Độc Cô Chiến Thần

Chương 12: Chương 12: Đại Thần Quan.




Một lão nhân mặc áo choàng giáo sĩ màu vàng đỏ có đường viền màu vàng, đầu đội mũ cùng màu, được mấy giáo sĩ vây chung quanh đang mĩm cười đi đến. Lão nhân không hổ là Giáo chủ, bất luận là vệ binh, quan lại, chư hầu đều gật đầu mĩm cười chào hỏi bọn họ.

Những văn võ đại thần kia dĩ nhiên thấy ông ta xuất hiện liền khom lưng hành lễ, bao gồm cả Công chúa và Vương hậu, Giáo chủ Mục Nhĩ Mạc lúc đi qua bên cạnh Khang Tư, hơi lưu ý nhìn Khang Tư mấy lần. Giáo chủ Mục Nhĩ Mạc chú ý tới Khang Tư cũng không vì cái gì, mà do ông nhìn thây Khang Tư tuyệt không có lộ ra bộ dáng siểm nịnh, cũng không có lộ ra vẻ cung kính đặc biệt.

Hai loại biểu tình này, Giáo chủ các hạ đã thấy rất nhiều, bất luận là bình dân hay là quý tộc, khi gặp ông biểu tình không ngoài hai vẻ mặt này. Lúc này lại thấy một loại biểu tình khác, Giáo chủ dĩ nhiên hơi lưu ý một chút, chẳng qua Giáo chủ không phải là người hẹp hòi, cũng sẽ không đi so đo những thứ này, cho nên sau khi nhìn Khang Tư hai cái, liền đi thẳng tới hướng Công chúa bọn họ.

Khang Tư không biết Giáo chủ Mục Nhĩ Mạc này vì sao lại lợi hại như thế, mọi người đều cung kính với ông ta như vậy. Khang Tư hiện tại đúng là không biết mình phải học tập cái gì. Đây là nguyện vọng duy nhất suốt cả đời hắn, vì thế hắn làm như vô ý nhìn lướt qua Đại thần quan Y Ti Na một cái.

Y Ti Na đang nghênh đón Giáo chủ, vừa lúc thấy ánh mắt của Khang Tư nhìn tới, không khỏi nhíu mày, nàng là một tuyệt thế mỹ nữ, mà mỹ nữ thì đều nghĩ rằng nam nhân đến gần mình là có ý đồ đen tối, đây cũng vì trong những năm gần đây nàng gặp rất nhiều nam nhân đều viện đủ lý do để đến gần nàng, cho nên nàng cũng nghĩ Khang Tư thuộc cùng một loại. Nhưng lần này nàng không ngờ Khang Tư lại dùng công lao lớn đổi lấy cơ hội tiếp cận mình. Nàng đã tiếp nhận nhiệm vụ này, vì thế không thể làm gì khác hơn là gắng chịu đựng tâm tình không thoải mái để hoàn thành.

Uy Nạp đứng bên Khang Tư cảm nhận được ánh mắt của Y Ti Na nhìn về bên này, hắn hơi sửng sốt, nghiêng người nhìn, vừa lúc thấy Khang Tư quay đầu lại, Uy Nạp lập tức sinh ra một mối ghen tỵ nồng đậm. Một mặt là vì Y Ti Na, một mặt là vì quân hàm của Khang Tư vĩnh viễn cao hơn hắn.

Uy Nạp đố kỵ Khang Tư vì Khang Tư là một bình dân, còn hắn là một quý tộc. Trước kia hắn cung kính với Khang Tư vì với thân phận quý tộc thấp kém của hắn, cũng không có lặp nhiều công lao, hơn nữa chỉ là một kỵ binh. Nhưng khi một tên Tướng quân của quân địch chạy tới trước mặt hắn chịu chết, hắn đã đổi đời. Khi các Tướng quân vừa nghe hắn có huyết thống quý tộc, lập tức liền cử hắn làm Đại đội trưởng. Hắn cùng biết rõ bởi lẽ các Tướng quân quý tộc ngăn cản tên binh sĩ không phải là quý tộc kia thăng quan, nếu không thì với địa vị thấp kém như hắn, không biết đợi đến bao nhiêu năm mới có thể thăng quan.

