Độc Cô Chiến Thần

Chương 9: Chương 9: Trở về an toàn (P2).




- Ai?

Kỵ binh mở đường phía trước bỗng nhiên thấy hai người mặc quân phục lao ra, không khỏi lập tức vây quanh bọn họ. Lúc này Công chúa lập tức kêu lên:

- Ta là Công chúa Ngả Lệ Ti! Cổ Lạp đâu?

Nghe nàng nói, bọn kỵ binh thoáng sửng sốt một chút, nhưng tất cả đều lộ ra vẻ không tin, vừa lúc đó có một giọng nói rất thô lỗ vang lên:

- Người nào dám giả mạo Công chúa điện hạ?

Bọn kỵ binh tránh sang một bên chừa ra một con đường, ở đó xuất hiện một người trẻ tuổi cưỡi con ngựa rất lớn. Nhìn khôi giáp trên người sáng bóng có thể thấy hắn là một Thiên tướng.

- Khải Ân, tại sao ngươi lại tới chỗ này? Phụ thân Cổ Lạp của ngươi đâu?

Ngả Lệ Ti nhìn thấy tên Thiên tướng, vội vàng kêu.

Khải Ân nghe có người kêu tên của mình, nhận ra giọng nói rất quen tai, không khỏi dụi dụi mắt, quan sát người có vóc dáng nhỏ nhắn đứng phía trước. Sau khi thấy dung mạo kia, không khỏi sợ ngây người:

- A!? Công... Công chúa?!

Sau một lúc ngẩn người, hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu:

- Kỵ binh quân thứ 7, Thiên tướng Khải Ân tham kiến bệ hạ.

Toản thể binh sĩ đều quỳ xuống mà dập đầu tham kiến. Khải Ân lại làm đại lễ và xưng hô bệ hạ là bởi vì Long Nạp phái khoái mã đem thi thể của Quốc vương đưa đến Vương thành. Dụng ý của hắn là muốn làm dấy lên sự tranh đoạt vương vị bên trong Khi Hồng Quốc để lợi dụng rối loạn cho quân đội của mình dễ dàng tiến công.

Long Nạp đã thành công, ở bên trong Vương thành chia làm hai phái: một phái ủng hộ Công chúa Ngả Lệ Ti, bởi vì nàng là người thừa kế vương vị duy nhất. Phái này mặc dù có rất nhiều lão thần, nhưng quân đội cũng chỉ có quân đoàn thứ 7 ở xa Vương thành là biểu hiện ủng hộ quân doanh kia, xem ra là dữ nhiều lành ít. Mà quân đội đóng ở gần Vương thành, đa số không là trung lập thì cũng biểu hiện ủng hộ Vương hậu lên ngôi trở thành Nữ vương, trở thành một phái có thực lực hùng hậu. Đại đa số các vương tộc có huyết thống, có dã tâm đều đã chết sạch ở biên giới, vì thế hiện giờ trong nước chỉ có hai thế lực này tranh đoạt vương vị.

Vốn dĩ khi nghe tin Quốc vương đã chết, Công chúa mất tích, Vương hậu có lên ngôi cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ có điều Vương hậu cũng không phải là thân mẫu, mà là kế mẫu của Ngả Lệ Ti, lớn hơn nàng mười tuổi. Vi thế các lão thần mới cố tình tiếp tục ủng hộ nàng công chúa còn chưa biết sống chết ra sao kia.

Nghe Khải Ân kể rõ tình hình ở thủ đô, Ngả Lệ Ti mới biết thân phận của mình bị lộ rồi, nàng hơi lo lắng nhìn Khang Tư, phát hiện hắn vẫn đứng bên mình nét mặt bình thản như không có gì.

Khải Ân mặc dù là một võ tướng hữu dung vô mưu, nhưng vẫn phát hiện Công chúa có vẻ coi trọng tên binh sĩ đi cùng với nàng. Hắn không khỏi lấy làm lạ tò mò hỏi:

- Ngươi là ai?

Khang Tư hướng Khải Ân chào theo nghi thức quân đội:

- Quân đoàn bộ binh thứ chín Thiên tướng Huy Hạ đội trưởng tiểu đội 20, Khang Tư.

Ngả Lệ Ti vội vàng nói:

- Chính là hắn cứu ta từ trong quân doanh.

- Ồ, hảo tiểu tử, ngươi đã lập công lớn rồi.

Khải Ân là người lòng dạ ngay thẳng, lập tức vỗ vỗ vai Khang Tư tán thưởng.

