Độc Nữ Lệ Phi

Chương 81: Chương 81: Ta dẫn nàng trở về




Vân Hi mơ màng tỉnh dậy, phát hiện sau gáy thật đau, nàng nhớ Cố Phi Mặc đã dùng tay chưởng một cái vào cổ mình.

A, Cố Phi Mặc!

Nhớ tới người này khiến nàng kinh ngạc lập tức mở mắt to ra, gương mặt phóng đại trước mặt khiến nàng hoảng sợ đến mức không biết làm sao.

Mặc dù tuấn mỹ vô song, nhưng đối với nàng mà nói, hắn ta là tên Quỷ Vô Thường ở dưới địa ngục.

Dường như người nọ nhìn thấy tâm tư của nàng, một tay vòng qua ngực một tay nâng cằm nàng, hắn ngồi xuống đắc ý cười nói: “Bây giờ ngươi đang ở địa bàn của bản công tử, giường này cũng là giường thị nữ của ta, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là thị nữ mới của Mặc Viên. Còn nữa, ngươi tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu!”

Cố Phi Mặc vừa nói chuyện vừa xòe năm ngón tay ra, sau đó lại làm động tác nắm chặt lại.

Vân Hi nghe vậy thì nhảy dựng lên chạy ra khỏi giường, nàng há miệng muốn nói chuyện thì phát hiện cổ họng rất khó chịu, Cố Phi Mặc cho nàng ăn cái gì rồi?

Trong lòng nàng càng thêm kinh hãi, hai tay che cổ ho khan dữ dội, ngay cả nước mắt cũng trào ra ngoài.

Cố Phi Mặc nhíu chặt mày lại, gương mặt tỏ vẻ ghét bỏ: “Ho khan cũng thật khó nghe mà, còn nữa, bản công tử thích yên tĩnh, tốt nhất ngươi nên nhịn đi, ngừng ho lại!”

Nhịn, không được ho sao? Hắn còn có phải là người hay không? Muốn ho khan thì làm sao mà nhịn được? Nàng tức giận trong lòng, há miệng mói phản bác thì phát hiện chẳng nói được nên lời.

Không phải là tên Cố Phi Mặc này dùng chiêu thức mờ ám gì với nàng rồi chứ? Làm sao nàng lại xui xẻo như vậy? Chạy đâu không chạy lại nhảy vào lòng kẻ thù! Ông trời có còn nhân tính hay không hả?

Cố Phi Mặc giấu hai tay vào trong tay áo rồi thản nhiên xoay người lại, “Bản công tử không dùng mấy chiêu thức đê tiện hay làm chuyện xấu sau lưng như những người khác. Chẳng qua ta điểm huyệt câm của ngươi, tránh ngươi la lớn làm ta không ngủ được, dù sao ngươi cũng chỉ không nói được trong vòng hai mươi bốn canh giờ mà thôi.”

Nói xong hắn lại khập khiễng đi ra ngoài, lúc tới cạnh cửa thì lại xoay người, nhìn thấy Vân Hi đang đi tới đi lui suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn thì cười nói: “Thủ pháp điểm huyệt của bản công tử là tuyệt kỹ của ta, đạo trưởng của tên Vương gia kia cũng không giải được đâu. Cho nên, ngươi ngoan ngoãn sống ở đây đi, nếu không thì sau hai mươi tư canh giờ, không được bản công tử tự tay giải huyệt thì ngươi sẽ bị câm vĩnh viễn đó.”

Phúc hắc, cực phẩm phúc hắc!

vân Hi im lặng nhìn trời, thiên hạ này không có người nào ngu xuẩn xui xẻo hơn nàng đâu.

Cố Phi Mặc ra ngoài trong chốc lát thì lại đi vào, trong tay cầm một xấp y phục, hắn đứng ở cửa phòng giơ tay ném vào người nàng, “Đây là y phục của ngươi, phòng bên cạnh là phòng tắm, ngươi tự tắm rửa cho sạch sẽ rồi hãy ngủ, chứ lôi thôi lếch thếch như thế lại làm bẩn giường của bản công tử.”

Vân Hi hận đến mức cắn chặt răng, ghét nàng bẩn thì cứ đuổi nàng ra đi, nàng cũng đâu muốn sống ở chỗ này đâu chứ!

