Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1108: Chương 1108: Ta còn quá trẻ để chết




Đỉnh Cấp Lưu Manh Việt - Trung

Chương 1108: Ta còn quá trẻ để chết

***

- Đã hai năm rồi sao?

Alan bỗng rơi vào trầm tư, ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn, lạc lõng. Đứng cúi mặt trong im lặng. “Ngày đó đáng lẽ ngọn núi lửa này sẽ phải năm mươi năm nữa mới hoạt động, nhưng vì một viên pin hạt nhân đặt ở miệng núi bất ngờ phát nổ, trong lúc cấp bách mình đã xả thân dùng toàn bộ sức mạnh để kìm hãm cơn phun trào và kéo dài thời gian cho mọi người chạy thoát. Nhưng đến cuối cùng chính mình lại chẳng thể thoát ra khỏi biển dung nham, bèn dùng ma thuật tự giam chính mình trong Vạn Niên Băng Bích. Chính là một bức tường băng không thể bị phá hủy bởi thứ đối nghịch với nó là lửa, đổi lại người sử dụng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông ít nhất hai năm. Nhưng nếu có người dùng ma thuật phá giải thì có thể tỉnh lại sau vài ngày.”

- Anh không sao chứ? - Hướng Nhật bất giác hỏi.

- Tôi ổn, cảm ơn! Thì ra Quạ Đen, hắn không đến cứu tôi.

- Quạ Đen? (Tiếng Anh: Black Crow) Ravens? Chúng có liên quan đến nhau? - Hướng Nhật hỏi và nghĩ: “Quạ Đen trong tiếng anh là Ravens, nói đến hình ảnh con quạ, ám chỉ những việc làm xấu xa, hèn mọn, bất chấp thủ đoạn của con người. Không lẽ đây là mật danh của người sáng lập Ravens? Manh mối cần tìm vô tình đã xuất hiện, cơ hội để thu thập thông tin về kẻ thù chính là đây chứ đâu.”

Nghe Hướng Nhật hỏi, Alan bỗng ngưng ngay tâm trạng buồn phiền, thay vào tinh thần đề cao cảnh giác.

- Các người không phải người của Ravens! Nơi này không lẽ đã bị mấy người cướp đoạt? Nói, các ngươi thuộc tổ chức nào?

Hướng Nhật á khẩu, ta nói sai cái gì à? Đang định lên tiếng trấn an thì Tú Linh lên tiếng trước:

- Không sai, nơi này không thuộc về Ravens nữa, hiện tại đã thuộc quyền sở hữu của chính phủ Trung Quốc. Anh nên biết mình đang đứng trên đất của người khác, nếu là người thông minh hãy mau khai báo danh tính, nếu không hậu quả khó lường.

- Trung Quốc! Thì ra là cái đất nước toàn lũ ăn mày, bọn vô học, những kẻ thiểu não chỉ biết làm nhái thành quả của người khác.

Alan tỏ thái độ nghiêm túc, vốn đang hận tên Quạ Đen chết giẫm, giờ lại gặp mấy đứa tàu khựa, cứ như dầu đổ vào lữa, khó tránh cặp mắt của Alan trở nên sắc bén lạ thường, dường như muốn giết chết ba người Hướng Nhật không trừ một ai.

- Muốn chết! - Tú Linh gầm gừ, nộ khí chưa đến mức vươn lên tận mấy xanh, nhưng cũng đạt mức không kiềm được bản thân. - Thằng khốn, ngươi mắng ta thì được, nhưng dám mắng cả chị ta thì đừng trách đao kiếm vô tình. - Mặt Tú Linh lạnh như băng, rút từ trong áo khoác ra hai thanh kiếm mỏng và dài, lấp lánh ánh bạc, chỉ một bước nhảy đã vượt khoảng cách hơn năm thước, kiếm chiêu từ trên không đâm thẳng tới trước ngực Alan.

Đứng trước mũi kiếm đang lao về mình, Alan không thèm bận tâm, dửng dưng nói “Băng thuật: Khiên Băng” lập tức một tấm khiên xuất hiện trên tay trái, mũi kiếm chạm vào tấm khiên liền khựng lại, một tiếng “cạch” thật lớn vang lên, Tú Linh cau mày hừ một tiếng, thân hình chợt biến mất, lần tiếp theo xuất hiện, song kiếm đồng loạt công kích từ bên phải. Nàng lướt đi nhẹ như bay, khi tới gần Alan kiếm chiêu chợt thay đổi, một đường chém ngang bụng, một đường chém ngang cổ, đường kiếm tinh luyện, vô cùng ảo diệu, mơ hồ kèm theo tiếng “xèn xẹt” của không khí bị va chạm bởi tốc độ cao mà thành.