- Không dám, Công chúa điện hạ, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ, xin cho phép thuộc hạ cáo lui về đội.

Nhìn vẻ mặt và giọng điệu của Khang Tư vẫn giống như trước kia, chỉ khác có một điểm duy nhất là thêm danh xưng của nàng. Ngả Lệ Ti chợt hiểu ra, từ lúc cứu nàng ra Khang Tư đã biết thân phận của nàng rồi. Tận đáy lòng nàng dâng lên một ý vị phức tạp, cảm thấy như mình đã bị trêu đùa nên nàng vừa tức giận vừa xấu hổ, bởi nàng nghĩ Khang Tư không biết rõ thân phận của nàng nên khi một mình chung đụng với Khang Tư đôi lúc đã lộ ra tính cách nữ nhi.

Vốn nàng định phát hỏa lại nhìn thấy ánh mắt bình thản an tường như bầu trời của Khang Tư, nàng đột nhiên hiểu rằng, cho dù lúc ấy nàng biểu lộ thân phận của mình, thái độ của Khang Tư đối với nàng cũng vẫn như vậy. Lúc này nàng tạm thời không còn chung đụng với Khang Tư, trong đầu nàng miên man nhớ lại, tới ngọn núi, gió thổi, tới rừng cây, dòng suối, đống lửa đêm, đến cả hương vị ngọt ngào của món ăn hoang dã kia.

Khi nàng nghĩ tới lúc mình đang tắm gặp phải con rắn, thân hình trần truồng trước mặt Khang Tư, mặt Ngả Lệ Ti thoáng ửng hồng. Lúc này tâm tình của nàng dâng lên ý vị ngọt ngào xen lẫn ngượng ngùng, ánh mắt nhìn Khang Tư cũng trở nên mơ màng huyền ảo.

Khang Tư không tính là anh tuấn, cũng không tính là quá xấu xí, hình dáng của hắn có thể xem là người bình thường không có gì nổi bật. Nhưng nếu chen lẫn trong đám đông, thì nàng rất nhanh có thể nhận ra hắn. Nói như thế nào đây? Bộ dạng của hắn không giống như những ca ca của các nương nương kia, vừa thuộc loại khó nhìn cũng lại vừa là thứ nhìn lâu rồi sẽ không còn chán ghét, là nam nhân càng nhìn càng thấy có sức hấp dẫn. Đây có thể là do một loại khí chất của Khang Tư mà không thể diễn tả bằng lời.

Câu nói của Khải Ân khiến Công chúa chợt tỉnh lại:

- Khang Tư, toàn bộ đội quân của ngươi đều bị tiêu diệt rồi, ngươi còn trở về đội nào nữa, chi bằng gia nhập quân đoàn thứ bảy của chúng ta đi?

- Đúng rồi, Khang Tư, nhiệm vụ của ngươi vẫn chưa hoàn thành đâu, vì ngươi vẫn chưa hộ tống ta tới thủ đô, hơn nữa, ngay cả phần thưởng ngươi cũng chưa nhận lấy đó.

Ngả Lệ Ti lập tức tiếp lời.

- Rõ, thuộc hạ lĩnh mệnh.

Khang Tư tiếp nhận đề nghị của Khải Ân, bởi hắn không biết ngoài chiến tranh ra mình còn có thể làm được những gì nữa.

- Khải Ân, ngươi cứ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ của Cổ Lạp giao cho ngươi, đưa cho ta một con ngựa, ta sẽ cùng Khang Tư tự đi về đại doanh.

- Dạ, Công chúa...Ồ, bệ hạ, Khang Tư có biết cưỡi ngựa không?

Khải Ân lấy làm lạ nhìn Khang Tư, bởi Khang Tư là quân nhân bộ binh.

- Dĩ nhiên biết...

Công chúa chợt nhớ tới chuyện mình cùng Khang Tư cưỡi chung một con ngựa, mặt không khỏi ửng đỏ lên.

Mọi người bên cạnh Công chúa cũng đã nhận ra biểu hiện này quá rõ ràng, trừ lúc đi trong rừng Khang Tư dắt con ngựa trắng, vậy thì... Khải Ân khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng lại nén xuống. Lặng lẽ để lại một con ngựa và mười tên kỵ binh xong liền cáo biệt Ngả Lệ Ti, đi thi hành nhiệm vụ tuần tra của hắn.

Công chúa lập tức giao con ngựa kia cho Khang Tư, nàng vẫn cưỡi con ngựa trắng, ra lệnh:

- Đi!

