Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 17: Chương 17: Ta ghét nhất là người ngạo mạn hơn ta




6:00 chiều, Hướng Nhật thay một bộ quần áo nhãn hiệu xịn, ôm eo cô nàng ăn mặc lộng lẫy xuất hiện tại khu Chân Long biệt thự, trước cửa khu nhà siêu cao cấp số 88.

- Đây là nhà em hả? Sao có cảm giác giống hoàng cung vậy? Xem ra ông già em mò vớt của thiên hạ cũng không ít a!

Hướng Nhật không nhịn được than.

- Muốn chết à! Cái gì mà ông già...Hứ, nói chuyện lịch sự chút đi! Đừng để cho ba mẹ người ta nghe được khiến người ta mất mặt lắm đó.

Sở Sở rất lo lắng tên hỗn đản này hồ ngôn loạn ngữ trước mặt người nhà mình.

- Đâu có gì chứ? Nói thế nào thì anh cũng là một mỹ thiếu niên nhất mực phong độ, ông già và gia đình em nhìn thấy anh chắc cao hứng còn không kịp, sao lại có thể khinh thường anh được chứ?

Hướng Nhật bĩu môi đáp, khuỷu tay cọ nhẹ vào vật cứng giắt trong đai lưng, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn khẩu Desert Eagle (Sa Mạc Chi Ưng) của lão tử cũng không phải để chơi.

- Hoàn mỹ thiếu niên cái gì? Người ta thấy anh đang tự sướng thì đúng hơn...Bất quá, anh hôm nay ăn mặc vậy so với bình thường thì dễ coi hơn nhiều.

Sở Sở không thể không thừa nhận bộ dáng của tên lưu manh hôm nay cũng có điểm dễ nhìn, chỉ có cặp mắt kính hơi già một chút, sao hôm qua mình không kiếm một cặp gọng trẻ trung hợp thời hơn cho hắn nhỉ?

- Yêu anh đắm say thì cứ việc nói thẳng, cứ quanh co lòng vòng khen ngợi anh làm gì, hay là trong lòng em đang có ý đồ đen tối gì đó với anh phải không?

Hướng Nhật xấu xa nhìn nàng cười.

- Quỷ mới có ý đồ với anh!

Sở Sở lườm hắn một cái, đột nhiên kêu lên:

- Ây, anh làm gì đó, mau bỏ tay ra!

Nguyên lai nàng ta bất ngờ phát hiện bàn tay dâm dục của Hướng Nhật đang rờ lên chỗ nhạy cảm của nàng.

- Đừng ầm ĩ, có người đến đó!

Hướng Nhật nhéo mông nàng hai phát rồi lập tức thu tay về sau lưng.

- Đáng ghét!

Sở Sở cắn chặt răng rít lên.

- Tiểu thư, cô đã về!

Một mỹ nhân tầm 30 tuổi đi tới.

- Đúng vậy, Băng tỷ, ba của em có nhà chứ?

Sở Sở đang tựa trong lòng ngực Hương Nhật chưa kịp rời ra, thẹn thùng nhìn nàng một cái.

- Lão gia đang ở trong phòng khách...... vị...này là cô gia à?

Mỹ diễm nữ nhân cười tủm tỉm nhìn Hướng Nhật đánh giá.

- Hi, hello! Băng tỷ phải không? Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố!

Hướng Nhật cũng quan sát nàng, một bộ váy đen tuyền cắt theo kiểu tây phương làm nổi những đường cong của thân thể hoàn mỹ, đôi chân thon dài tròn trịa, eo lưng mảnh khảnh, bộ ngực thanh xuân nóng bỏng căng đầy, không chỗ nào không câu dẫn ánh mắt những gã sắc lang.

- Cậu là bạn trai của tiểu thư, chiếu cố chưa nói tới, nếu có gì phiền phức có thể tới tìm ta, ha ha...

Băng tỷ cười sang sảng.

- Nhất định, nhất định, sẽ có cơ hội.

Hướng Nhật mắt lóe tinh quang, bàn tay phải của mỹ nhân này có vẻ chai sạn khác thường, ngón trỏ còn có vẻ dầy hơn các ngón khác, hẳn là do thường xuyên dùng các loại vũ khí giết người- thực lợi hại! Xem ra chắc chắn là một cao thủ dùng súng, không biết nếu dùng khẩu súng thịt trên người mình thì như thế nào?

- Tiểu thư, lão gia đã chờ các ngươi rất lâu rồi, ta dẫn hai người vào!

