Đoạt Tử

Chương 19: Chương 19




Từ Gia Luân không ngờ được lại gặp Lâm Diễm ở chỗ này, vui mừng quá lớn, lập tức lại thấy không chân thực.

“Anh cùng cô ấy quen biết nhau à?” Người bạn gái hỏi anh.

Khó là người con gái vừa đẩy ra một giây trước giờ lại lập tức dính lại, Từ Gia Luân cúi đầu nhìn bạn gái nói “ Hôm nay cứ như thế đã, chúng ta gặp lại sau.”

“Gặp lại sau?” Cô gái mở to mắt “Em đi cùng anh đến đó cùng nói chuyện với cô ấy.”

“Không cần.” Từ Gia Luân nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Diễm, kết quả Lâm Diễm giống như không nghe thấy anh gọi cô, nhưng thật ra đứa bé cô nắm tay liên tiếp quay đầu nhìn hắn, cuối cùng còn hướng anh dựng hẳn ngón giữa.

Huyệt thái dương của Từ Gia Luân giật mạnh, người con gái bên cạnh còn gắt gao kéo tay anh “Từ thiếu?”

Từ Gia Luân quay đầu nhìn thẳng mặt cô gái, ánh mắt mê người lại vô cùng lười nhác “Vừa mới cùng cô hôn môi, cô có biết tôi phát hiện ra điều gì không?”

“Cái gì…?” Cô gái có điểm mờ mịt.

Từ Gia Luân thần sắc trở nên tiếc hận “ Em có vẻ bị hôi miệng… Nhưng mà không có vấn đề gì cả, anh sẽ giúp em giới thiệu thầy thuốc.” Từ Gia Luân còn chưa nói xong thì chân trái bỗng đau nhói, cô cái trước mắt anh cho anh một cước sau đó nghênh ngang rời đi.

Từ Gia Luân mỉm cười, chỉ cảm thấy vui sướng nói không nên lời, không khí xung quanh tươi mát không ít.

“Có người ở kia vừa gọi mẹ đấy.” Vừa bước vào cửa, Nhan Thư Đông đi theo phía sau Lâm Diễm mở miệng nói.

“Con nghe lầm rồi.” Lâm Diễm nhận đồ phục vụ đưa cho, sau khi phục vụ rời đi, cô kéo Nhan Thư Đông đến trước mặt mình, đỡ cặp sách của nó xuống “Làm sao lại nặng như thế?” Sau đó, cô mở cặp sách ra mới phát hiện bên trong ngoài đồ chơi còn có rất nhiều sách vở.

“Bình thường con đều mang đến trường sao?” Lâm Diễm hỏi trong lòng có chút đau, nhưng Nhan Thư Đông lại không trả lời cô vấn đề này, mà là cứ nhìn người đàn ông kia.

“ Người đó vừa mới gọi mẹ đó, không tin, con giúp mẹ đến hỏi.”

“Con ở trong này, mẹ ra ngoài nhìn xem.” Lâm Diễm đứng lên.

Nhan Thư Đông trợn mắt, đánh giá Lâm Diễm sau đó không kiên nhẫn vẫy vẫy tay “ Mẹ như thế nhưng đừng để bị người ta lừa.”

Lâm Diễm đưa tay nhéo nhéo má Nhan Thư Đông “ Thật là phiền.”

Nhan Thư Đông oa oa kêu to, sau đó Lâm Diễm mới thấy được trên mặt Nhan Thư Đông có vết đỏ, sau đó trong lòng hung hăng mắng mình một chút, trong lòng có chút đau.

Từ Gia Luân suy tính Lâm Diễm chắc chắn sẽ ra, cho nên anh dựa vào tường đợi cô ra, người phục vụ đi ngang qua cười hỏi anh có cần giúp gì hay không.

“Bên trong là bạn của tôi, nếu có thể giúp tôi mở cửa vào không?” Từ Gia Luân nói lỗ mãng, đúng lúc này, Lâm Diễm mở cửa đi ra, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Từ Gia Luân nhận thấy Lâm Diễm khẩn trương vì đứa nhỏ bên trong.

“Hi, chúng ta lại gặp nhau.” Từ Gia Luân không để ý tới nụ cười cẩn thận của Lâm Diễm, cười vô cùng xán lạn.

“Xin chào.” Lâm Diễm trả lời.