Nhưng mà, đúng là trên người nàng rất bẩn, từ lúc ban ngày ra ngoài thành với Triệu Ngọc Nga đến bây giờ còn chưa tắm rửa, trên người dính đầy bụi bẩn, hơn nữa, hiện tại nàng chỉ mang vớ mà không mang giày.

Nàng cúi đầu nhìn chân rồi ngẩn người, giày của nàng bị Đoạn Dịch cởi ra rồi ném xuống gầm giường của hắn rồi.

Khi đó nàng hoảng hốt nên chạy ra ngoài mà quên lấy giày ra, không biết từ bao giờ mà ngón chân vấp phải đá, chảy máu đến mức khô lại thành mảng, lúc cử động cũng thấy vô cùng đau đớn.

Đang run sợ thì có hai nữ tử đưa giày tới trước mặt nàng, đôi giày mới tinh được làm rất tinh mỹ, phía trên còn gắn bươm bướm vô cùng sống động.

Khóe miệng Vân Hi nhếch lên, tên Cố Phi Mặc này nhìn hung dữ như thế nhưng lại là người tỉ mỉ, biết tìm giày khác cho nàng.

Ai ngờ Cố Phi Mặc lại nói: “Nhớ mang vào, Cố phủ này không chứa người bề ngoài đã xấu xí còn không mang giày!”

Mặt Vân Hi tối sầm lại, vừa mới khen một câu mà hắn đã lộ nguyên hình rồi. Nàng hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái.

Cũng không biết đã là canh mấy, ánh trăng bên ngoài chiếu ánh sáng nhàn nhạt, nàng nghe thấy âm thanh tiếng bước chân cẩn thận của Cố Phi Mặc, phát hiện hắn đi tới một căn phòng ở phía Đông, sau đó đóng cửa lại, tiếp theo không có tiếng động gì nữa, đèn trong nhà cũng tắt đi.

Vân Hi đưa tay ôm y phục ném lên giường, rón rén đi ra ngoài.

Mặc viên cũng thật kỳ lạ, ở đây chỉ có một mình Cố Phi Mặc, cũng không có bất kỳ người làm nào khác, thế thì càng tốt, nàng sẽ trốn ra ngoài dễ dàng hơn.

Nàng dám đánh cuộc, Cố Phi Mặc làm vậy với nàng, bắt nàng vào đây làm thị nữ, tám phần là do muốn phát giận lên nàng vì uất ức Đoạn Dịch làm chân hắn bị thương vào ngày trước.

Nhưng Đoạn Dịch đánh hắn cũng vì nàng. Nếu nàng không trốn đi thì có khi nào tên Cố Phi Mặc có tính khí nóng nảy trong truyền thuyết kia sẽ ăn nàng hay không?

Về phần điểm vào huyệt câm thì nhất định hắn cố ý dọa nàng mà thôi, làm sao trên đời này có loại huyệt pháp cao sâu như vậy chứ?

Vân Hi nhẹ nhàng đi đến cửa viện, cửa viện không có chìa khóa ở trong, cửa chính không dùng được, cùng lắm thì đi cửa sau.

Nằm sát bên tường rào của viện là một cây tùng, cành cây vươn xa ra ngoài viện, Vân Hi nhìn sau lưng mình một chút, phòng của Cố Phi Mặc vẫn tối đen yên tĩnh như cũ.

Nàng yên tâm chà sát hai tay rồi ôm thân cây leo lên.

Cánh tay ôm chặt thân cây, dưới chân lại dùng sức trèo lên.

Xoẹt xoẹt xoẹt, trèo được một thước thì lại tuột xuống bảy tấc, cứ lên được một thước thì lại tuột xuống bảy tấc, bò gần nửa canh giờ mà nàng cũng chưa leo được bao nhiêu.

Sau đó nàng lại phát hiện, căn bản nàng không leo cây mà là mài da cho rách.

“Cần giúp một tay không?” Đột nhiên Cố Phi Mặc ở sau lưng nói với nàng.

Vân Hi giật mình buông tay ra, nàng lập tức ngã xuống đất, sau đó, Vân Hi chỉ thấy trước mặt mình toàn là sao lấp lánh.

Gáy nàng đập xuống nên đau đến chảy nước mắt. Người kia là quỷ hay thần vậy, làm sao đến sau lưng mà nàng cũng không phát hiện ra chứ? Chẳng lẽ tai nàng không còn nhạy như trước nữa?

