Độc Nữ Lệ Phi

Chương 90: Chương 90: Ta sẽ khiến ngươi sống thật tốt




“Trong bụng ta còn có con của ngươi, hổ dữ không ăn thịt con, Nam Cung Thần, ngươi xuống tay được sao?” Tạ Vân Lam điên cuồng rống lên.

Nam Cung Thần cười lạnh: “Hài tử sao? Nếu ngươi có thể chủ động cởi y phục trước mặt bổn thế tử, cũng có thể cởi y phục trước mặt người khác, không phải ngươi cùng lão Điền cũng có ba lần vui vẻ sao? Hài tử của ai thì thật sự khó nói. Hơn nữa, tương lai có ngàn vạn nữ nhân muốn sinh con cho bổn thế tử, ngươi là gì chứ?”

“Nam Cung Thần, cái tên hèn hạ vô sỉ ngươi sẽ không chết tử tế được!” Tạ Vân Lam bò dậy khỏi mặt đất, ra sức đánh về phía Nam Cung Thần.

Nàng biết nếu như Nam Cung Thần không giết nàng, hắn đã biết nàng bị lão Điền làm nhục thì sau này cũng sẽ không muốn nàng nữa. Chỉ tiếc nàng toàn tâm toàn ý làm theo hắn, nếu không phải trong lòng luôn yêu hắn, làm sao nàng bị người ta lừa gạt, bị nhốt vào tù chứ?

Hắn không cứu nàng, ngược lại còn tới giết nàng, người như vậy, đúng là nàng bị mù mới xem trọng hắn.

Nhưng tay chân của Nam Cung Thần rất nhanh nhẹn, hắn nghiêng người tránh bàn tay dơ bẩn của Tạ Vân Lam, nhìn nữ nhân tóc tai bù xù như quái vật, hắn hừ mạnh một tiếng: “Rốt cuộc ai vô sỉ? Ngươi có thể xuống dưới đất mà nói với A Uyển!”

Hắn khinh thường không muốn nói thêm điều gì với nàng ta nữa, giơ trường kiếm lên rồi dùng sức đâm về phía ngực của Tạ Vân Lam, chỉ nghe “cạch” một tiếng, đột nhiên trường kiếm trong tay bị ám khí bắn tới nên đâm trật.

Ngay sau đó, có một trường tiên* bắn tới, cuốn kiếm kia lại rồi ném ra xa. Nam Cung Thần cả kinh, thân thể nhanh chóng tránh ra, đồng thời quay đầu nhìn, lại thấy hai người đứng canh đại lao đã ngã xuống mặt đất.

*roi dài

Hai người khác đứng bên cạnh hắn đang rút kiếm tiến lên tiếp chiêu. Thế nhưng sau lưng người vừa múa trường tiên lại xuất hiện thêm mấy người. Rất nhanh, hai phe bắt đầu chém giết nhau trong đại lao, tiếng binh binh choang choang vang lên không dứt. Vốn là một chân của Tạ Vân Lam đã bước vảo Quỷ Môn Quan, ai ngờ đột nhiên được người ta kéo về dương gian. Trong lòng nàng có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, co rúc ở một bên, chỉ sợ đao kiếm không có mắt bay đến người mình.

Còn có người nhớ nàng đúng không? Còn có người không để nàng chết!

Một lúc sau, thân thủ của năm sáu người kia đánh lên đám người Nam Cung Thần, áo choàng trên người Nam Cung Thần đã bị roi quất đến rách nát, hai người trong số bốn người bên cạnh hắn đã chết, hai người còn lại cũng đang cố gắng chống cự. Chỉ mới mấy hiệp, phía Nam Cung Thần đã hoàn toàn ngã xuống đất.

Hắn cho là những người này muốn giết hắn, đang suy nghĩ dùng cách nào để đánh lạc hướng đối phương thì người cầm roi kia cũng không thèm nhìn hắn, trường tiên vung lên cuốn về phía Tạ Vân Lam, sau đó buông lỏng, một người áo đen tiếp lấy, sau đó mấy người kia đồng loạt chạy ra khỏi đại lao.