Từ Gia Luân nhìn vế phía cô, ánh mắt trở nên thú vị, nâng mày nhìn Lâm Diễm “ Anh có mấy lần quay lại Quân Nhan nhưng không gặp em, sao em lại đến thành phố S?”

Lúc Từ Gia Luân nhắc đến Quân Nhan, Lâm Diễm cả người cứng đờ, một lúc sau thần sắc mới hồi phục lại tự nhiên “Em đến thành phố S công tác.”

“Công tác cái gì?” Từ Gia Luân đắc ý hỏi.

“Làm thời trang, em có một chút vốn, không muốn làm công, liền cùng một người bạn hùn vốn làm ăn.” Lâm Diễm thật sự trả lời vấn đề cho Từ Gia Luân, ngữ khí so với trước thân mật hơn rất nhiều.

Cuộc sống trong nhà tù còn dạy cô một việc, ngoài tiền ra thì còn cần sự kiên cường, nhất là ở xã hội trước mắt, bằng không khi xảy ra chuyện sẽ không có ai giúp mình, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Từ Gia Luân gật đầu, tầm mắt nhìn về phía cánh cửa Lâm Diễm vừa khép “Đứa bé bên trong là?”

“Con em”. Lâm Diễm trả lời sự thật, nhìn về phía Từ Gia Luân “Cho nên đừng nói ở Quân Nhan có quen biết em được không?”

Lâm Diễm thật cẩn thận cầu xin, Từ Gia Luân tâm tình từ ngạc nhiên đến tâm phiền ý loạn nói đau lòng nhưng cũng không rõ là đau lòng.

Con, cô vốn dĩ lại đã có con.

Từ Gia Luân năm ấy lúc chuyển trường chưa bao giờ nói cho bạn bè phương thức liên lạc, duy chỉ có Lâm Diễm là anh chính mình đưa cho cô địa chỉ, nhưng sau này, anh chưa một lần nhận được thư của cô, vì thế anh bèn tự tay gửi cho cô một bức thư, nhưng bức thư này xem như chìm đáy biển, sau đó cũng vốn là không có sau đó, anh rời xa quê hương, đi tận hưởng cuộc sống, anh tốt nghiệp trung học, anh có những người bạn học cùng những người bạn mới, anh còn nói muốn yêu đương, người trong nhà giúp anh sắp xếp xem mắt, vài năm trôi qua, anh cũng thực sự muốn kết hôn sinh con… Thế nhưng anh không thể đoán được mình còn có thể gặp Lâm Diễm.

Về Lâm Diễm, Từ Gia Luân ngẫu nhiên vẫn nhớ tới cô gái kia mỗi ngày nhắc nhở anh, tưởng cô ở chỗ kia có cuộc sống vui vẻ, cùng người đàn ông khác gặp gỡ yêu đương. Nhưng khi gặp mặt, Từ Gia Luân thấy thật sự ngoài ý muốn.

“Yên tâm, anh sẽ không làm chuyện nhàm chán như thế.” Từ Gia Luân nói xong xoay người đi về phòng mình.

———

Nhan Thư Đông đối với Lâm Diễm cảm thấy vô cùng tốt, lúc Lâm Diễm rửa mặt cho nó, còn hỏi không ngừng “Con lại quên mẹ tên là gì?”

“Lâm Diễm.” Lâm Diễm nhéo nhéo mặt Nhan Thư Đông “Lần này không cho phép quên nha.”

Nhan Thư Đông nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng “Là chim én sao?”

Lâm Diễm lắc đầu, sau đó trong lòng bàn tay viết chữ “Diễm” nói “Là tam hỏa diễm, là lửa đó”

“Đây là chữ gì, còn có chữ này sao?” Nhan Thư Đông nhăn mày, nhưng là trong lòng vẫn viết lại một lần chữ diễm, dừng lại “Người lúc nãy thật sự tìmmẹ đúng không?”

“Trước đã từng gặp mặt một lần, lúc nãy, mẹ không nhận ra.” Lâm Diễm ôn nhu lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn “Vấn đề của con thực sự là nhiều, lúc đi học có nghĩ đến nhiều vấn đề không?”

Nhan Thư Đông ở trường học biểu hiện cũng không tốt, cho nên cố ý không trả lời vấn đề của Lâm Diễm, nó bắt tay Lâm Diễm đến miệng mình, lắc lắc một cái răng nanh đã lỏng, nói với lâm Diễm “Con có cái răng sắp rụng.”

