Đô Thị Quỷ Vương

Chương 12: Chương 12: Mất kiểm soát




Minh Con hét xong gục xuống, được vài người đỡ ra. Thu Phong cũng chả buồn đi cản cái thằng cứ cho mình là hay lại. Hơn một trăm người trong tay cầm vũ khí đứng đối diện nhìn Thu Phong. Thu Phong mỉm cười quăng cái áo xuống trong đầu thầm nghĩ mai phải đi mua cái áo mới, sau đó anh nhìn lên kênh mặt nói “Có đồ trong tay rồi sung sức nhỉ? Lên hết đi các bạn trẻ”. Lời nói của Thu Phong như kích thích tất cả mọi người đứng đó, hơn một trăm người lao lên đòi mạng Thu Phong.

Thu Phong đứng thủ thế. Chân của teakwondo, tay Vịnh Xuân Quyền, đòn gối và trỏ của quyền Thái, thế của Triệu Quyền Đạo, né tránh theo cách boxing. Thu Phong cười nói “Lên đi mấy các con trai! Bố sẽ cho các con biết đánh người là không tốt.”. Dứt câu thì một tên lao lên trước mặt Thu Phong với một kiếm tự chế dài 70cm. Kiếm tới chém từ bả vai trái Thu Phong xuống, đối mặt với nhiều người như vậy Thu Phong không thể nào rảnh đi đỡ cây kiếm. Thu Phong nghiêng qua phải rồi hạ thấp trọng tâm, chân sát mặt đất chọt vào chân của tên trước mặt khiến hắn chả những chém hụt mà cả người còn chúi lên phía trước. Thu Phong lấy một chân trụ tay liền nốc thẳng vào cằm tên đó khiến hắn bay cả người lên trời. Tên đó văng lên chưa kịp tiếp đất bị Thu Phong đạp một đạp văng ra “Bụp”.

Sau tên đó hơn hai mươi tên khác lao lên đồng thời bổ đao kiếm … về phía Thu Phong. Bị tất cả chém cùng mọt lúc Thu Phong liên lao đến trước mặt tên bên phải gạt vũ khí hắn ra rồi lấy tay hắn ném về phía những tên đang chém về phía Thu Phong, tất cả chỉ thự hiện trong vòng 1s “Oành” tên đó va trúng vào vũ khí của những tên khác khiến cả người cắm đầy đao kiếm, máu me tràn ra cả mặt đường. Thu Phong nghĩ trong đầu “Bỏ mẹ! Lỡ tay”.

Không kịp suy nghĩ vẫn vơ Thu Phong lại bị bao vây thêm một lần nữa, anh không muốn làm bẩn hay rách bộ quần áo nên không thể nào đưa người ra đỡ mấy thứ này đươc. Thu Phong suy nghĩ phải cướp lấy một món vũ khí. Lần này Thu Phong nhảy vô rừng người tung cước, tung quyền, vật, hay ném bay. Anh dùng tất cả các thế võ của mình để giải quyết, cuối cùng bất lợi về việc không có vũ khí trong tay nên Thu Phong đành phải cướp một cái. Đúng lúc một tên cầm song côn nhảy vô đánh Thu Phong, Thu Phong không ngần ngại dùng tay không bắt cây nhị khúc “Pặc” “Cám ơn nhé! Đang cần.” nói xong Thu Phong giật cây nhị khúc rồi đá văng tên đó ra “Bịch …”.

“Vù, vù vù … vù “ Thu Phong cầm một cây nhị khúc trong tay quơ thẳng vào đầu tên gần nhất “Kinh …” tên đó văng ra đầu lõm vô một lỗ to bằng bắp tay, hiển nhiên nát sọ rồi. Thu Phong lại thầm mắng “Lũ này yếu sinh lý thế? Gặp cây này bằng inox nữa khó kìm lực quá. Thôi chơi hết mình vậy, dù gì cũng có thẻ công an mà. Cũng do lũ này đòi mạng mình thôi.”. Chấm dứt dòng suy nghĩ nương tay với những người này Thu Phong bắt đầu nghiêm túc, khí thế trên người anh thoát ra khiến không khí xung quanh hạ thấp vài độ. Thu Phong cười khà khà buông cây côn xuống “Leng keng ….” Thu Phong nhảy vô đám người.