“Thế tử gia, làm sao bây giờ, Thế tử phi bị người ta cướp đi mất rồi, nếu Quý phi nương nương tra ra, chỉ sợ Thế tử sẽ gánh tội.” Một tên hộ vệ che cánh tay bị thương nói với Nam Cung Thần.

Trong mắt Nam Cung Thần toát ra tia lạnh lùng, có người cứu nàng ta sao? Là ai chứ?

Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn không muốn để nàng ta chiếm vị trú Thế tử phi nữa, chết đi không phải là tốt hơn sao? Hắn nói với hộ vệ kia: “Thừa dịp trong ngục không có người nào, nhanh chóng ra ngoài tìm một thi thể của nữ tử mang vào đây, giả thành bộ dạng của Thế tử phi, ném vào trong ngục.”

“Vâng!’ Hộ vệ kia nhanh chóng chạy ra khỏi đại lao.

Còn lại một người nhanh chóng mang theo thi thể của hai tên hộ vệ kia, theo Nam Cung Thần ra khỏi nơi này.

Không lâu sau, hộ vệ của Nam Cung Thần kéo một thi thể của nữ tử vào, quần áo hoa lệ, chẳng qua là trên mặt máu thịt lẫn lộn, không nhìn ra được diện mạo.

Mấy người vừa ra khỏi đại lao thì binh sai của phủ Thuận Thiên cũng đến, “Có người cướp ngục!”

Tiếng la vang lên, binh sai nhiều không kể vọt vào đại lao, mấy tên hộ vệ liền chết che chở cho Nam Cung Thần mới thoát khỏi vòng vây, đến lúc mấy người chạy tới chỗ an toàn thì mấy tên hộ vệ đã trọng thương mà chết, Nam Cung Thần cũng bị thương nặng, hắn chưa tỉnh hồn mà chạy về phía phủ Tấn Vương.



Được cứu ra khỏi đại lao mà Tạ Vân Lam vẫn không dám thở mạnh, nàng ta bị những người này đưa vào một hẻm nhỏ, rồi một lát lại bị ném lên xe, lắc lư đi về phía trước.

Nàng không biết những người mặc y phục đen này là ai, nhưng bọn hắn cướp nàng từ trong tay Nam Cung Thần, có phải nàng sẽ không phải chết đúng chứ?

Những người kia thừa dịp trời vẫn còn tối đen, kéo nàng chạy trong một con hẻm nhỏ.

Trong hẻm nhỏ có một chiếc xe ngựa vải bạt nhỏ. Đánh xe ngựa là một thiếu niên có vóc dáng gầy yếu, nhìn Tạ Vân lam bị người áo đen xách đến xe ngựa, khóe miệng người nọ cong lên, nhổ cọng cỏ trong miệng ra, đưa tay gõ mấy cái lên vách xe ngựa: “Tiểu thư, bọn họ trở về rồi.”

Trong xe ngựa có giọng nữ tử “ừ” môt tiếng, giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng hơi khàn khàn.

Tạ Vân Lam bị người ta ném xuống đất, nàng ta cẩn thận phủi bụi đất trên người, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa xe ngựa.

Sau đó thiếu niên kia vén rèm lên, một nữ tử mặc y phục màu tím bước xuống xe, đầu nàng đội nón, trên nón lại có khăn thật dài che khuất gương mặt, không thấy rõ dung nhan.

Thiếu niên đánh xe đỡ lấy tay nàng, nàng lại rút tay ra khỏi, khoát tay với mấy người khác: “Các ngươi đến đầu ngõ chờ ta, ta có mấy lời muốn nói với Tạ gia đại tiểu thư.”

Thiếu niên đánh xe liếc mắt nhìn nam tử áo đen đang cầm trường tiên, nam tử áo đen gật đầu một cái, nhìn nữ tử đội nón rồi nói: “Thời gian một nén hương, không được quá lâu.”