Vốn hắn nghĩ rằng cuối cùng mình không cần nghe lệnh từ Khang Tư là tên xuất thân bình dân, nhưng hắn có ngờ đâu Khang Tư lập tức được phong quân hàm cao hơn hắn, hơn nữa còn nhận người tình trong mộng của mọi người làm sư phụ. Làm sao hắn không bị lửa ganh tỵ thiêu đốt tâm can?

Uy Nạp căm hận gục đầu xuống, đột nhiên khóe mắt phát hiện đối diện có một quan văn đang quan sát mình. Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy một quan văn trung niên tướng mạo rất bình thường đang cười cười với mình. Mặc dù không biết là ai, nhưng Uy Nạp cũng là gật đầu đáp lễ. Hắn cũng không muốn tùy tiện gây thù chuốc oán.

Lúc này Công chúa, Vương hậu đều ngồi xuống, còn Giáo chủ ngồi ở chỗ ngồi của Đại thần quan, Đại thần quan cùng những giáo sĩ khác cung kính đứng ở phía sau Giáo chủ.

- Công chúa, bổn tọa lần này tới quý quốc, là vì lời thinh cẩu của cư dân trên mảnh đất 300 dặm đã trở thành bãi đất hoang.

Giáo chủ Mục Nhĩ Mạc nói với Công chúa Ngả Lệ Ti.

- Giáo chủ các hạ khách sáo rồi, có chuyện gì xin cứ phân phó.

Ngả Lệ Ti thoáng sửng sốt một chút, vội vàng mĩm cười nói.

- Vậy được, bổn tọa thỉnh cầu Công chúa điện hạ phát binh chiếm lại vùng đất của quốc gia, không nên để cho dân chúng trên mảnh đất đó không có chỗ nương tựa.

Giáo chủ nói giọng đau buồn.

Mọi người đều biết, từ biên giới vào sâu trong lãnh thổ 300 cây số, sau khi đại quân của Hắc Nham Quốc lui về biên giới, và quân đội của Khi Hồng Quốc cũng trở lại thủ đô. Vùng đất đó đã biến thành vùng đất trống giữa hai nước hoàn toàn không có lực lượng quân đội nào.

Hơn nữa vệ binh trấn thủ các thành cũng bị quân đội Hắc Nham Quốc xâm lấn tiêu diệt, các thành trấn hiện giờ quả thực không có lực lượng nào phòng bị. Khi đại quân Hắc Nham Quốc tiến vào, vì nhanh chóng thâu tóm đất đai, cho nên không cướp đoạt tài vật của các thành trấn, lúc lui binh lại càng không cần nói. Còn quân đội Khi Hồng Quốc vì tranh đoạt vương vị, cũng không rảnh mang các phú hộ đi. Hơn nữa các phú hộ đều là tài chủ đất đai, dựa vào đất phát tài, đánh chết bọn họ cũng sẽ không rời bỏ đất đai của mình. Vì thế của cải của các thành trấn này đều còn nguyên tại chỗ.

Dưới tình huống này, những người dân nghèo không thể sống còn với tội phạm, còn có tàn binh, còn có đào binh sống sót sau chiến tranh. Khi thấy những thành trấn không người phòng bị, cơ hội tốt như thế sao có thể bỏ qua, vì thế bọn chúng lập tức hợp thành đủ loại tập đoàn cường đạo thổ phỉ. Có đoàn nhỏ khoáng vài người, lén lén lút lút chặn đường đánh cướp. Có đoàn mấy trăm người công thành chiếm đất.

Thân thích của các quan lại không theo đại quân rời đi, cũng không thể trơ mắt nhìn tài sản của mình bị cướp đoạt, vì vậy các thành trấn kết hợp lại, thuê mời binh lính tới bào vệ thành trấn. Dĩ nhiên bọn binh lính này cùng cường đạo xuất thân như nhau, chẳng qua bọn họ mặc dù giống cường đạo, nhưng may mắn còn có cố chủ thuê mình bảo vệ thành trấn. Dĩ nhiên để gia tăng tài phú chính là lại đi cướp bóc những thành trấn khác, đây chính là thỏ không ăn cỏ gần hang.