“Xem ra ngươi muốn trèo lên cây để ngắm trăng sáng?” Cố Phi Mặc khoanh hai tay trước ngực nghiêng người dựa vào tường, mặt cười như không cười.

Vân Hi cảm thấy tám phần hắn đã quan sát bộ dạng buồn cười này của nàng lâu lắm rồi. Nàng từ dưới đất bò dậy, phủi bụi trên người rồi làm mặt lạnh nhấc chân đi vào trong nhà, kế này không được thì nàng sẽ tính kế khác.

Đột nhiên Cố Phi Mặc vươn tay chụp lấy nàng rồi thuận tay vứt nàng lên cây tùng kia.

Sau một lúc choáng váng hoa mắt, Vân Hi mới nhận ra mình đang ở trong tình thế nguy hiểm khi bị đưa lên một nhánh cây nhỏ. Nàng bị dọa sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi ngực, nàng không sợ chết, nhưng cây này cao quá đi!

Vân Hi đưa hai tay ra muốn ôm lấy thân cây nhưng cũng không dám cử động dù là một chút, nàng chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn tên Cố Phi Mặc đang toét miệng cười ở dưới, “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!”

Cố Phi Mặc ung dung nói: “Ngươi lén chạy đến đây rồi leo lên cây, nước trong bồn tắm đã sớm nguội rồi, nếu ngươi cứ thế mà ngủ thì sẽ làm bẩn giường đệm của Mặc viên mất, không bằng để ngươi ngồi trên cây ngắm trăng đến sáng. Hơn nữa, nơi nào mà không ngủ được chứ?”

Vậy ngươi leo lên đây mà ngủ đi!

Vân Hi giận đến trợn tròn mắt, nàng cũng không phải là bọn dơi, nàng không muốn bị treo trên cây đâu, còn là một nơi cao như thế này…

Hơn nữa cành cây này nhỏ quá, nếu bị gió lay một cái thì có gãy hay không? Vân Hi căm hận a a hai tiếng, nhưng cũng không phát ra được âm thanh nào.

Cố Phi Mặc không để ý đến vẻ mặt thống khổ của Vân Hi: “Ta vào ổ chăn ấm áp của mình đây.” Hắn lầm bầm một câu rồi ngáp dài, tiếp đó vặn eo bẻ cổ, xoay người đi vào trong nhà.

Cố Phi Mặc, ngươi đi chết luôn đi! Bắt nạt tiểu nữ tử không phải là anh hung hảo hán! Nàng thầm mắng mấy câu trong lòng.

Vân Hi sờ sờ vào cành cây nhỏ rồi từ từ bò vào chính giữa, nơi to nhất của cành cây, sau khi ngồi yên vị ở chỗ vững chắc, nàng bắt đầu suy tính làm cách nào để bò xuống thì bỗng nhiên ở vườn hoa không xa phía trước có bóng người bay tới.

Hơn nửa đêm, người kia làm gì ở Cố phủ? Nàng híp mắt lại. Dưới ánh trăng, Vân Hi loáng thoáng nhận ra người đó mặc y phục đỏ ở trong rừng mai. Cách nơi này chỉ hơn mười trượng.

Nàng có thể nghe rất rõ ràng tiếng động bên ấy.

Có hai người ở rừng mai đang vội vàng làm gì đó. Nàng ngưng hô hấp, chớp mắt nhìn chằm chằm hai người kia.

Một người trong đó nói: “Cảnh Cô, lấy xong chưa? Ngàn vạn lần không được để trận pháp này xảy ra chuyện gì không may, nương nương vô cùng coi trọng chuyện này.”

“Lan Cô, đã chuẩn bị xong toàn bộ, ngươi yên tâm đi.”

“Được, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây, trời gần sáng rồi, đừng làm kinh động người trong phủ.”

Nương nương? Ai là nương nương? Chẳng lẽ là Cố Quý phi?

Mặt trăng lơ lửng ở giữa trời, Vân Hi nghe thấy nơi nào đó gần Mặc viên có tiếng bước chân truyền đến, bước chân đi rất nhanh, vừa vội vàng vừa nhẹ bẫng, khi nghe liền biết đó là cao thủ.

Tổng cộng có ba người, Vân Hi lập tức ôm chặt thân cây để tránh mình bị dọa sợ mà rớt xuống.