Băng tỷ thấy ánh mắt của nam nhân này có cái gì đó không ổn, liền khéo léo giấu tay phải xuống.

- Dạ, Băng tỷ!

Sở Sở nhu thuận đáp.

Hướng Nhật lại phát hiện một vấn đề, theo lý thuyết cô nàng là chủ nhân, đâu cần phải ra vẻ kính trọng người hầu như Băng tỷ. Quả nhiên không đơn giản a, ngay cả Sở Sở tính khí cáu bẳn mà cũng có thể dễ dàng áp chế, nếu lão tử chinh phục được nàng ta, thì không phải là có thể túm Sở Sở trong lòng bàn tay rồi sao? Hắc hắc, đến lúc đó thích thì có thể cùng hai nàng vui đùa trên giường...Ai da, quả là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần a.

- Anh cười cái gì, trông gian thế? Có phải đang suy nghĩ cái gì xấu xa phải không? Người ta cảnh cáo anh, ngàn vạn lần đừng làm người ta thêm phiền phức, nếu không sẽ cho anh biết tay.

Sở Sở vung nắm tay nhỏ nhắn đe dọa.

- Sở Sở, em hôm nay thật xinh đẹp!

Hướng Nhật chăm chú nhìn nàng nói.

- Đáng ghét, lại nói những lời dễ nghe.

Sở Sở miệng nói thì ra vẻ oán hận, nhưng nụ cười tươi trên mặt lại hoàn toàn bán đứng cô nàng.

- Tối nay chúng ta ngủ chung được không?

Hướng Nhật ghé sát tai nàng thủ thỉ.

- Lưu manh! Băng tỷ còn đang ở đây.

Sở Sở mặt đỏ lên mắng.

- Sợ cái gì! Cô ấy cách xa chúng ta vậy, làm sao nghe được. Thế nào, có đồng ý hay không? Em phải biết rằng một nam nhân nhịn lâu quá không tốt đâu, cứ thế mãi chẳng những thần kinh suy yếu, hơn nữa sức đề kháng của thân thể cũng sẽ ngày càng yếu, quan trọng hơn là sau này vấn đề sinh con cũng bị ảnh hưởng rất lớn đó.

- Anh lại gạt người ta! Hẳn đang muốn chiếm tiện nghi của người ta.

Sở Sở cẩn thận theo dõi biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, muốn tìm điểm giả tạo trên đó, nhưng rất nhanh liền thất vọng, vì vẻ mặt tên lưu manh này thật sự quá nghiêm chỉnh.

- Em à, chẳng lẽ em lại tuyệt tình vậy sao? Em nỡ lòng nào nhẫn tâm nhìn một người thanh niên tốt càng ngày càng trở nên tồi tệ?

Hướng Nhật ra vẻ đầy đáng thương, cứ như kẻ đang đối diện với hắn chính là một ác nhân vậy.

- Được rồi, nhìn anh đáng thương như vậy, em miễn cưỡng đáp ứng. Nhưng mà, anh phải tuân thủ quy củ của người ta. Thứ nhất, chúng ta phải nằm cách nhau 50 thước, thứ hai, chúng ta phải phải chia ra ngủ, thứ ba...tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, sẽ bổ sung sau.

- Không thành vấn đề, anh miễn cưỡng đáp ứng, bất quá em nói chia ra ngủ là ý gì?

Chỉ cần hai chúng ta cùng ngủ trên một cái giường, còn sợ em thoát khỏi bàn tay anh sao? Hướng Nhật trong lòng cười gian.

- Đó là em nằm ngủ phía đầu giường, anh ngủ phía đuôi giường.

Sở Sở bình tĩnh giải thích.

- Cái gì! Ra là em thích kiểu 69, quá khoa trương rồi đó?

Hướng Nhật nhìn đôi môi đỏ mọng của cô nàng nuốt nước miếng “ừng ực”.

- Kiểu 69, đó là gì...

- Sở Sở!

Một thanh âm uy nghiêm nhất thời vang lên.

Sở Sở cả kinh, vừa rồi quên mất, mải cùng tên lưu manh này nói chuyện phiếm, không ngờ đã tới phòng khách rồi.

- Tiểu Băng, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nhanh đi nghỉ đi!

Sở A nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng một bên kia nói.

- Vâng, lão gia!

Băng tỷ thi lễ, xoay người đi lên lầu.

- Ngồi đi!

Sở A thản nhiên nhìn nam nhân trẻ đang đứng cạnh ôm ôm ấp ấp nữ nhi của mình.

