Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 82: Chương 82: Mua nhà




Biệt thự Tử Yên số ba.

Diệp Phàm mấy người một đường về thẳng tới đây, đã là đầu giờ chiều.

Lần này về tự nhiên nhiều thêm một cái Dạ Yêu, tổng cộng năm người, cũng may chúng nữ dáng người đều thon gọn, chỉ cần chen chúc một chút thì chiếc BMW của Cung Vô Song vẫn miễn cưỡng đủ dùng.

Vừa về tới biệt thự, Cung Vô Song lại vội vã lái xe tới công ty.

Sáng nay đầu tuần, đúng ra nàng không được vắng mặt, nếu không phải vì Cung lão gia tử giữ lại, nàng từ đêm qua đã trở lại Hàn Giang.

Thiên Vũ tập đoàn nhờ Diệp Phàm nhúng tay, cuối cùng gặp họa được phúc, không những không bị Quý gia nuốt mất, ngược lại còn có thêm tiền vốn phát triển, lại nhân cơ hội răn đe được một đám đầu tường thảo.

Cung Vô Song vui vẻ về phần vui vẻ, đợt này bận muốn chết rồi; cũng may nàng là cái công tác cuồng, đảo cũng không bị choáng ngợp bởi công việc mà luống cuống.

Cung Vô Song đi rồi, Diệp Phàm vô ngữ nhìn đoàn oanh oanh yến yến ngồi trong phòng khách.

Cung Hàn Nguyệt, Dạ Yêu, Diệp Vân Phi, Đông Hoàng Phi Phi.

Thêm Cung Vô Song cùng hắn, tổng cộng là sáu cá nhân.

Biệt thự số ba tuy không tồi, rộng rãi tiện nghi, sân bơi phòng tập có đủ, thế nhưng vốn khi thiết kế chỉ để cho một nhà bốn người, cùng thêm một phòng cho khách, tổng cộng là bốn phòng ngủ.

Xem ra đến lúc phải mua thêm căn biệt thự khác.

Dĩ nhiên, có thể để hai người dùng chung một phòng, bất quá thực bất tiện, hắn lại không kém chút tiền này.

Chưa kể đến Diệp Kinh Mộng bên trong Âm Dương Phủ, cũng không thể để nàng ở mãi trong đó không gặp người.

Diệp Kinh Mộng đã là nữ nhân của hắn, khẳng định phải an bài cho nàng chỗ ở, chỉ là để nàng ở chung tại đây, hắn có điểm ngượng ngùng.

Hắn cũng không sợ nàng nháo lên, hay tranh sủng cái gì; căn bản hắn không biết giải thích cho Cung Vô Song quan hệ hai người như thế nào.

Nói Diệp Kinh Mộng là nữ nhân của hắn? Đùa gì vậy, tình cảm của nàng đối với hắn tuy có thăng tiến, nhưng còn xa xa chưa tới mức yêu không rời không bỏ; lấy tính cách cương quyết của Cung Vô Song, kể cả có không ly hôn, nàng sẵn sàng một thời gian dài sắp tới coi hắn như không tồn tại.

Bịa ra một lời nói dối? Nếu vậy quá ủy khuất cho Diệp Kinh Mộng; đừng nói hắn không muốn nói dối nữ nhân của mình, bởi một lời nói dối sẽ phải được tiếp tục bằng một lời nói dối khác, lâu dần thành một chuỗi những lừa lọc, đến lúc vỡ lở ra liền không có cách nào hàn gắn lại.

Suy đi tính lại, vẫn là mua một cái biệt thự khác là nhẹ nhàng nhất.

...

Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt cùng Dạ Yêu lấy từ trong gara ra một chiếc Fiesta đỏ, ngồi lên tùy tiện lái đi tìm môi giới bất động sản để hỏi mua nhà.

Diệp Vân Phi không đi, nàng bị Đông Hoàng Phi Phi kéo đi xem anime học đường lãng mạn, kết quả lúc Diệp Phàm ba người rời đi vẫn còn đang sụt sùi.

Một tiếng đồng hồ sau, Diệp Phàm ba người xuất hiện trước một nhà môi giới bất động sản trông quy mô có vẻ to lớn, có danh tiếng.

“Ba vị hảo, xin hỏi có cái gì có thể giúp được ba vị sao?”

Vừa mới tiến vào trong, nghênh đón ba người là một cái nữ tử ăn mặc một thân trang phục công sở đang tươi cười tiến lại.

Nàng nhìn qua hai mươi mấy tuổi, diện mạo điềm đạm nhu mỳ, cũng là một cái mỹ nữ. Một thân áo sơ mi trắng cùng chân váy bút chì đen, hoàn mỹ đem dáng người ngạo nhân của nữ tử bài ra tới. Phía trước ngực nàng có đeo lủng lẳng một tấm thẻ công tác, mặt trên có viết tên Lâm Khê.

“Diệp Phàm?”

Đương lúc Lâm Khê nhìn kỹ khách hàng mới tới, trên mặt tươi cười đọng lại, thay vào đó là biểu tình sững sờ, kinh ngạc nói.

