Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 61: Chương 61: Đá mài dao




Diệp Kinh Mộng vừa lùi về đứng bên cạnh Diệp Phàm, một giọng nói già nua, phiểu miêu liền truyền đến, mang theo nồng đậm nghi hoặc:

“Ân, thế nào lại là hai cái người thường?”

Thanh âm này đúng thuộc về Độc Lão Quái.

Liền sau đó, hắn lại tự phủ nhận:

“Không đúng, nếu là người thường, làm sao tới được đây?”

Dứt lời, Độc Lão Quái nhoáng cái xuất hiện trước mặt Diệp Phàm hai người.

“Con cưng của ta là hai ngươi giết?” - hắn mở miệng.

“Con ngươi?” - Diệp Kinh Mộng giật mình nhắc lại, sau đó lắc đầu - “Chúng ta không giết ai hết”

Theo bản năng, nàng vẫn trả lời lại một câu, dù dựa vào tình huống hiện tại, Diệp Kinh Mộng biết lão giả trước mặt mình tám chín phần là Độc Lão Quái, nàng cũng biết Diệp Phàm muốn giết chính là người này.

“Mộng Nhi, hắn ý tứ chính là chỉ đám Sống Độc ban nãy” - Diệp Phàm thanh âm từ bên cạnh đúng lúc này vang lên

“Nga, nói vậy người giết là ngươi?” - Độc Lão Quái hai mắt híp lại, giọng nói chứa đầy hàn ý.

Diệp Phàm đạm đạm cười, không nói chuyện.

Hắn một trảo vớt vào hư không, thình lình một chỉ Sống Độc nằm gọn trong tay hắn, giãy dụa không thôi.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Độc Lão Quái, Diệp Phàm khép hờ năm đầu ngón tay, trong lòng bàn tay nổi lên ngọn lửa.

Lách tách! Xèo!

Ngọn lửa nhanh chóng bén lên trên thân thể Sống Độc, đốt cháy toàn bộ.

“Ngươi tìm chết!” - Độc Lão Quái gầm lên.

Tuy vậy, hắn vẫn chưa động thủ, hắn đang kiêng kị.

Thiếu niên này, nhìn qua cùng phàm nhân vô dị, vậy nhưng từ hư không triệu hoán ngọn lửa.

Thủ đoạn này cho dù là hắn đã là tông sư cũng không thể làm được a!

Quan trọng hơn, làm thế nào hắn có thể xuất hiện được ở đây?

Dù nơi này chưa phải là khu vực trung tâm, vậy nhưng muốn đến được đây tu vi thấp nhất cũng là nửa bước Tông Sư.

Độc Lão Quái cẩn thận nhìn Diệp Phàm hai người một lần, không nhận ra có bất kỳ dao động nội lực nào.

Chả nhẽ một nam một nữ này tu vi đều cao hơn hắn?

Đùa gì thế, hắn tu luyện hơn nửa đời người mới đạt được cảnh giới Tông Sư hậu kỳ đỉnh, lại đứng vị trí thứ 10 trên Ác Mộng Bảng.

Hai cái tiểu oa tử trước mặt đây nhiều lắm 20 tuổi, căng chết là Tông Sư lúc đầu, ấy đã tính bao quát cả một số đệ tử trung tâm từ những cổ thế lực ngầm không hiện với trần thế.

Trừ phi...

“Tiểu tử, ngươi có phải là người phá giải độc ta hạ trên người Cung gia tiểu nữ tử?” - Độc Lão Quái nghĩ tới cái gì, vội hỏi, không nhận ra trong lời nói của hắn có một tia dồn dập hưng phấn khó kìm chế.

Diệp Phàm vẫn chưa buồn phản ứng hắn, quay qua Diệp Kinh Mộng, khẽ vỗ vai nàng:

“Ngươi chỉ một thời gian ngắn ngủn liền có thể sờ soạng được lớp áo nghĩa ban đầu của bộ kiếm pháp ta vừa truyền thụ, coi như đạt tới bước thứ nhất Sơ Môn Khuy Kính, quả thực không tồi. Hiện tại ngươi yêu cầu chân chính thực chiến để có thể vận dụng thành thạo chiêu thức cùng biến chiêu, sớm ngày đẩy kiếm pháp lên bước thứ hai Đăng Đường Nhập Thất. Lão thất phu này tu vi yếu thắng ngươi một bậc, là một đối thủ không tồi”

“Chỉ cần ngươi có thể phát huy hoàn toàn uy lực của kiếm pháp tại giai đoạn Sơ Môn Khuy Kính, muốn đánh bại hắn, không khó. Nếu ngươi biểu hiện không làm ta thất vọng, ta sẽ suy xét truyền thụ thêm cho ngươi một bộ thân pháp phối hợp”

Diệp Phàm nói xong, tự động lùi về phía sau, kiếm lấy một tảng đá bằng phẳng gần đó, thong dong ngồi xuống.

Hắn vừa rồi nói chuyện thanh âm cũng không nhỏ, Độc Lão Quái toàn bộ đều nghe được.

Cũng vì vậy, lão giận tím mặt

Không chỉ vì Diệp Phàm dám làm lơ hắn.