Khi Khang Tư cưỡi ngựa chạy xuống núi, hắn quan sát thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của mười tên kỵ binh kia nhẹ nhàng linh lợi. Khang Tư lập tức nhận thấy đây là một cơ hội để học tập kỹ thuật cưỡi ngựa. Đường núi gập ghềnh, bên cạnh có kỵ sĩ với thuật cưỡi ngựa cao siêu, đây là dịp tốt để Khang Tư rèn luyện kỹ năng cưỡi ngựa.

Khang Tư theo phía sau chăm chú nhìn nhất cử nhất động của bọn kỵ sĩ. Nắm được kỹ thuật của họ, đồng thời nhớ lại cảm giác lần đầu cưỡi ngựa trốn chạy khủng khiếp đó. Không biết Khang Tư là thiên tài hay là con ngựa hắn cưỡi tuyệt hảo nữa, rất nhanh, Khang Tư đã đạt tới người ngựa hợp nhất, người và ngựa cùng nhẹ nhàng thoải mái như lướt gió chạy băng băng.

Khi bọn kỵ sĩ nhìn thấy một màn này vừa không cam lòng vừa bội phục. Bọn họ từ tước đến nay chưa từng nhìn thấy thuật cưỡi ngựa hoàn hảo như vậy. Vì thế khi đến doanh trại, lúc xuống ngựa, thấy Khang Tư cười thật tươi nói lời cảm ơn, chúng rất kinh ngạc, còn tưởng rằng Khang Tư vì cảm ơn bọn họ dẫn đường mới nói cám ơn.

- Công chúa điện hạ... Ồ, bệ hạ. Thật tốt quá ngài không có việc gì.

Một lão tướng cường tráng vội vàng ra cổng quân doanh nghênh đón, trước hướng Công chúa làm quân lễ, tiếp đến quỳ xuống hành đại lễ:

- Tướng lĩnh Cổ Lạp Quân đoàn thứ bảy, tham kiến bệ hạ.

Các tướng và binh sĩ theo phía sau hắn đồng loạt quỳ xuống.

Sau khi Cổ Lạp được Công chúa đỡ đứng lên lại bắt đầu oán thán:

- Công chúa nhìn xem, ngài đã chịu khổ cực bao ngày rồi, thuộc hạ đã chuẩn bị xong vật dụng tẩy trần, mời ngài vào trong soái trướng nghỉ ngơi.

Cổ Lạp có quan hệ thân thích với Công chúa, hơn nữa hắn đã nhìn Ngả Lệ Ti lớn lên từ khi nàng còn bé nên nói chuyện với Ngả Lệ Ti có chút giống như vị cha hiền, trong mắt cũng thoáng ướt lệ.

- Được rồi, cám ơn Cổ Lạp bá phụ.

Công chúa mỉm cười đi vào. Tâm tình của nàng trải qua nhiều ngày thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng có thể tạm thời thanh thản phần nào. Dĩ nhiên lúc nàng rời đi cũng không quên liếc mắt nhìn Khang Tư, nhưng lần này nàng làm rất tự nhiên, không ai nhận thấy được.

Công chúa vừa đi khuất, Cổ Lạp quay sang Khang Tư cười nó:

- Ngươi chính là Khang Tư đơn thân độc mã từ trong địch doanh cứu thoát Công chúa à?

Khang Tư vừa nghe cũng biết là Khải Ân vừa phái khoái mã báo tin cho Cổ Lạp.

Khang Tư vội vàng chào theo quân lễ:

- Thuộc hạ Khang Tư tham kiến Tướng Quân.

- Ừ, được rồi, ngươi đi nghỉ trước đi.

Xem ra Cổ Lạp rất hài lòng đối với Khang Tư.

- Rõ.

Khang Tư tuân lệnh đi theo một tên binh sĩ vào doanh trại tạm thời của hắn. Quả thật hắn cần phải nghỉ ngơi, bảy ngày qua hắn không được ngủ thẳng giấc một chút nào. Cho nên hắn vừa nằm lên giường tức thì ngủ say.

Đêm xuống, Khang Tư bị một tên binh sĩ đánh thức dậy, bưng lên bữa cơm tối cho hắn. Vốn Công chúa muốn mời Khang Tư cùng ăn cơm, nhưng không biết tại sao bỏ đi ý niệm đó trong đầu, chỉ phái người đưa cơm cho hắn. Khang Tư cũng không khách sáo, dĩ nhiên Khang Tư vẫn luôn ăn cơm với phong thái lịch thiệp từ tốn. Khi ăn xong, trên mặt bàn dưới đất không rơi rớt một hạt cơm nào. Động tác ăn uống của hắn hoàn toàn không giống như quân nhân, đây có thể là thói quen từ trước kia trong những bữa ăn hàng ngày của hắn.