Lâm Diễm lập tức ngồi xuống “Há miệng ra.”

“Không cần, không cho mẹ xem.” Nhan Thư Đông nói.

Lâm Diễm kéo tai Nhan Thư Đông “Nhanh lên.”

Nhan Thư Đông liếc mắt nhìn Lâm Diễm một cái, chậm rãi mở miệng ra.

Lâm Diễm đưa tay chạm vào “Đau không?”

“Không đau.”

Lâm Diễm ngồi xổm trước mặt con giải thích “Là muốn thay răng, trước kia chưa từng thay cái nào sao?”

“Có ạ.” Nhan Thư Đông nhìn Lâm Diễm, như là nói giỡn chính mình đã trải qua một lần thay răng “ Có một lần trong nhà ăn bít tết, con ăn ăn liền rớt một cái răng, Nhan Ý Tuấn thấy được khóc một tràng.”

Lâm Diễm nhớ tới lần đó ở Nhan gia ăn bít tết, Nhan Thư Đông phát giận nói nó chán ghét ăn bít tết. Lâm Diễm trong lòng chua xót, khóe miệng khẽ cười “Tiểu tử này..”

“Tốt rồi, con muốn đi toilet.” Nhan Thư Đông hướng Lâm Diễm nói, cô gật đầu, sau đó tủm tỉm đi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc đi ra di động liền vang lên, Lâm Diễm trực tiếp bắt máy.

Lúc Nhan Tầm Châu đến nơi, Lâm Diễm đã về khách sạn, anh gọi điện thoại đến phòng khách sạn, bởi vì lúc đó đã buồn ngủ, Lâm Diễm từ trên giường xuống, mặc quần áo ra ngoài mở cửa, sau đó nhìn thấy Nhan Tầm Châu đứng ngoài cửa.

“ Tôi quên mất, nhưng Thư Đông ở với cô tôi thấy lo lắng, nên đến đây đón nó.” Nhan Tầm Châu nói.

“Nó đang ngủ.” Lâm Diễm khàn khan, bả vai gầy yếu khẽ run, sau đó cô cắn môi không tiếng động khóc lên, thật lâu sau, vẫn không che dấu được xúc động nói “Anh đợi chút, tôi đi đánh thức nó.”

Ánh mắt Nhan Tầm Châu thâm trầm như biển, lúc Lâm Diễm xoay người, hai tay anh nắm chặt thành quyền, theo góc độ cửa phòng mở ra anh thấy Lâm Diễm đang đánh thức Thư Đông, nhìn cô lúc đó thực ôn nhu.

Nhan Thư Đông đang trong mơ thì bị Lâm Diễm đánh thức, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nó cảm thấy trên mặt mình có chút ẩm ướt, ồm ồm mở miệng “Sao mẹ lại khóc?” Thư Đông còn chưa hỏi xong thì nhìn thấy Nhan Tầm Châu đi đến.



Nhan Thư Đông trở lại Nhan gia, lúc ấy bèn bảo không ngủ để kháng nghị, nhưng đến sau nửa đêm người còn đang khăng khăng kháng nghị đã ngủ từ lúc nào, và nó ngủ thẳng đến 9h sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy, lười biếng ở trên giường không muốn dậy.

Giữa trưa Nhan Tầm Châu quay về nhà một chuyến, hỏi dì giúp việc, trực tiếp lên lầu vào phòng Nhan Thư Đông, Nhan Thư Đông đang nằm trên giường nghịch mô hình thấy bố đi vào cũng không chào hỏi.

“Xuống nhà ăn cơm.” Nhan Tầm Châu nói.

Nhan Thư Đông không nói chuyện, khuôn mặt ửng hồng không lên tiếng, Nhan Tầm Châu phát hiện có điểm khác thường, bèn tiến lên sờ chán Nhan Thư Đông, giận tái mặt sau đó lấy điện thoại gọi bác sĩ gia đình.

Trải qua một đêm không gặp, Từ Gia Luân thấy Lâm Diễm sắc mặt tự nhiên rất nhiều, thấy cô đi ra cười hỏi “ Con em đâu?”

Lâm Diễm lắc đầu “Tôi đi trước, Từ tiên sinh hẹn gặp lại sau.”