Cứ như vậy, trên vùng đất 300 cây số lập túc biến thành giống thời kỳ chiến quốc, cả ngày đều không ngừng chém giết, hơn nữa không ngừng hấp dẫn bọn lưu manh đào phạm từ các nước đến gia nhập.

Mọi người đều biết nếu tiếp tục như vậy, vùng đất 300 cây số nhất định sẽ tách khỏi Khi Hồng Quốc, cuối cùng nếu không bị Hắc Nham Quốc thâu tóm, thì cũng biến thành một quốc gia độc lập.

Mặc dù ai cũng biết phải nhanh chóng phát binh thu hồi lãnh thổ, nhưng Công chúa vừa mới nắm thực quyền không được mấy ngày, rất nhiều chuyện cũng còn chưa ổn định được. Không thể phái đại quân đi tiêu diệt, nhưng phái một tiểu đội nhân mã thì không có phần thắng nào. Những chuyện này mọi người đều biết: Đó là lý do Công chúa nhíu mày.

Khang Tư hoàn toàn không có nghe bọn họ nói cái gì, chỉ cúi đầu cũng không thèm suy nghĩ cái gì. Hắn có thể thuộc về loại người chỉ biết nhận lệnh mới có hành động.

(Đả tự: Ghét nhất loại người này!!!)

Công chúa Ngã Lệ Ti trầm tư một hồi đột nhiên ngang đầu nhìn Khang Tư đứng gần cửa lớn, các võ quan thấy cử động của Công chúa, tất cả trái tim đều đập thình thịch, bọn họ biết nếu phái một đội nhân mã đi bình định vùng đát 300 cây số đó. Quân số ít nhất phải 1000 người, thật ra lúc này Công chúa đúng là muốn phái Khang Tư đi.

Lấy năng lực của Khang Tư được ghi trong công lao bộ, nếu bình định bọn ô hợp kia, có thể nói dễ như trở bản tay. Lập công lớn như vậy, đến lúc đó hắn quả thật phải vinh phong làm Đại tướng quân. Các Tướng quân sao có thể để cho Khang Tư đạt được cơ hội như vậy? Chẳng qua với thân phận của bọn họ cùng với cả đống chuyện cần phải xử lý vì thể không thể tự mình chỉ huy đại quân xuất binh, hơn nữa các quan tướng quý tộc đó dù cùng quân hàm với Khang Tư nhưng nào có ai có năng lực như hắn?

Đang lúc bọn họ rầu rĩ, Cổ Lạp nháy mắt với nhi tử Khải Ân, Khải Ân lập tức bước ra quỳ một chân xuống, thanh âm vang dội hô:

- Thần nguyện mang binh quét sạch phỉ tặc, thu hồi lãnh thổ, xin Công chúa điện hạ ân chuẩn.

Lúc này cũng có một người đi ra quỳ xuống hô:

- Thần nguyện trợ giúp Khải Ân đại nhân thu hồi lãnh thổ.

Người này chính là Uy Nạp, hắn muốn tận lực nắm mọi cơ hội thăng quan.

Các võ quan vừa thấy hai người bọn họ lĩnh mệnh trong lòng mừng rỡ, lập tức cùng nhao nhao đồng ý cho rằng phái bọn họ đi là tốt nhất.

Công chúa vốn không đành lòng để Khang Tư lại ra chiến trường ngay, cho nên lập tức ra lệnh:

- Được, Khải Ân, Uy Nạp, bổn cung lệnh cho các ngươi chỉ huy 1500 quân dưới trướng đi thu hồi lãnh thổ biên giới! Chúc các ngươi anh dũng giết địch sớm ngày chiến thắng trở về!

- Tạ ơn Công chúa điện hạ.

Hai người hưng phấn cúi đầu cảm tạ, nếu như chiến thắng, quan cao lộc lớn đang chờ bọn họ.

