn hắn nói: “An Nhi, phụ hoàng nóita thích nam nhân, hắn chán ghét ta thích nam nhân, nhưng An Nhi, ta thật sự khôngthích nam nhân, ta chỉ thích ngươi mà thôi.”

Trần An cười cười, hắn biết rõ hành động Thái tử sắp làm hôm nay, cho nên hắn cái gì cũng không nói, đầu tiếp tục động tác vừa rồi, đặt tay ở trán của hắn nhẹ khẽ vuốt ve.

Thái tử nhắm mắt lại.

Trần An hát lên điệu hát dân gian của quê nhà, so với Vọng Kinh của Thái tử phi quá cố hoàn toàn khác xa nhau. hắn chỉ là một tiểu tử nghèo có quan hệ thân thích xa xôi được sinh ra ở vùng ven sông nước Giang Nam mà thôi.

Trước khi đến Vọng Kinh, hắn học qua hát hí khúc. Gia đạo sa sút, vì phụng dưỡng cha mẹ, hắn bất đắc dĩ phải làm con hát một đoạn thời gian. Về sau đến Vọng Kinh, trong lúc vô tình biết được thân thích nhà mình còn có phòng đức cao vọng trọng, dày mặt tiến đến làm tiền, bị người một gậy đuổi đi.

hắn vĩnh viễn cũng không quên được mùa Đông kia. hắn đói rách ngã trong đống tuyết, từ phía Đông tiến đến một người, giương mắt hắn nhìn thấy, nam nhân cẩm y ngọc quan cưỡi trên lưng ngựa cao cao, khiếp sợ nhìn hắn, giống như cố nhân gặp lại.không có ngạo khí vênh váo tự đắc của quý tộc Vọng Kinh trước sau như một, nam nhân này rất ôn hoà, duỗi tay về phía hắn, tay kia trắng nõn thon dài, hắn chưa từng gặp qua bàn tay nào đẹp mắt như vậy.

“Từ nay về sau, ngươi gọi Trần An, là người của Trầm Mạch ta.”

Lúc kia Trần An còn không hiểu những lời này đối với hắn có ý nghĩa như thế nào, hắnchỉ là mơ hồ biết rõ, có lẽ, nhân sinh sau này, sẽ không giống như trước kia nữa.

Làn điệu Giang Nam uyển chuyển ngân vang trong sương mù sớm mai, chậm rãi tản ra, nhịp nhàng một khúc lại một khúc. Thái tử khen: “An Nhi, ngươi hát thật dễ nghe.”

Trần An không ngừng lại.

Mặt trời mọc lên từ phía Đông, cao cao treo giữa không trung, Thái tử không thể đợi nữa, dựa theo canh giờ, hắn phải vội vàng đi vào trong cung.

Đây là sau khi hắn bị giam cầm, Thánh Nhân cho hắn tham gia yến hội đầu tiên. Trong yến tiệc, một đảng Đông cung muốn nhân lúc mọi người say rượu, làm chuyện mưu nghịch.

Bọn họ muốn hắn tự mình đưa rượu độc cho Thánh Nhân. Chuyện này chỉ có hắn mới có thể làm được, người khác đều không được.

Thái tử có chút run rẩy, hắn đúng là vẫn còn sợ hãi. không phải sợ đưa rượu độc cho phụ hoàng, mà là hắn sợ cái khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.