Diệp Phàm cũng thực ngoài ý muốn, không nghĩ rằng nữ tử này biết tên hắn, khẳng định là người quen. Chỉ là hắn hơn 90 vạn năm ký ức, những gì không quá quan trọng đều đã trở nên mờ nhạt, không nhớ rõ đối phương là ai:

“Ngươi là?”

“Ta là Lâm Khê nha, trước đây học sơ trung là ngươi bạn cùng bàn a!”

Nữ tử sốt ruột nói chuyện.

Diệp Phàm nhíu mày lục lọi ký ức, rốt cục tìm ra Lâm Khê là ai.

Lúc trước chính mình học sơ trung bốn năm, ba năm đầu đều cùng Lâm Khê ngồi một cái bàn.

Hai người gia cảnh lúc đó đều không giàu có gì, vì vậy thông qua vài lần nói chuyện liền cho chút cảm giác đồng mệnh tương liên.

Khác nhau là, Diệp Phàm lúc đó lu mờ, là điển hình của quần chúng, mà Lâm Khê ngược lại là một trong những hot girl của trường nhờ vào điểm thi cao chót vót, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông.

Chỉ là Diệp Phàm năm cuối thôi học sớm, hai người liền mất liên lạc.

Đảo mắt đã 4-5 năm, đối với Diệp Phàm lại càng là 90 vạn năm đi qua, duyên phận lần nữa khiến hai người gặp nhau.

Gặp lại cố nhân, Diệp Phàm cũng có chút hoài niệm những ngày xa xăm hồn nhiên ngây thơ.

“Quả thật đã lâu, ngươi như thế nào lại ở nơi này công tác?”

Lâm Khê nụ cười đột nhiên ảm đạm, nàng có chút mất mát nói:

“Không có cách nào a, hai năm trước phụ thân ly trần, sau đó vài tháng mẫu thân cũng liền bỏ nhà mà đi, ta một thân một mình, phải vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền ăn uống cùng đóng học phí”

“Ngươi làm ở đây, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu?” - Diệp Phàm không nghĩ nàng càng ngày càng khổ hơn, nhìn bóng dáng nhỏ bé của nữ nhân, hắn như thấy lại được bản thân mình một đời trước cũng đi bươn trải làm công ăn lương, kiếm sống qua ngày.

“Cũng coi như đủ sống đi” - Lâm Khê miễn cưỡng cười cười, hiển nhiên nàng không muốn trả lời vấn đề này.

“Ngươi tiến vào ngồi đi”

Nàng lảng sang chuyện khác, mời Diệp Phàm vào trong công ty, đến lúc này mới nhớ ra đi cùng hắn còn có hai cái nữ tử thập phần xinh đẹp.

“Hai nàng là...?”

“Nàng là ta tiểu di tử” - hắn chỉ vào Cung Hàn Nguyệt - “...còn đây khuê mật của nàng”

“Tiểu di tử!?” - Lâm Khê kinh ngạc há tròn miệng nhỏ - “Ngươi chừng nào đã kết hôn?”

Nàng trông cũng xinh đẹp quá đi, Lâm Khê nghĩ thầm, nói vậy tỷ tỷ của nàng khẳng định xinh đẹp không kém.

Nghĩ tới đấy, nàng chợt thấy lòng mình thật trống trải, tự như vừa mất đi điều gì quý giá lắm.

Nàng phía trước khi còn học sơ trung, từng thích thầm qua Diệp Phàm.

Hồi đấy bé xíu, cũng không xác định được đó có gọi là thích hay không.

Thế nhưng bây giờ nghe được tin hắn có thê tử, nàng vẫn không nhịn được cảm thấy có chút hụt hẫng, hồn như bị ai lấy mất một nửa.

Là cao thủ tình trường, Diệp Phàm liếc mắt nhìn phản ứng của nàng liền biết, cô bé này chỉ sợ hồi trước thích thầm Bản Đế đi.

Diệp Phàm có chút không tưởng tượng được, hắn phía trước không bộc lộ bất cứ mũi nhọn gì, cũng không biết Lâm Khê hồi đó thích hắn ở điểm nào?

Bất quá, hắn không định có quá nhiều tiếp xúc với nàng.

Trong suốt 90 vạn năm, hắn chọc nợ phong lưu khắp nơi, nữ nhân quả thật là thêm một cái không nhiều thiếu một cái không ít; chỉ là làm nữ nhân của hắn, đồng nghĩa với việc bước lên một cái bất hồi quy chi lộ, một cái con đường toàn núi thây biển máu.

Hắn không phải thánh nhân, tương phản hắn cực kỳ ích kỷ; có một số người, hắn xác thực không bỏ được, nhẫn tâm lôi kéo các nàng đi trên con đường hắn đi, ví dụ như Cung Vô Song.

Với Lâm Khê thì khác, nàng với hắn một đời trước cũng không giao thoa gì nhiều, đơn giản là một cái người quen, liền để nàng an ổn sống một cuộc sống người thường yên bình đi.