Ăn xong bữa tối không lâu, Khang Tư được dẫn tới soái trướng, nơi này đang tiến hành hội nghị, vốn là Khang Tư không có tư cách tham gia, chẳng qua là Ngả Lệ Ti tự mình chỉ đích danh muốn hắn có mặt tham dự, hắn mới có cơ hội tham gia hội nghị này.

Trong Soái trướng, tất cả các tướng lĩnh đều đã đến đông đủ. Ngả Lệ Ti xinh đẹp tuyệt tràn ngồi ở ghế chủ tọa, Cổ Lạp cùng một gã Tướng quân chia ra ngồi ở hai bên thấp hơn một chút, bên dưới nữa là Phó tướng và các Thiên tướng, còn những đại đội trưởng thì đứng ở bốn phía. Khang Tư chỉ chào theo quân lễ một cái rồi yên lặng đứng ở trong một góc tối.

Sau khi Ngả Lệ Ti nhìn thấy Khang Tư đi vào liền tuyên bố hội nghị bắt đầu.

- Bệ hạ, nước một ngày không thể không có vua, thần nghĩ rằng trước hết cần phải huy sư về triều, lên ngôi vua, sau đó dẫn binh mã cả nước, tiêu diệt địch quân.

Đây là Cổ Lạp nói.

Còn một gã Tướng quân ngồi đối diện Cổ Lạp thì tiếp lời nói:

- Thần cho là trước cần phải tiêu diệt địch quân, sau đó huy sư trở về triều cũng không muộn. Đến lúc đó không người nào dám không phục tùng bệ hạ.

Hai người đang tranh nhau trước là công kích quân địch hay là lên ngôi làm vua trước, tranh luận không ngớt về vấn đề này. Các tướng lĩnh phía dưới cũng bắt đầu bàn luận với người bên cạnh ầm ĩ cả lên.

Cho đến lúc Ngả Lệ Ti giơ tay lên, mọi người mới yên tĩnh lại. Bọn họ muốn nghe xem vị Nữ vương tương lai này có cao kiến gì. Ngả Lệ Ti cũng không phải là một Công chúa bình thường, bởi Quốc vương chỉ sinh có mỗi mình nàng, cho nên các giáo sư cung đình cũng giáo dục nàng như một vị Thái tử, vì vậy nàng học được rất nhiều kiến thức mà phần đông các Công chúa khác không biết được.

Trong lòng nàng đã có dự tính nhưng đột nhiên nàng muốn biết năng lực của Khang Tư, bật thốt lên:

- Khang Tư, ngươi có ý kiến gì không?

Sau khi nói ra mặc dù có chút hối hận, nhưng dáng vẻ của nàng vẫn tỏ ra đầy hứng thú.

Nghe câu hỏi của Ngả Lệ Ti, trừ cha con Cổ Lạp lộ ra thần sắc khác thường, tất cả tướng lĩnh khác đều ngơ ngác nhìn quanh. Bọn họ cũng không biết vị Khang Tư ấy là nhân vật nào.

Khang Tư nghe Công chúa chỉ đích danh mình cũng thoáng sững sờ, mặc dù rất lấy làm lạ vì sao Công chúa lại hỏi mình, nhưng hắn vẫn đứng dậy hành lễ, nói:

- Bệ hạ.

Hắn cũng theo mọi người gọi Ngả Lệ Ti là bệ hạ:

Thuộc hạ không có ý kiến gì, chẳng qua thần nghĩ rằng: trước hết cần phải biết rõ lực lượng của hai bên địch ta, sau đó mới có thê tiếp tục quyết định làm cái gì.

Nói xong liền hành lễ lui xuống. Dĩ nhiên là hắn lui xuống trước đủ mọi loại ánh mắt soi mói của mọi người.

- A, không sai. Khải Ân, ngươi phụ trách nhiệm vụ trinh sát, hãy nói một chút về so sánh binh lực giữa quân địch và phe ta như thế nào.

Ngả Lệ Ti rất hài lòng với câu trả lời của Khang Tư, nàng biết thân phận của mình hiện tại, cũng biết trách nhiệm mà nàng phải phải gánh lấy. Tuyệt không thể hủy hoại chi quân đội duy nhất ủng hộ mình.