- Cám ơn!

Hướng Nhật dù sao cũng đã đáp ứng Sở Sở, mặc dù ông già của nàng sắc mặt bất thiện nhưng hắn vẫn nhịn.

- Sở Sở, ngươi qua bên này!

Sở A không quen nhìn con gái ngồi sát cạnh thanh niên kia.

- Không!

Sở Sở nắm chặt tay lưu manh.

- Hừ!

Sở A hừ lạnh một tiếng, nhìn sang thanh niên trẻ tuổi nói:

- Ngươi là Hướng Quỳ?

- Không sai!

Hướng Nhật liếc ông ta một cái, đây không phải nói nhảm sao chứ? Lão tử không tin ngươi chưa từng điều tra lí lịch của ta, sợ rằng bây giờ tổ tiên mười tám đời của lão tử ngươi cũng biết hết rồi.

- Tránh xa con gái ta, cho ngươi 100 vạn.

Sở A móc ra xấp chi phiếu, "Xoát xoát" điền vào vài số.

Sở Sở vẻ mặt đầy khẩn trương, tay càng ngày càng nắm chặt tay lưu manh.

- 100 vạn?

Hướng Nhật mắt tràn đầy vẻ trào phúng, thành thật mà nói, hắn đối với nam nhân này rất bội phục, 15 tuổi từ tay trắng khởi nghiệp, đến bây giờ đã là một tổng giám đốc nắm trong tay cả một tập đoàn kinh doanh hàng loạt các tập san ẩm thực, vui chơi giải trí cũng như địa ốc, gia tài gần ngàn ức. Có vứt ra 100 vạn cũng chỉ giống như là nhổ một sợi lông tơ trên người mà thôi?

- Một ngàn vạn( 10 triệu)!

Sở A xé tấm chi phiếu 100 vạn, viết một tờ khác.

Sở Sở ánh mắt phức tạp nhìn Hướng Nhật, vừa lo lắng, sợ hãi lại có chút hi vọng.

- Một ngàn vạn a!

Hướng Nhật cầm lấy tấm chi phiếu trên bàn trà, tặc lưỡi nói.

- Ta có thể mở một công ty lớn rồi!

Thân thể Sở Sở run nhè nhẹ, vẻ mặt tuyệt vọng, đồng thời giận dữ trừng mắt nhìn cha mình.

Sở A lộ ra thần sắc hài lòng, quả nhiên mọi chuyện đều có giá của nó, sở dĩ chưa đáp ứng bởi vì hét giá chưa đủ cao .

- Đáng tiếc!

Hướng Nhật thở dài một hơi, cầm tờ chi phiếu thả xuống.

- Ta không thèm để trong mắt.

Sở Sở từ tuyệt vọng biến thành mừng như điên, thiếu chút nữa không nhịn được muốn hôn tên đại lưu manh rồi. Sở A sắc mặt lại âm trầm, cho là hắn vẫn còn chê ít:

- Người tuổi trẻ, khẩu vị của ngươi thật lớn đó!

- Khẩu vị ta rất bình thường, nhiều lắm chỉ khoảng gấp hai người khác thôi!

Hướng Nhật thản nhiên nói.

- Hướng quỳ, chúng ta về nhà!

Sở Sở kéo tay hắn muốn rời đi, cô nàng chỉ sợ cha mình lại xuất ra điều kiện còn hấp dẫn hơn nữa.

- Tại sao lại đi, chuyện của em còn chưa giải quyết mà!

Hướng Nhật ngồi trên salon không nhúc nhích.

- Tốt ! Người trẻ tuổi, xem ra ngươi thật biết moi tiền, ta công nhận, ta thua rồi! Bây giờ ta cho ngươi 20 triệu, chỉ cần ngươi đáp ứng tránh xa Sở Sở là được. Nhớ kỹ, đó là đề nghị cuối cùng, nếu như ngươi cự tuyệt nữa, ngươi chẳng những không được cái gì, mà ngược lại ta sẽ đưa Sở Sở ra nước ngoài.

- Sở tiên sinh, ông có biết ta ghét nhất là loại người gì không?

Hướng Nhật vẫn ung dung nói.

- Ngươi không phải muốn nói cho ta biết ngươi hận nhất là loại vừa moi tiền vừa hủy hoại hạnh phúc của người khác đó chứ?

Sở A cười khẩy nói.

- Sai rồi, ta ghét nhất là người ngạo mạn hơn ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.