Diệp Phàm nghĩ vậy, cười đáp:

“Cũng mới gần đây...”

Lâm Khê “nga” một tiếng, hồi phục tinh thần lại đây, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn về phía ba người hỏi dò:

“Các ngươi lúc này tới đây là tính toán thuê nhà, vẫn là...”

“Ta có ý định mua một căn biệt thự, cái loại cỡ lớn, có nhiều phòng ngủ...” - Diệp Phàm kể ra ý định của mình - “Lão đồng học liền xem hộ một cái, xem có vị trí thích hợp không?”

Lâm Khê nghe được, lần nữa giật mình, tinh thần càng thêm ảm đạm.

Diệp Phàm hiện tại đến biệt thự cũng dám mua, chắc hẳn rất có tiền, khả năng chướng mắt một cái nữ tử nghèo túng là nàng đi.

Miễn cưỡng nở ra nụ cười cứng đờ, nàng dẫn dắt ba người vào trong đại sảnh, nơi trưng bày vô số những mô hinh thu nhỏ của các khu đất khác nhau.

“Nếu ngươi muốn mua biệt thự, vậy liền xem các lựa chọn quanh khu vực số 2 ở đây...”

Diệp Phàm ba người dưới sự chỉ dẫn của nàng, tỉ mỉ xem xét một vài mô hình mẫu, bất quá hắn không nhìn ra cái nào ưng ý cả.

“Tại công ty ngươi còn có lựa chọn nào tốt hơn không?” - hắn nhíu nhíu mày hỏi.

“Liền ở khu số 1 kia” - Lâm Khê thấy Diệp Phàm vẫn không hài lòng, chỉ tay sang phía đối diện - “Chỉ là các mẫu nhà ở nơi đó đều nằm ở vùng dân cư cao cấp, khu vực cho người có tiền có quyền, giá cả thực quý...”

Nàng nhắc khéo vậy, cũng xuất phát từ lòng tốt.

Tuy không rõ Diệp Phàm mua biệt thự để làm gì lại cần yêu cầu cao như vậy, bất quá nàng thấy chỉ cần có một chỗ ở đủ để trú mưa che nắng là được, không cần phung phí tiền bạc mới tốt.

Diệp Phàm bâng quơ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Thấy hắn không để lời nàng vào trong lòng, Lâm Khê có chút phiền lòng, dẫn ba người qua khu vực số 1.

Sang tới nơi, đập vào mắt Diệp Phàm tức khắc là một bộ mô hình thật lớn được đặt ngay tại nơi trung tâm, cực kỳ bắt mắt.

Diệp Phàm hứng thú lên, tiến lại gần nhìn xem.

“Đây là biệt thự Hải Dương số một, thuộc khu biệt thự đỉnh cấp trong thị trấn Hàn Giang, vừa mới được hoàn chỉnh đầu tuần trước” - Lâm Khê chậm rãi giới thiệu, trong lòng đắn đo suy nghĩ xem Diệp Phàm liệu có thể mua nổi tòa biệt thự này không...

Diệp Phàm không chú ý đến nàng, mà tự mình đi xung quanh mô hình một lần, trong mắt ánh lên một mặt hưng phấn.

Không sai, phong thủy nơi này miễn cưỡng có thể dùng để bố trí trận pháp.

Hắn cùng Cung Hàn Nguyệt có thể dùng tiên khí tu luyện, thế nhưng chúng nữ liền không được.

Thân thể các nàng vẫn là phàm thai, không chịu nổi tiên khí đánh vào.

Diệp Kinh Mộng thân thể đã trải qua một lần khôi lỗi hóa, nhục thân có thể miễn cưỡng không vỡ nát trước tiên khí cuồng bạo, thế nhưng làm vậy không khác nào đi trên băng mỏng, bất cẩn một ly là không thể vãn hồi, Diệp Phàm cũng không định để nàng tu luyện như vậy

Nói chung, Âm Dương Phủ đối với các nàng vô dụng.

Biệt thự Hải Dương số một vừa lúc phù hợp với nhu cầu của Diệp Phàm sắp xếp chuẩn bị cho mấy nữ tu luyện.

Hậu Huyền Vũ, tiền Chu Tước, tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ... vừa lúc phù hợp với một loại trận pháp ngưng tụ linh khí mà Diệp Phàm biết.

Tứ Tượng Hấp Linh Trận.

Đương nhiên, đây là một loại trận pháp cấp thấp, lại chỉ giới hạn ở linh khí, bất quá đặt tại Địa Cầu cũng đủ.

“Biệt thự này giá cả bao nhiêu, ta mua!”

Diệp Phàm dứt khoát nói với Lâm Khê.

Thế nhưng, người sau còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên có một thanh âm trào phúng từ xa vang lên:

“Cười chết ta, một cái quỷ nghèo cũng dám trang bức. Loại này biệt thự không phải loại khố rách áo ôm như ngươi có thể mơ tưởng!”

(Chương xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.