Mà còn vì Diệp Phàm muốn lấy hắn làm đá mài dao cho Diệp Kinh Mộng.

Đương nhiên, mọi thứ Diệp Phàm nói cho Diệp Kinh Mộng trong mắt hắn liền chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, cái gì mà Sơ Môn Khuy Kính, rồi Đăng Đường Nhập Thất, vô nghĩa!

“Tiểu oa nhi, cuồng vọng cần phải có tư bản, nếu không đó là vô tri, mà vô tri phải trả bằng đại giới. Hiện tại xem ra, đại giới ngươi phải trả liền là mạng của mình” - Độc Lão Quái cực giận phản cười.

“Còn cái tiểu nha đầu này, nhìn trông xinh đẹp lả lướt, ta liền đưa về làm nha hoàn ấm giường”

Lão liếm liếm môi, liếc sang nhìn Diệp Kinh Mộng.

Chỉ là Diệp Kinh Mộng lúc này đang trong đầu đang tràn ngập lời nói của Diệp Phàm, không có thời gian phản ứng lão.

Nàng rõ ràng, đây là Diệp Phàm đang cho nàng khảo nghiệm, nếu như thông qua, hắn sẽ bồi dưỡng nàng.

Nếu không từ bỏ nàng hẳn không đến mức, thế nhưng nàng dần dần theo tu vi hắn tăng lên, sẽ bị lãng quên.

Vì vậy, vô luận như thế nào, nàng đều yêu cầu hoàn thành khảo nghiệm này.

Đơn giản chỉ do không muốn bị ai đó bỏ lại sau lưng...

Dĩ nhiên, một bộ thân pháp cũng là động lực không nhỏ.

Vừa rồi, khi diễn luyện bộ kiếm pháp Diệp Phàm truyền thụ, nàng cảm nhận được rõ ràng sự cường đại của nó.

Sợ rằng ở nơi của nàng, nó cũng có thể ổn áp phía đầu trong cực phẩm võ kỹ, chỉ cần lộ ra khẳng định ngay cả mấy lão quái vật bế tử quan cũng sẽ phá quan mà tranh nhau đầu rơi máu chảy.

Một bộ kiếm pháp bực này mà Diệp Phàm có thể sở hữu, lại còn tùy tay đưa tặng, nghĩ đến thân pháp hắn truyền thụ cho nàng khẳng định không kém đi đâu.

Chưa kể, dựa theo lời Diệp Phàm nói (dù nàng cái hiểu cái không) đó là trình độ hiện tại của nàng mới chỉ là bước đầu tiên, phía trên còn có bước thứ hai, có thể là thứ ba, thứ tư...

Đương nhiên, Diệp Kinh Mộng có tưởng phá đầu cũng không nghĩ tới, tuy là Diệp Phàm tùy tay lấy ra, thế nhưng đó cũng là kiếm pháp nơi Tiên Giới, không phải kiếm pháp nơi hạ giới có thể so sánh.

...

Độc Lão Quái bị khí đầy một bụng, một đôi nam nữ này, quả thật không coi hắn ra cái gì, trần trụi làm lơ, trần trụi coi rẻ.

Hắn đột nhiên vung tay lên, một chưởng hướng về phía Diệp Phàm đánh úp lại.

Nội lực của hắn ngưng tụ theo chuyển động của bàn tay hóa trảo phóng tới, mưu đồ đem cả người Diệp Phàm nắm gọn lấy mà nghiền nát.

Độc Lão Quái một chiêu này hội tụ tám thành lực lượng, căn bản như hắn vừa rồi suy đoán, cứ cho rắng thiếu niên này nắm giữ thủ đoạn của tiên nhân, thì cảnh giới căng chết cũng mới Tông Sư lúc đầu, đối diện với một trảo này phải chết không thể nghi ngờ.

Nếu để Diệp Phàm biết được ý nghĩ của Độc Lão Quái, khẳng định sẽ cười không thôi.

Đã danh xưng vì thủ đoạn của tiên nhân, vậy mà vẫn lấy tầm nhìn của một giới phàm nhân để đánh giá...

Chả trách cổ nhân vẫn thường nói, vô tri cùng ngu muội là nguồn gốc của sự lụi tàn.

Diệp Phàm vẫn thần định khí nhàn ngồi tại chỗ, mí mắt cũng không buồn nhấc.

Mà lúc này một bên, Diệp Kinh Mộng đã động.

Nàng thần sắc chuyên chú, tay cầm hắc kiếm, đạp không mà đi, một thân lam váy dài phiêu phiêu trong gió, tựa như một đá lam liên hoa không nhiễm bùn đất.

Diệp Kinh Mộng chưa bước vào Kim Đan kỳ (Sinh Đan Cảnh), vậy nên nàng cũng không thể ngự không phi hành, chỉ có thể ngắn ngủi dừng lại trên không trung.

Chỉ là vậy, cũng đủ rồi.

Chớp mắt chi gian, Diệp Kinh Mộng liền xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, toàn bộ khí thế bùng nổ, phiêu phiêu một kiếm, chẻ đôi trảo khí của Độc Lão Quái.