Từ Gia Luân nhíu mi, sau đó tiến lên giữ chặt Lâm Diễm “ Khoan hãy đi.”

Lâm Diễm hồ nghi “Còn có việc gì sao?”

Từ Gia Luân không để ý thái độ của Lâm Diễm mở miệng “Lâm Diễm, em thực sự không nhớ anh hay sao?”

Lâm Diễm “…”

“Triệu Nghiêu, anh là Triệu Nghiêu đây, em thấy không, anh thay đổi rất nhiều sao?”

Lâm Diễm cùng Từ Gia Luân ăn bữa sáng, Lâm Diễm nói “Thực xin lỗi, em không nhận ra anh.”

Từ Gia Luân nhún vai “Cũng không trách em, dù sao cũng đã hơn mười năm không gặp, hơn nữa anh đã thay đổi tên, nếu em không phải còn gọi Lâm Diễm, phỏng chừng anh cũng không nhận ra em.”

Lâm Diễm cúi đầu cười cười, sau đó quấy chén trà.

Từ Gia Luân khẩu khí thăm dò “Em đã kết hôn?”

Lâm Diễm gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói “Xem như là như thế đi, sau này lại không ở cùng nhau.”

“Tối hôm qua là chồng em đến mang đứa nhỏ đi.”

Lâm Diễm cầm chén trà không nói chuyện, Từ Gia Luân thật có lỗi cười “Ngại quá, anh hỏi có điểm hơi trực tiếp, anhkhông biết, chuyện của em lại như thế.”

Lâm Diễm vòng vo, sau đó nhìn về phía Từ Gia Luân “ Đúng vậy, em rất tệ, thật sự rất tệ.” Sau đó đứng dậy “Ngại quá, emcòn có việc đi trước, gặp lại anh sau.”

“Lâm Diễm.” Từ Gia Luân cũng đứng lên, bởi vì chiều cao chênh lệch anh có thể nhìn rõ ràng ánh mắt Lâm Diễm.

Từ Gia Luân vẫn nhẹ nhàng “Cho anh số điện thoại đi.”

“Anh cho em số điện thoại đi, em sẽ gọi cho anh.” Lâm Diễm nói.

Từ Gia Luân không để mình bị đẩy lòng vòng, trực tiếp đến chỗ Lâm Diễm vươn tay “ Đem điện thoại di động của em đưa cho anh.”

Lâm Diễm đưa điện thoại đi động ra, Từ Gia Luân dùng điện thoại Lâm Diễm lưu số mình vào sao đó gọi sang máy mình, nghe được tiếng chuông điện thoại của mình mới quay ra trả điện thoại cho Lâm Diễm “ Về sau có dịp anh sẽ gọi, chúng ta rất có duyên phận.”

Lâm Diễm cười “Hẹn gặp lại.”

Từ Gia Luân thấy Lâm Diễm vội vã muốn đi, cũng không muốn làm cô khó xử, gọi nhân viên phục vụ tính tiền, Lâm Diễm lấy ví tiền ra nói “Để em thanh toán.”

Từ Gia Luân nhìn ví tiền Lâm Diễm “Đi đi, lần sau em mời anh.”

Lâm Diễm trở về, Nghiêm Kha cái gì cũng không hỏi, Lâm Diễm uống một chén nước sau đó nói “Chúng ta bắt đầu làm đi.”

Chuyện nhà xưởng đã được giải quyết, Lâm Diễm tìm người sửa nhà xưởng ngăn làm hai gian, ban ngày lo chuyện ở cục công thương và cục thuế, buổi tối viết chương trình làm việc, còn Nghiêm Kha lo tìm một nhân viên kế toán đến ngân hàng cùng làm việc.

Trong lúc Lâm Diễm quay trở về thành phố C một chuyến, liên hệ nhận máy may, nhân tiện đem của cải ở thành phố C chuyển đến thành phố S.

Lâm Diễm mang dáng vẻ mệt mỏi trở về, Nghiêm Kha đã đem nhà xưởng bố trí xong, đứng ở cửa văn phòng nhìn Lâm Diễm dang hai tay “ Hoan nghênh Lâm chủ tịch trở về.”

Lâm Diễm cười tiến lên ôm Nghiêm Kha “Chúng ta cố lên.”

Cùng lúc đó, Nhan Thư Đông bắt đầu lên kế hoạch rời nhà trốn đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.