Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 18: Chương 18




Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, trời xanh may trắng gió nhẹ, nó đang say giấc trên chiếc giường nhỏ trong bệnh viện. Những tia nắng sớm nghịch ngợm xiên qua lớp cửa kính chiếu vào mặt nó như muốn vuốt ve làn da trắng hồng không tì vết.

Hàng lông mi dài cong khẽ chớp, mí mắt dần được kéo lên để lộ đôi mắt sâu thẳm màu đen. Đôi môi đỏ mọng như trái sơri hơi mím lại, nó giơ tay vươn vai cho đỡ mỏi. Toàn bộ những hành động đó đều được thu vào ánh mắt của hắn. Nó cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên vì sự xuất hiện của hắn trong phòng bệnh vào lúc sáng sớm như thế này, mấy ngày nay sau khi tỉnh dậy nó đã thấy hắn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường rồi và đang chăm chú nhìn nó.

“Hắn không đi học sao? Tối qua chờ đến 12h đêm vẫn không thấy đến nhưng sáng tỉnh dậy đã thấy hắn ở đây rồi. Không được, tối nay nhất định phải đợi hắn đến”

- Còn suy nghĩ gì nữa mau đi vệ sinh cá nhân đi, tôi đưa em đi ăn sáng. - đột nhiên hắn lên tiếng làm nó giật cả mình.

- Tại sao anh cứ thích làm tôi bị giật mình vậy hả? Từ lúc tôi tỉnh dậy đến giờ chẳng nói chẳng rằng sao không im lặng luôn đi. - nó vừa xuống giường vừa lẩm bẩm chỉ đủ cho mình nghe thấy, mắt liếc hắn một cái rồi mới đi vào nhà vệ sinh.

***************

- Hôm nay ăn món khác đi tôi không ăn cháo nữa đâu. - nó lắc lắc tay hắn trưng ra bộ mặt nũng nịu.

- Chờ ra viện tôi sẽ đưa em đi ăn, còn bây giờ vẫn phải ăn cháo.

- Không! năm ngày rồi tôi không nuốt nổi nữa đâu.

“Hàn Thiên Di, tại sao mày lại trở nên yếu đuối trước mặt hắn thế này, mày muốn ăn gì là quyền của mày cơ mà”

Trong đầu suy nghĩ là thế nhưng tay vẫn xúc từng thìa cháo cho vào mồm, khuôn mặt nó méo xẹo vì lại phải nuốt hết bát cháo chán chết trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.