“Keng, leng keng … leng keng …” Bằng tay không Thu Phong dùng hết lực đấm thẳng vào những tên đó, vũ khí thì bị chặt gẫy, xương tay, xương lồng ngực, xương sường tất cả những tên đó đều bị Thu Phong đánh cho lõm vào hết. Có những tên bị Thu Phong xé toạt cả cánh tay xuống, có tên bị Thu Phong bẻ ngược tay ra sau rồi dùng chân đạp gãy cả cánh tay … Cảnh tượng máu và máu hiện lên trước mắt Thu Phong. Trong vòng năm phút, chính xác còn đúng ba mươi bảy người còn đứng được, khắp người Thu Phong quần áo chỗ nào cũng dính máu đến đỏ lại, vài chỗ đen lại do máu khô. Ba mươi bảy người đứng đó hoàn toàn Thu Phong chưa đụng đến, bọn chúng cũng chả còn dũng khí để lao lên, tất cả những gì họ nghĩ được lúc này là “Quái vật …” một tên hét lên rồi bỏ chạy. Lần lượt hai tên … ba tên … bốn tên … tổng cộng sáu tên bỏ chạy còn hai mươi mốt người kia chết đứng ở đó run bần bật. “Tách tách …. Tỏng …” Máu dính tên cánh tay Thu Phong từ từ chảy xuống đến nắm đấm bắt đầu rơi tỏng tỏng xuống mặt đất. Xung quanh nơi Thu Phong đứng hoàn toàn là máu.

Thu Phong đang cúi đầu nhìn những vũng máu ở dưới chân mình rôi ngước đầu lên nhìn những tên đang đứng chết chân trước mặt. Thu Phong nở một nụ cười quỷ dị “Hắc hắc hắc … Lũ chúng mày biết máu là gì chưa? Hả? Hả? Lũ ranh con, ông sẽ giết hết chúng mày …” Thu Phong hét lên, con mắt đỏ ngầu lao lên. Bây giờ Thu Phong hoàn toàn mất kiểm soát do kích thích quá nhiều khi đánh người. Máu, sự sống, cái chết hoàn toàn vô nghĩa với Thu Phong. Thu Phong có một cái tật là khi chứng kiến những cảnh tượng máu me thì bản thân anh sẽ bị kích thích đến cực độ, anh cảm thấy sự sảng khoái trong việc này.

Chuyện này đã từng xảy ra một lần khi Thu Phong từng một mình ở lại cầm cự cho đồng đội rút về ở một cuộc chiến tranh bên Trung Đông. Thu Phong đã thành công trong việc cầm chân kẻ thù để đồng đội rút về, nhưng khi được lệnh Thu Phong phải rút về thì không thấy phản hồi. Hơn một tiếng những đồng đội của Thu Phong lo lắng là anh đã chết nhưng không, một cảnh tượng rùng mình khi vài người trở về báo cáo tình hình. Đó chính là Thu Phong một mình diệt hoàn toàn một lữ đoàn (3500 – 9000 người) quân đội tư nhân. Khi mọi người chạy tới nơi để xem tình hình Thu Phong thì chỉ thấy anh ngồi trên một núi người ôm mặt cười điên dại. Thậm chí anh còn chỉa súng tấn công cả đồng đội của mình thì lại rụt súng về ôm đầu. Khi bác sĩ tâm lý chuẩn đoán thì họ chỉ nói anh bị mất kiểm soát về hành động của mình do chứng kiến quá nhiều người chết. Sự thật là đồng đội tham gia chiến dịch lúc đó đã hi sinh gần một nửa, điều đó khiến anh mất kiểm soát về bản thân. Từ vụ việc lần đó Thu Phong cũng được mệnh danh là con quỷ của Việt Nam

Còn việc lần này hoàn toàn ngược lại, không ai phải chết nhưng do quá trình ức chế tâm lý do bị buộc rời quân đội khiến Thu Phong đánh những người này coi như một sự phát tiết.

Quay lại với trận đánh của Thu Phong. Anh đang lao lên những tên đứng hoảng sợ ở đó thì một tiếng súng vang lên “Đoàngggg…” Viên đạn bắn ngay phía dưới chân Thu Phong. Tiếng súng làm Thu Phong giật mình nhìn ra đằng sau những tên đứng trước mặt hắn.

Cảnh tượng làm Thu Phong thầm giật mình, anh lại nhìn ra sau lưng thấy cũng có vô số người đứng đó. Thu Phong và những tên kia hoàn toàn bị bao vây, là bị cảnh sát bao vây. Cảnh sát phường, cảnh sát tinh nhuệ 141, cảnh sát giao thông … có cả xe cứu thương.Thu Phong đần mặt ra nói thầm “Bỏ bà!”. Anh đứng đó quay lưng lại nhìn về phía kẻ vừa bắn phát súng, là một cảnh sát trẻ tuổi với hàm đại úy. Thu Phong thầm nghĩ tên này cũng còn trẻ mà lên được chức đại úy cũng không phải dạng vừa, không nhờ con ông cháu cha thì cũng có thực lực. Tên đó thấy Thu Phong nhìn mình anh liền bước ra phía trước nói “Xin anh dừng tay lại! Những người này cũng không còn sức mà đánh anh nữa rồi. Nếu anh không nghe theo chúng tôi buộc phải uy hiếp anh.”.