“Sẽ không quá lâu đâu.” Nữ tử đội nón gật đầu một cái.

Thiếu niên đánh xe đi tới trước mặt Tạ Vân Lam, đưa tay điểm một cái khiến nàng ta ngã xuống đất, hắn cười hắc hắc: “Tiểu thư, nữ nhân này đã bị ta điểm huyệt, không chạy thoát được đâu.”

Điểm huyệt của mình sao? Rốt cuộc những người này muốn cứu hay muốn hại mình?

Trong đầu Tạ Vân Lam bất an, nhưng lúc này, nàng đang ở trong tay đối phương, chỉ có thể cung kính gật đầu thi lễ một cái: “Không biết tôn tính của tiểu thư đây là gì? Đa tạ các người đã cứu giúp, ta là đích nữ trong phủ Tạ Thượng thư, các người theo ta đến Tạ phủ lãnh thưởng đi.”

“Lãnh thưởng?” Nữ tử đội nón khẽ cười một tiếng: “Là ai thưởng tiền?”

Tạ Vân Lam ngẩn ra: “Đương nhiên là… Tạ phủ.”

“Tạ phủ?... Ha ha ha!” Nữ tử cười lớn, khăn lụa mỏng trên nón cũng nhẹ nhàng bay bay, đèn ở đầu xe ngựa chiếu đến, nhìn thật yêu nghiệt.

Sau khi cười xong, nàng ta tiếp tục nói: “Nếu không phải là Tạ Uyển đến ở Tạ phủ của các ngươi, tiền tài trong tay ngươi cùng mẫu thân ngươi sẽ nhiều, sẽ xa hoa như vậy sao? Lại còn nói khen thưởng, thật là buồn cười, cầm tiền của ta mà khen thưởng ta sao.”

Nàng ta có ý gì? Cái gì gọi là tiền của nàng?

Tim Tạ Vân Lam nhảy dựng lên: “Ngươi là ai?”

“Ngươi cho rằng ta là ai? Người nghi ngờ điều gì? Ngươi đang lo sợ gì? Tạ Vân Lam?”

Nữ tử lấy nón trên đầu xuống, mà trên mặt lại có một chiếc khăn che, đôi mắt nhìn thẳng vào Tạ Vân Lam, lạnh lẽo như đêm của những ngày đông, thấy thế cả người Tạ Vân Lam buốt lại. Đôi mắt này…

“Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Cơ thể Tạ Vân Lam mềm nhũn không nhúc nhích được, trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.

Nàng có cảm giác, căn bản người này không cứu mình, đáy mắt của nàng ta lộ ra sát khí, lại mang theo hận ý ngập trời, hận không thể rút gân hủy cốt mình.

“Ta là ai? Ngươi nghĩ ta là ai chứ?” Sau khăn che mặt, nữ tử kia khẽ cười, cổ họng chưa hoàn toàn bình phục nên nên khàn khàn khó chịu.

“Ngươi đẩy ta xuống hố vôi để bỏng chết, nhưng ta sẽ không ác độc như vậy, ta muốn ngươi sống thật tốt. Sống để nhìn Nam Cung Thần từ bỏ ngươi, sống để thấy người nhà ngươi rối rít bỏ ngươi. Sống như vậy còn khổ sở hơn chết vạn lần.”

Tạ Vân Lam thở từng hơi mạnh, gương mặt trắng bệch không còn chút máu nào. Khó trách ánh mắt người này quen thuộc như thế, thì ra là Tạ Uyển, không, Tạ Uyển đã chết, nàng ta không thể nào là Tạ Uyển! Chỉ muốn hù dọa nàng thôi!

“Ngươi là ai? Lại dám giả thần giả quỷ tới làm ta sợ! Ngươi có biết ta là ai không? Ta là Thế tử phi của phủ Tấn Vương! Ta là nữ nhi của Tạ Thượng thư, là đệ nhất đích nữ của đại tộc Tạ thị.” Nàng nói xong những lời ấy, thân thể lại bắt đầu run lên, trên đời này không có quỷ, không có! Người mang khăn che mặt kia đang hù dọa nàng mà thôi!