- Dạ, bệ hạ. Quân đoàn thứ bảy của chúng ta có tổng quân số là 3 vạn người, đạo quân thứ nhất của địch quân ước chừng hai vạn người.

Nghe Khải Ân nói ra mấy con số, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Quân số địch nhân ít hơn so với mình, với ba vạn kỵ binh thực lực hùng mạnh phe mình nhất định có thể dễ dàng tiêu diệt hai vạn quân của địch, đồng thời thừa cơ đoạt lại lãnh thổ bị xâm chiếm kia.

Khải Ân thấy mọi người đều lộ ra vẻ thắng lợi tới nơi nên vội vàng nói tiếp:

- Trong hai vạn quân đạo thứ nhất của quân địch có một vạn vốn là cấm vệ quân phản bội. Hơn nữa phía sau của bọn chúng còn có đạo quân thứ hai chưa biết rõ quân số và đạo quân thứ ba đang chạy từ Hắc Nham Quốc tới. Nguồn truyện: Y

Mọi người nghe nói tới cấm vệ quân ai cũng thầm hít một hơi khí lạnh, bởi vì đó là đội trọng trang thiết kỵ còn mạnh hơn Quân đoàn thứ bảy. Đến lúc nghe nói phía sau quân địch còn có hai đạo quân ùn ùn kéo tới thì tất cả đều có cảm giác như trong đầu có tiếng ong ong, mặt mày thất sắc. Bọn họ biết rằng cho dù có đánh thắng được cấm vệ quân thì quân đội còn lại của mình cũng không thể chống cự được với hậu quân của quân địch. Như vậy bây giờ chỉ còn cách rút lui? Tất cả đều nhìn Ngả Lệ Ti.

Ngả Lệ Ti nhíu mày suy nghĩ tìm biện pháp, nàng cũng không muốn trở về thủ đo tranh vương vị với kế mẫu mà không có chút chiến công nào, bởi các tướng lĩnh đang ủng hộ kế mẫu kia chắc chắn không thể thuần phục một người vô dụng như mình.

Mọi người trong soái trướng đều suy nghĩ tìm biện pháp, bọn họ cũng biết nếu cứ như vậy mà trở về thì danh vọng của mình sẽ không còn lại chút gì, nhưng đánh thì đánh không lại, bây giờ phải làm sao mới phải đây? Toàn soái trướng yên lặng như tờ, chỉ nghe tiếng tim đèn nổ lốp bốp.

Khang Tư cũng nghĩ biện pháp, đây là lần đầu tiên hắn động não suy nghĩ biện pháp làm cách nào tiêu diệt địch nhân. Hoàn cảnh đúng là đã biến đổi con người, trước kia Khang Tư vốn chỉ là xung phong giết giặc theo đội trưởng, giết người chính là nhiệm vụ của hắn, điều hắn cần chỉ là sự linh hoạt của tay chân. Bây giờ là lần đầu tiên hắn tham gia hội nghị, thấy mọi người đều đang trầm ngâm suy nghĩ, hắn cũng lây nhiễm và suy tư.

Hắn nhớ lại khi sử dụng linh cảm trong thời gian săn bắt dã thú và cứu được Công chúa, hắn không kìm được định đem mưu kế bắt động vật đưa ra. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, hắn buột miệng nói ra. Hắn biết hắn chính là một người ngốc nghếch.

- Không biết hai vạn người của địch nhân này là tách ra hay là hợp chung một chỗ? Nếu như tách ra, trước chúng ta tiêu diệt kẻ yếu, sau đó lại đợi thời cơ tiêu diệt lực lượng mạnh, nếu như đánh không lại cũng có thể an toàn chạy thoát, rồi sau đó lại tìm cơ hội tiêu diệt bọn chúng.

Khang Tư tự lẩm bẩm phương pháp hắn dùng để đối phó với đàn cọp lúc săn thú.

Tiếng của Khang Tư mặc dù rất nhỏ, nhưng ở trong soái trướng đang yên lặng như tờ nên mọi người đều nghe rõ mồn một. Tất cả mọi người đột nhiên chợt tỉnh lại, mặc dù phương pháp kia thật ra bọn họ cũng biết, nhưng ai cũng chỉ nghĩ đến hậu quả thê thảm khi giao đấu với cấm vệ quân và làm thế nào để bảo tồn thực lực trở về thủ đô nên đã hoàn toàn quên đi phương pháp lấy nhược thắng cường kia rồi ngay sau đó lập tức rút lui trở về thủ đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.