“Tông Sư hậu kỳ, sao có thể?”

Độc Lão Quái ánh mắt tràn đầy kinh sợ.

Hắn vô luận suy luận cùng dự đoán như thế nào cũng không thể tưởng được, cái tiểu nữ tử này, trông qua tuổi tác còn không hơn 20, vậy mà đã là một cái Tông Sư hậu kỳ, từ khí thế phát ra liền không thua gì hắn.

Hắn không hiểu?

Cứ cho là nàng tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không thể dùng hai mươi năm đạt tới cảnh giới hắn dành gấp năm lần thời gian mới đạt được.

Tốc độ tu luyện như vậy, đã không thể dùng từ thiên kiêu để hình dung.

“Không đúng!” - hắn chợt thốt lên, trong mắt lập lòe tham lam cùng kinh hỉ - “Ngươi mới là người nắm giữ tiên nhân truyền thừa!”

Độc Lão Quái trong lúc nói ra câu đấy, ánh mắt khóa chặt trên người Diệp Kinh Mộng, muốn từ đó nhìn ra chút manh mối.

Về phần Diệp Phàm, hắn trực tiếp xem nhẹ.

Vì sao? Vì một chiêu vừa rồi, Diệp Kinh Mộng đã phải thay đế hắn phá giải tấn công.

Nếu Diệp Phàm thực sự có chút năng lực, vậy tại sao lại cần nàng giúp hắn.

Dĩ nhiên, Độc Lão Quái không biết, một đòn vừa rồi của hắn, Diệp Phàm chỉ một ngón tay liền có thể phá vỡ, hắn lười mà thôi.

Diệp Kinh Mộng chỉ lẳng lặng mà nhìn đối phương, không trả lời.

Nàng không cần nhiều lời với một cái người sắp chết.

“Tiểu nha đầu, ngươi thật không biết sống chết, để hôm nay ta dùng máu của chính ngươicho ngươi biết, cùng là Tông Sư hậu kỳ cũng có chiến lực chi phân!”

Độc Lão Quái sắc mặt cực kỳ khó coi, âm độc mà nói.

Hắn vậy mà chỉ nhìn ra được trong mắt Diệp Kinh Mộng là sự thương hại cùng khinh bỉ, không có chút ngưng trọng nào.

Như thể nàng đã nắm thắng phần chắc trong tay, hắn chân chân chính chính là một cục đá mài dao mà thôi.

Hắn ban đầu còn định tồn chút tâm thương hoa tiếc ngọc, ra tay vừa phải, vậy nhưng bây giờ hắn thay đổi chủ định, phải làm cho Diệp Kinh Mộng thua thật thê thảm vào, sau đó lại phải nhận hết khuất nhục bị hắn chà đạp trên giường, có như vậy mới có thể giải được hận ý trong người hắn.

Hắn cũng không sợ sau khi thấy đánh không lại, nàng liền bỏ chạy, tiểu tình lang của nàng còn đang ngồi đây đâu.

Hừ lạnh một tiếng, cũng bất chấp thứ gọi là mặt mũi hay kiêu ngạo không ra tay với hậu bối, Độc Lão Quái ném ra một đoàn sương màu phấn hồng, đồng thời cả người nhảy cao lên, một đấm xuất ra.

“Mộng Nhi, không cần loạn, đoàn hồng hồng kia đối với ngươi là vô dụng” - thanh âm Diệp Phàm đúng lúc truyền tới.

Diệp Kinh Mộng hiện tại đối với lời nói của Diệp Phàm có vạn cái tin tưởng, nàng lập tức làm lơ đoàn sương màu hồng, nâng lên hắc kiếm, duỗi thẳng tay ra, lấy kiếm đối quyền.

Ầm ầm!

Trong phút chốc, một kiếm một quyền va chạm vào nhau, cùng với một làn sóng âm trầm thấp vang ra bốn phía, xung quanh thiên địa chi khí trở nên hỗn loạn.

Va chạm kết thúc, hai người cùng lúc bị áp lực từ đối phương cùng với phản lực của bản thân mình phản chấn, đồng thời lùi ra sau.

Độc Lão Quái thối lui tám bước.

Mà Diệp Kinh Mộng, sau khi đã thối lui tám bước rồi, cơ thể lục phủ ngụ tạng vẫn hơi có cảm giác ê ẩm, có chút không khống chế được cơ thể, lùi thêm nửa bước nữa mới đứng thẳng được.

Vậy là, lần đầu va chạm, Diệp Kinh Mộng thoáng rơi vào hạ phong.

“Tiểu nha đầu, ta còn cho ngươi một cơ hội cuối, đi về làm nha hoàn ấm giường của ta, ta có thể xem như không so đo chuyện hôm nay.”

Độc Lão Quái khuôn mắt chính sắc, trầm giọng nói.

Diệp Kinh Mộng ổn định thân hình, trong mắt tràn ngập hưng phấn cùng chiến ý:

“Nói như ngươi đã ăn chắc có thể thắng ta không bằng!”

Nàng nhàn nhạt đáp trả.

“Xem chiêu!”

(Chương xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.