Hiển nhiên chủ nhân của sương phòng, Cố Phi Mặc cũng nghe được âm thanh kia, cửa phòng khẽ mở ra, hắn liếc mắt nhìn Vân Hi đang ôm thân cây một cái, sau đó cầm kiếm xông về ba người kia, trong chốc lát liền nghe được tiếng binh khí va chạm vào nhau trong đêm đen.

Một lát sau, đột nhiên ba người kia thay đổi hướng chạy ra phía ngoài, Cố Phi Mặc cũng nhanh chóng đuổi theo.

Lúc Vân Hi còn đang kinh ngạc thì lại có một người nhảy lên cây, sau lưng có một vòng tay ôm eo nàng, nhanh chóng mang nàng nhảy xuống khỏi cành cây.

Hơi thở thân quen, cả cái ôm cũng rất quen thuộc.

“Ta tìm nàng suốt một đêm.” Giọng nói khàn khàn của người nọ vang lên trên đỉnh đầu, “Thật xin lỗi, đã làm nàng sợ hãi.”

Không sợ hãi, là nàng cố ý mà, mặc dù bị bắt ở chỗ này nhưng nàng cũng có thu hoạch ngoài dự tính.

Nàng ngẩn đầu lên, đối diện với ánh mắt của Đoạn Dịch, hai mắt hắn đỏ ngầu, không còn vẻ thanh quý giống ngày thường, hắn vẫn chỉ mặc y phục bên trong, đầu tóc hơi tán loạn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Hắn tìm nàng sao? Hắn đang lo lắng cho nàng sao?

Trong lòng nàng hơi chấn động, chỉ biết ngơ ngác nhìn Đoạn Dịch.

“Đi thôi, ta đưa nàng trở về.” Đoạn Dịch dịu dàng nói rồi kéo tay nàng chạy đi.

Chân Vân Hi vẫn không nhúc nhích, nàng tránh bàn tay của Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch xoay người lại kinh ngạc nhìn nàng, “Sao thế?”

Vân Hi khoa tay múa chân: “Cố Quý phi bố trí trận pháp trong rừng mai.”

Đoạn Dịch nhướng mày, “Cổ họng của nàng…” Sau đó giận dữ, “Có phải Cố Phi Mặc muốn không thể đi bộ vĩnh viễn hay không?”

Vân Hi kéo tay hắn rồi viết vào lòng bàn tay người nọ: “Hắn nói là điểm huyệt câm của ta.”

Đoạn Dịch lạnh mặt bắt mạch cho Vân Hi, sau đó lấy một bình nhỏ ở trong ngực ra rồi nhét một viên thuốc vào miệng Vân Hi: “Làm sao hắn có bản lĩnh điểm huyệt nàng được? Hắn cho nàng uống thuốc câm thôi.”

Thuốc câm sao? Vậy thì tốt, còn tưởng rằng bản thân sẽ bị Cố Phi Mặc khống chế nữa. Nàng ho khan một tiếng rồi há miệng nói: “Ta không thể đi được. Cố Quý phi bố trí một trận pháp ở trong Cố phủ, đang ở rừng mai, giống như muốn bắt người nào đó.”

Có thể nói chuyện trở lại khiến Vân Hi vô cùng mừng rỡ, chẳng qua giọng nói còn khàn, vô cùng khó nghe.

Đoạn Dịch nhìn nàng cau mày: “Sau khi uống thuốc đó thì qua hôm sau mới hoàn toàn bình phục, nàng ít nói lại đi.”

Vân Hi gật đầu một cái.

Đoạn Dịch cúi đầu trầm tư hồi lâu rồi hỏi: “Nàng nói Cố Quý phi bố trí trận pháp sao? Ta đi xem một chút.”

Vân Hi kéo tay áo của hắn, trừng mắt nhìn. Đoạn Dịch cười một tiếng: “Được, ta dẫn nàng đi theo, dù sao Cố Phi Mặc bị người ta quấn lấy, chưa qua một hai canh giờ thì hắn sẽ không trở về.”

Giọng nói của Cố Quý phi khiến người ta không rét mà run, đây không phải là trí nhớ của thân thể này, mà chính là của Tạ Uyển kiếp trước.

Không nhớ nàng đã nghe giọng nói ấy vào lúc nào. Cố Quý phi đã ở trong cung rất lâu rồi, nàng chỉ là một tiểu thư khuê các, năm năm trước cũng không ở Đại Lương này.

Muốn biết rõ chuyện này, chỉ có cách đến gần Cố Quý phi mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.