Không lâu sau các đại thần cùng rời đại sảnh, chỉ còn lại Công chúa, Đại thần quan, Giáo chủ và các Giáo sĩ bàn chuyện riêng.

Khang Tư sau khi ra khỏi đại sảnh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Từ đầu đến giờ không có người nào nói chuyện với Khang Tư, võ quan thì chán ghét hắn, còn quan văn thì sợ dẫn tới chuyện rắc rối, vì thế hắn đành chỉ một mình đơn độc trở về chỗ ở của mình.

Khang Tư vừa mới vào nhà ngồi xuống còn chưa kịp uống ngụm nước trà, đột nhiên có người gõ cửa một cách nhịp nhàng... Khang Tư lẳng lặng ra mở cửa, ngoài cửa đứng ba vị quan, một người cầm bộ trang phục quan quân, hai người khiêng một rương đồ.

Viên quan lại đang cầm trang phục vừa thấy Khang Tư lập tức cười thật tươi nói:

- Đại nhân, xin nhận đồ ân thưởng.

- Được, cám ơn.

Khang Tư thâm thở dài một tiếng, hai tay cầm lấy bộ y phục. Viên quan lại kia ra hiệu cho hai gã khiêng rương mang cái rương vào trong phòng. Sau đó hắn mở rương giới thiệu với Khang Tư:

- Đại nhân, ở đây là một vạn kim tệ, xin người kiểm tra thu lấy.

Một vạn kim tệ như thế nào kiểm tra thu lấy, Khang Tư biết mục đích của chúng, vì thế rất biết điều cầm mấy nắm kim tệ đưa cho bọn chúng. Cả hai tên lộ vẻ mặt vui mừng, bọn chúng nghĩ rằng nhiều nhất là được được thưởng cho mấy kim tệ, không ngờ lại tới gần trăm đồng. Mặc dù trong lòng chúng rất muốn, nhưng còn làm bộ cự tuyệt, dĩ nhiên sau vài câu từ chối lấy lệ, lập tức không khách sáo cho vào bao. Nhận tiền xong chúng vừa định rời đi.

- Chờ một chút, lúc này ta có thể đi ra ngoài không? Khang Tư hỏi vị quan kia.

- Đại nhân, đã triệu kiến xong, dĩ nhiên ngài có thể đi ra ngoài, có muốn ty chức giới thiệu một số nơi tốt cho ngài không?

Nhìn nụ cười ám muội của tên khốn này, đương nhiên Khang Tư biết hắn muốn giới thiệu cái gì, nên lập tức từ chối khéo.

Khang Tư chờ sau khi bọn họ rời đi mới mở bộ quan phục Thiên tướng, vừa nhìn thấy liền cười khổ, y phục hoa lệ như vậy, thật đúng là không được tự nhiên. Khang Tư đối với y phục này không cảm thấy hứng thú, tiện tay để lên bàn, lặng lẽ nhìn kim tệ trong rương.

- Ôi...

Khang Tư thở dài một tiếng đứng lên, vào phòng lấy ra một cái bọc, lấy hết kim tệ cho vào bọc, sau khi cột lại, hắn xách cái bao nặng chích đi ra ngoài.

Lúc Khang Tư ra cửa thành, bọn thủ vệ kia vừa nghe hắn báo tên lập tức hành lễ. Đây là võ tướng duy nhất cư ngụ trong hoàng cung mười mấy ngày. Bọn chúng cũng nghe qua đủ loại truyền thuyết về hắn, lời đồn đại còn nhanh hơn tốc độ của khoái mã. Khang Tư không biết rằng hắn ở lại trong hoàng cung, còn được Công chúa giúp hắn chuẩn bị mọi chuyện, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân các võ tướng đố kỵ với Khang Tư. Nguồn:

Khang Tư vừa ra khỏi cửa thành, lập tức bị dòng người trên đường làm cho rung động. Trừ quân nhân ra, Khang Tư cũng chưa từng tiếp xúc với nhiều bình dân như vậy. Dĩ nhiên có chút không được tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.