Nữ tử kia vẫn mỉm cười, tiến lại gần cơ thể Tạ Vân Lam một chút, “A, ta không hù dọa ngươi đâu, ta đang nói chuyện với ngươi, là chính ngươi đang tự làm mình sợ thôi.”

Nàng ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn về bầu trời to lớn màu đen, ánh mắt kia sâu thẳm trống rỗng: “Ngươi có biết trên đời này có luân hồi không? Ta bị mẹ con các người đẩy xuống hố vôi nên bỏng chết, nhưng cũng không chết thật, ta đã sống lại. Ta có khuôn mặt mới, sống ở trong Tạ phủ của các người, ta sẽ từng bước khiến các người không thể chết tử tế được! Cái này gọi là người làm trời nhìn! Nếu muốn người khác tốt với mình, đầu tiên ngươi phải đối tốt với người khác, ngươi đối với họ ra sao, họ sẽ đối xử với ngươi giống như vậy. Tạ Vân Lam, nhớ ngày đó lúc ta sắp chết ta đã nói thế nào? Lúc ta quăng cục vôi lên mặt ngươi, ta nói…”

Nàng cúi người sát bên tau Tạ Vân Lam, bắt chướt giọng nói ngoan tuyệt của Tạ Uyển: “Ta có biến thành quỷ thì cũng không bỏ qua cho các ngươi!”

Tạ Vân Lam càng nghe càng kinh hãi, đã sớm run rẩy không nói ra được câu nào: “Ngươi… Ngươi ngươi…”

Người kia lại không thèm nhìn nàng, đưa hai tay vỗ vỗ, mấy người bịt mặt áo đen cùng thiếu niên đánh xe lại xuất hiện. Nữ tử nhìn thiếu niên áo đen cầm roi rồi hỏi: “Chỗ đó có thanh lâu náo nhiệt chứ?”

Ánh mắt mọi người sáng lên, hết sức nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng, trong mắt hiện lên tò mò.

Thanh niên áo đen mang khăn che mặt đưa tay ra trước môi, ho nhẹ một tiếng: “Ách… Khụ… Không biết.”

Thiếu niên đánh xe cười hắc hắc chỉ một ngón tay ra phía trước: “Chủ tử, tiểu thư, hẻm nhỏ trước mặt chính là Vạn Xuân Lâu. Nơi đó rất đông đúc náo nhiệt, cô nương nào cũng có, mập, gầy, xinh đẹp, xấu xí, cao, thấp,…”

Lúc này ánh mắt mọi người lại nhìn thiếu niên kia.

Thiếu niên nọ nhảy dựng lên, vội vàng khoát tay: “Ta không đi tới đó bao giờ, ta chỉ đi ngang qua… Đi ngang qua nghe cô nương đứng ở trước cửa nói như thế.”

Mọi người đồng loạt khinh bỉ.

“Rất tốt, đưa nàng ta đến Vạn Xuân Lâu đi. Đệ nhất đích nữ của Tạ gia, mỹ nhân nổi danh trong Kinh thành, không tới Vạn Xuân Lâu để người ta tới xem thì chẳng phải là có lỗi với gương mặt mỹ nhân này hay sao?”

Nữ tử dịu dàng nói xong, lại dọa cho Tạ Vân Lam hét ầm lên.

“Không muốn! Ta không muốn đến Vạn Xuân Lâu đâu, các ngươi làm gì ta cũng được, ta không muốn đi…”

“Như vậy sao được chứ? Nếu Nam Cung Thần biết ngươi chưa chết, có phải sẽ đuổi giết tới đây hay không? Bởi vì ngươi đưa lá thư hắn viết cho Cố Quý phi.” Nữ tử mang khăn che mặt mềm giọng nhắc nhở: “Cho nên, ta đây chính là cứu ngươi đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.