Thu Phong nghe vậy cũng không làm khó viên cảnh sát kia, dù gì anh cũng quá tay. Thu Phong nói “Được rồi muốn làm gì thì làm.” viên cảnh sát trẻ tuổi kia phất tay lên, lực lượng cảnh sát được lệnh liền tiến lên bắt trói những tên còn đứng được, còn những kẻ bị Thu Phong đánh cho nằm la liệt đều được bộ y tế đưa lên xe cứu thương. Tất nhiên không ai dám lại mà còng Thu Phong lại. Từ trong lực lượng cảnh sát đi ra một người đó là Văn Mạnh, trưởng công an phường hai, đây là khu vực ông quản lý nên ông cũng có mặt trong đây.

Văn Mạnh lại gần Thu Phong lạnh người nói “Cậu hơi quá tay rồi!” Thu Phong gật đầu “Thật sự, xin lỗi tôi mất kiểm soát. Nhưng tôi không sai, đổi lại người khác là chết ở đây rồi “. Ông Mạnh rùng mình, Thu Phong quả thật nói đúng nếu là người khác có lẽ chết ở đây và bên cảnh sát không thể nào tới kịp lúc. Văn Mạnh nhìn Thu Phong nói “Nhưng cậu chỉ cần đánh ngất là được mà “ Thu Phong tức lên chửi “Não ông có vấn đề à? Bị hai trăm thằng chặn đánh, hơi đâu mà lựa từng thằng đánh ngất “ “Cậu …” bị Thu Phong chửi cho vô mặt ông Mạnh rất bực mà không thể làm gì, ông không thể yêu cầu Thu Phong làm cái này làm cái kia được. Hôm qua đã lỡ mồm rồi lúc về ông bị cấp trên mắng cho một trận, việc uy hiếp Thu Phong là tuyệt đối không thể, trừ khi ông có đủ thực lực để dìm chết Thu Phong.

“Này anh kia, tôi không biết anh làm chức gì trong đây nhưng việc đánh người như vậy không thể bỏ qua được “ Viên cảnh sát lúc nãy dùng súng bắn Thu Phong không nhịn được nói. Anh là Trần Đại Khải, phó công an phường hai, quân hàm đại úy, 28 tuổi, cao 1m77 da trắng, thân hình cân đối, khuôn mặt dễ nhìn. Lên chức nhanh một phần là nhờ gia đình có một chân trong công an một phần nhờ thực lực.

Thu Phong đang tính đi thì bị ngăn lại, anh quay sang nhìn nói “Có phải anh là người bắn phát súng vừa rồi? “ Đại Khải gật đầu. Thu Phong vỗ võ vai Đại Khải nói “Cám ơn nhé! Nãy tôi mất kiểm soát thành thật xin lõi. “ thật ra vừa rồi Thu Phong không nghe thấy Đại Khải nói gì nên mới cư xử như vậy. Sau đó Thu Phong lại đi tiếp về phía xe mình, Đại Khải thấy vậy liền kêu tiếp “Này anh..” “Đừng …” Chưa kịp nói thì bị Văn Mạnh ngăn lại, ông lắc đầu rồi nói nhỏ “Về cơ quan tôi sẽ giải thích, để cậu ta đi đi, không là rắc rối đấy.” “Nhưng …” “ Không nhưng nhị gì cả “. Thu Phong nghe thấy Đại Khải kêu quay đầu lại hỏi “Có chuyện gì sao?” “À không có gì, cậu về tắm rửa đi!” Văn Mạnh liền đổ mồ hôi nói. May mà vừa rồi Thu Phong nghe Đại Khải nói gì nếu không sẽ rắc rối.

Bên phía cảnh sát dọn dẹp xong hiện trường tất cả đều giải tán. Thu Phong thì lết xe về nhà với cả mình toàn máu me cũng may mẹ và em trai đi ngủ hết rồi nên anh cũng không phải giải thích, anh vứt bộ đồ vào thùng rác rồi đi tắm. Dặn lòng mai phải mua bộ mới y chang, không lại bị hỏi nữa. Thu Phong thầm than xui xẻo, vừa mới ra xuất ngũ được hai ngày thì gặp chuyện. Thu Phong nằm suy nghĩ có lẽ nên theo chú Tuấn để củng cố danh tiếng bản thân trong giới giang hồ để khỏi phải gặp rắc rối như hôm nay. Mãi liên miên với suy nghĩ bản thân Thu Phong ngủ lúc nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.