Đô Thị Siêu Cấp Tiên Sư

Chương 36: Chương 36: Kho báu!




Dịch giả: Simple

“Vù vù, ngày hôm nay chơi thật vui vẻ...”

Sau khi trở lại biệt thự, Hạ Đát vẫn còn sự phấn khích, ngã vào trên ghế sofa, lầm bầm lầu bầu cười nói, “Hì hì, ta liền biết, ta là một tay cừ khôi trong việc gắp thú bông ...”

“Ngươi có phải là choáng váng rồi không?”

Nhìn Hạ Đát cười khúc khích ha ha trên ghế sofa, Diệp Nhan đi tới sờ trán của nàng.

“Ngươi mới choáng váng đó...” Hạ Đát đẩy tay hắn ra, “Ta là tiểu mỹ nữ thông minh lanh lợi, ôn nhu hào phóng, hoạt bát đáng yêu, hiền lương tốt bụng, ngực to đùi thon, khuôn mặt xinh đẹp da trắng đó...”

“Ngươi còn có thể nghĩ được nhiều từ để khen ngợi chính mình sao?”

“Không nhớ ra được, lúc trước học tiểu học có đọc qua ít sách...” Hạ Đát le lưỡi một cái, làm cái mặt quỷ.

“Không ba hoa với ngươi nữa...” Diệp Nhan ngồi ở trên ghế sofa, “Ta hỏi ngươi, xế chiều hôm nay tiểu cô nương đi cùng với ngươi là ai?”

“A, làm sao ngươi biết?” Hạ Đát trợn mắt lên, dường như cảm thấy khó mà tin nổi.

“Phí lời, ta nhờ Thiên Hổ ca đi tìm kiếm xung quanh khu vực quản chế có được hay không...” Diệp Nhan liếc nàng một cái, tức giận nói, “Bằng không, ngươi cho rằng ta làm sao tìm được đến chỗ ngươi...”

“Ha hả, nàng gọi là Tư Đồ Đạt Hề, là ta ở trên nửa đường biết... Lúc đó một mình ta ở trong lâu đài công chúa, cảm thấy trong lòng khó chịu, nên đi bộ đi ra ngoài, sau đó liền gặp mặt nàng...”

Hạ Đát ngồi dậy, trượt đến bên người Diệp Nhan, mở điện thoại di động ra, “Ngươi xem, ta còn chụp ảnh chung cùng với nàng...”

Diệp Nhan cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy đây là một bức ảnh Hạ Đát cùng với Tư Đồ Đạt Hề tự chụp ảnh, hai người đều chu môi, hai ngón tay tạo thành cây kéo.

Tiểu cô nương Tư Đồ Đạt Hề kia có đôi lông mi dài, xem ra còn rất nhỏ, ánh mắt rất trong suốt, vừa nhìn chính là không có lẫn lộn được trong người ở đây, chắc là còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông.

Chỉ có điều, để Diệp Nhan hơi thấy kinh ngạc chính là, cô gái gọi là Tư Đồ Đạt Hề này, vào ban ngày, lại mặc quần áo từ trên xuống dưới là một màu đen, lưng đeo một ba lô rất lớn, cũng thực là kỳ quái!

“Ta nói với ngươi nha, tiểu muội muội Tư Đồ rất lợi hại nha...” Hạ Đát một bên xé ra một bịch khoai tây chiên, một bên nói, “Xế chiều hôm nay, có một nhóm vài tên lưu manh muốn tới đây bắt nạt ta, đều là bị Tư Đồ dùng tay không đánh chạy hết... Ngươi nói, có phải lợi hại không...”

“Đúng là rất lợi hại... Chỉ có điều, ta muốn biết chính là, thời gian mới có nửa ngay, ngươi lại đi trêu chọc lưu manh làm gì...”

Hạ Đát lại đi trêu chọc lưu manh cùng sắc lang, cũng là để cho Diệp Nhan không còn gì để nói!

“Làm gì có, đều là bọn họ muốn đến bắt nạt ta...” Hạ Đát ăn khoai tây chiên, chân trần ngồi ở trên ghế sofa, “Có điều may mà có tiểu muội muội Tư Đồ ở đó, nếu không, tấm thân trong sạch này cùng khó mà giữ được...”

Hạ Đát sau khi nói xong, còn cố ý che ngực chính mình.

“Tư Đồ tiểu thư kia hiện tại đâu rồi?” Diệp Nhan cảm thấy, một cô gái có thân thủ như vậy, cũng không phải người bình thường.

“Nàng hả... Ở lúc ngươi tới, mới vừa đi chưa được hai phút...” Hạ Đát nhai khoai tây chiên, “Hình như nàng có nói mình là người đi tìm kho báu hay sao đó, chính đi khắp thế giới để tìm cái kho báu kia... Nàng còn mời ta cùng với nàng cùng đi tìm kho báu, bất đắc dĩ hai chúng ta đều không có bản đồ kho báu...”

Nói tới chỗ này, Hạ Đát nhìn đồng hồ, “Ta còn cố ý ở trong khu vui chơi mua máy dò kim loại cùng xẻng Lạc Dương, chắc là hàng cũng sắp tới rồi...”

Ngất, đi tìm kho báu? Còn mang theo xẻng Lạc Dương?

