Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 54: Chương 54: Tên Em, Nỗi Lòng Của Anh (5)




Tên của anh, tâm tư của em.

Thật sự là tâm tư.

Bởi vì Hàn Thành Trì là hôn phu của Cố Ân Ân, mà Cố Ân Ân đối với cô tốt như vậy, cho nên, Cố Lan San chưa từng có có nửa phần ý niệm khác trong đầu.

Thế cho nên cho tới bây giờ, hai người Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì, đều không biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì.

Có lẽ là Cố Lan San ngụy trang tốt, có lẽ Hàn Thành Trì trong mắt chhir có Cố Ân Ân...... Mặc kệ như thế nào, cô vụng trộm thích, chưa bao giờ quấy rối đến tình cảm của Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì.

Nhưng mà, tâm tư của cô, đã che dấu rất cẩn thận, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có sơ hở, đúng là vẫn còn bị lọt ra ngoài một hai giọt.

Trong đó có một người, đó là Thịnh Thế.

Thịnh Thế vừa rồi đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn đều dừng trên mặt của Cố Lan San.

Anh thấy rõ ràng, thời điểm Cố Lan San nghe thấy người làm nói ba chữ “Hàn tiên sinh” kia, ánh sáng nơi đáy mắt cô có bao nhiêu sáng ngời, tươi cười trên mặt cô có bao nhiêu sáng lạn, thần thái biểu tình trên mặt cô có bao nhiêu hưng phấn!

Chết tiệt là, cô giống như thay đổi thành người bình thường, mặt mày trong lúc đó không giống như ngày thường bình tĩnh lãnh đạm, mà là một loại thần sắc cùng tự tin của Cố Lan San.

Hóa ra, những biểu hiện đó của Cố Lan San, chính là không ở trong thế giới của Thịnh Thế.

Thịnh Thế vẻ mặt thản nhiên đứng đó, nhìn thoáng qua Cố Lan San, dứt khoát xoay người, trở lại trước máy tính.

Cố Lan San đợi sau khi người làm đi ra một lát, mới xoay đầu nhìn Thịnh Thế.

Phát hiện Thịnh Thế đã ngồi trước máy tính bắt đầu làm việc.

Dựa vào tính tình cô trước đây, có lẽ cô sẽ đứng ở đó đợi, nhưng là, hôm nay có thể là bởi vì Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì trở về, cả người không kiềm chế được hưng phấn, cho nên không có ở trước mặt Thịnh Thế mà im lặng cùng lãnh đạm, ngữ điệu cũng có chút lên cao,“ Thịnh Thế, anh rất bận sao?”

Thịnh Thế nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mí mắt cũng không nâng lên chút nào, chính là dùng giọng mũi “Hừ” một tiếng.

Cố Lan San nhìn đến loại trạng thái này của Thịnh Thế, nghĩ anh ta e rằng trước bữa trưa cũng sẽ không rời đi, không bằng hiện tại mình đi chuẩn bị cơm trưa, ăn cơm xong, đợi đến lúc nghỉ trưa, lại đến dụ dỗ anh, cũng không muộn, vì thế, Cố Lan San nói: “Vậy anh trước làm việc đi.”

Nói xong, Cố Lan San liền xoay người, từ thư phòng ra ngoài.

Thịnh Thế nghe thấy lời như vậy, “Ba” lập tức đem máy tính khép lại.

Đi a, Cố Lan San, cô thật sự có thể rời đi, cô vừa nghe thấy Hàn Thành Trì sắp trở về, cho nên ngay cả tiền thuốc của em trai cũng không cần, có phải hay không?

Cố Lan San nghe thấy tiếng động như vậy, dừng lại cước chân, còn chưa có quay lại nhìn, chợt nghe thấy thanh âm ác liệt của Thịnh Thế nhẹ nhàng truyền đến: “Cố Lan San, cô mỗi lần tới tìm tôi, đều không phải vì tiền sao? Lần này tiền cũng chưa kiếm, liền đã tính rời đi như vậy sao?”

Cố Lan San tâm tình tốt trong nháy mắt, đã bị Thịnh Thế đánh bay, trên mặt cô lại khôi phục vẻ mặt bình thản, mặt mayfbinhf tĩnh nhìn vẻ châm chọc của Thịnh Thế, căn bản không phải giống như bình thường nói cho Cố Lan San nghe.

Cô thật sự có chút không hiểu được Thịnh Thế, cô sau khi kết hôn luôn làm tốt vai trò Thịnh phu nhân, nhu thuận, nghe lời, hiểu chuyện, vâng lời, săn sóc, nhưng là bất luận cô làm tốt hay không, anh ta luôn có thể từ trong đó tìm ra một đống chuyện!

Cố Lan San đứng tại chỗ không hề động đậy.

Thịnh Thế ngồi trên ghế, nhìn Cố Lan San bình tĩnh như nước, trong lòng không ngừng cười lạnh, nghe được cái tên Hàn Thành Trì, thần sắc của cô như vậy, đối mặt anh ta, liền không nóng không lạnh như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.