Diệp Nhan dở khóc dở cười, hiện tại học sinh trung học phổ thông, sinh hoạt ngoại khóa đều phong phú như thế sao? Xem ra chắc là bài tập vẫn là quá ít...

“Ngươi lại đi mua xẻng Lạc Dương, ngươi đây là muốn đi trộm mộ sao?”

“Trộm mộ thì trộm mộ thôi, ngươi xem một chút ( cổ mộ có ghi ) bên trong có viết, đáng sợ như vậy, huống hồ ta lại không có thân thủ như ngươi...”

Hạ Đát thả bịch khoai tây chiên xuống, vỗ tay một cái, “Đúng rồi, sau khi ngươi nhảy vào hồ bơi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế, có bắt được con quái vật móng vuốt màu xanh kia không?”

Đến lúc này, Hạ Đát mới nhớ tới nhiệm vụ chủ yếu xế chiều hôm nay của bọn họ —— tìm kiếm bí mật lâu đài cônng chúa!

“Yêu quái không có bắt được, có điều ta lấy được vật này...”

Diệp Nhan đem cái túi vàng kia để lên bàn, còn chuyện con mắt thật to dưới đáy biển, còn có hạt châu màu đỏ bị hắn hấp thu, Diệp Nhan cảm thấy vẫn là tạm thời không cần nói, nếu không, nha đầu này còn làm ra cái gì.

“Đây là cái gì?”

Hạ Đát có chút kỳ quái cầm lấy túi vàng, mở ra xem, lục lọi hết ở bên trong lấy ra giấy thếp vàng.

“Ồ, bản đồ kho báu!”

Trong nháy mắt nhìn thấy giấy thếp vàng, Hạ Đát kích động trực tiếp từ trên ghế sofa nhảy lên, con mắt tỏa ra ánh sáng, phấn chấn nhảy lên vài cái, làm Diệp Nhan sợ hết hồn.

“Bản đồ kho báu nào, ta xem ngươi là muốn đi trộm mộ nên điên rồi hả...” Diệp Nhan còn tưởng rằng nàng đang nói đùa.

Bởi vì vừa nãy Hạ Đát mới nói qua, nàng muốn cùng Tư Đồ Đạt Hề cùng đi tìm kho báu, vật dụng đều mua xong, còn thiếu một bản đồ kho báu.

“Không lừa ngươi, đây thật sự là cái bản đồ kho báu...” Hạ Đát một trận kích động nhỏ, ngày hôm nay thực sự là vận may quá tốt rồi, muốn cái gì đến cái đó! Vừa định muốn có bản đồ kho báu, lại thật sự có một tấm bản đồ kho báu!

Dưới sự kích động, Hạ Đát lại ngồi xuống, cùng chỉ vào giấy thếp vàng, “Ngươi xem, những đường nét này là từng con đường bộ, khúc cong này chính là sóng biển, hình cung chính là gò núi. Ngươi xem một chút cái nói có lá cờ nhỏ, này chính là địa điểm kho báu, mặt trên này còn có ba chữ —— Lưu Li Đảo!”

“Thật sự sao?”

Diệp Nhan bị Hạ Đát nói sững sờ, có chút hoài nghi nhìn nàng, “Loại văn tự cổ đại này ngươi cũng biết?”

“Đó là đương nhiên, người phóng khoáng như ta thì những văn tự cổ đại này ta biết một chút...” Hạ Đát tự cho mình một cái biệt hiệu nhỏ.

“Vậy ngươi đọc cho ta nghe, những văn tự này là viết cái gì?” Diệp Nhan nửa tin nửa ngờ nói.

“Những văn tự này lại càng đơn giản, mặt trên có nói một chuyện ...” Hạ Đát hướng về bên này lật qua lật lại, cất tiếng tiếp tục nói, “Ở Trung Quốc cổ đại, có một tổ tiên Đạo gia, tên là Trương Đạo Lăng, hắn là thiên sư Long Hổ sơn đời thứ nhất, là một người tu tiên cực kỳ cực kỳ lợi hại.

Có một lần, Trương Đạo Lăng đang tu luyện ở trên núi cao, gặp phải một sứ giả áo lụa, sứ giả áo lụa kia nói với hắn: “Bên trong thạch thất, có giấu (Tam Hoàng bí điển), (Hoàng Đế cửu đỉnh đan thư), nếu mà tu luyện thành, có thể thăng thiên!”

Trương Đạo Lăng đi tới thạch thất, quả nhiên là được hai quyển thiên thư này. Từ đó về sau, hắn liền bắt đầu ở Long Hổ sơn tu hành, rốt cục ở lúc mình hơn một trăm tuổi, ở vân đài trên núi nơi tỉnh SC huyện CX, cùng phu nhân Ung Thị phi thăng thành tiên, vũ hóa thành tiên.

Trước lúc Trương Đạo Lăng phi thăng, sợ điển tịch không có người nối nghiệp, lại sợ rơi vào tay kẻ xấu làm hại nhân gian, vì lẽ đó luôn cân nhắc mãi, bí mật đem hai quyển thiên thư( Tam Hoàng bí điển), (Hoàng Đế cửu đỉnh đan thư), giấu ở nơi biển rộng mênh mông gọi là Lưu Li Đảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.