Alan vẫn không chút lo sợ trước đường kiếm tuyệt thế hoàn mỹ ấy, bỗng một vòng tròn ma thuật màu xanh lam rực sáng trên bàn tay, rồi từ bàn tay phải nhô ra gần như lập tức một thanh kiếm bằng băng, làn hơi sương tỏa ra dày đặc, nhiệt lạnh làm không khí xung quanh nổ “lẹt đẹt,“ tấm khiên chặn một đường kiếm, thanh kiếm băng chặn thanh kiếm kia, áp lực lớn va vào nhau làm quần áo hai người bay phấp phới. Cứ tưởng lực lượng hai bên bằng nhau, ai ngờ Alan vẫn cười khinh thường, vận chút lực đã hất văng kiếm của Tú Linh, sau đó thu kiếm và dồn lực chém dọc cơ thể nàng, động tác nhanh gọn, dứt khoát, mơ mơ hồ hồ khó nhìn ra chiêu thức, chỉ thấy ánh sáng lấp lóe cùng làn hơi sương bay tán loạn. Tú Linh cũng nhanh không kém, uyển chuyển bắt chéo song kiếm thành dấu X chặn đòn, kết quả bị đẩy lùi ra sau vài thước.

Alan nhìn theo bằng đôi mắt lạnh lùng. Dưới chân một vòng tròn ma thuật đường kính hơn hai mét màu xanh lam xuất hiện.

“Băng thuật: Địa Băng”

Hàn khí từ chân Alan truyền xuống mặt đất, lập tức lan ra bao trùm khắp mặt đất của căn cứ, rồi nhanh chóng đóng băng hoàn toàn các bức tường, trần nhà, các thiết bị điện tử.

Tú Linh theo đà trượt vô định trên mặt băng trơn, không cách nào dừng lại bèn dịch chuyển, trong nháy mắt biến mất, lần tiếp theo xuất hiện tiếp tục đứng trước mặt Alan.

Cả hai nhìn nhau, đồng thanh hô lên:

- Dịch chuyển tức thời! - Ma thuật hệ Băng!

Cả hai khi nhìn vào đối phương đều tỏ thái độ khinh thường, xen lẫn phẫn nộ, tiếp tục lao vào đánh chém tới tấp. Thanh âm lạch cạch vang liên miên không dứt.

Nhã Lan đứng một bên, từ khi nàng đọc được thông tin của Alan đến giờ vẫn giữ im lặng bỗng lên tiếng nói với Hướng Nhật:

- Đó chính là ma thuật, hắn là một pháp sư bậc thầy, cấp độ S.

Hướng Nhật gật đầu, nói:

- Lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Rất phô trương và uy lực! Tú Linh cũng thật tuyệt vời, kiếm pháp ở trình độ này cũng là lần đầu tôi được tận mắt chứng kiến. Thường chỉ thấy trên phim kiếm hiệp.

Hướng Nhật chăm chú quan sát. Bất chợt nhìn Nhã Lan và hỏi:

- Sao cô biết?

Nhã Lam mỉm cười, đáp:

- Tôi vừa đọc thông tin của hắn.

- Thông tin nói gì?

- Người này tên là Alan, 49 tuổi, gốc Anh. Là một pháp sư dị giáo, nhà vật lý địa chất, là thành viên cao cấp của tổ chức Ravens. Đối tượng bị truy nã quốc tế cực kỳ nguy hiểm, với nhiều tội danh liên quan đến việc hủy hoại môi trường, tài nguyên sống và giết người.

- Ra vậy.

Hướng Nhật cười lạnh. “Nếu Laura từng là người của Ravens thì đây là thành viên cao cấp thứ hai mình gặp mặt. Năng lực của kẻ này cũng mạnh chả kém gì mình, lại còn rất kỳ dị.” Phần nào Hướng Nhật cũng đoán được quy mô của tổ chức Ravens không những lớn mà các thành viên còn thuộc nhiều thành phần, trường phái kỹ năng khác nhau.

Nghĩ rồi dựa vào quan sát, Hướng Nhật nói:

- Xem ra Tú Linh không phải là đối thủ của hắn rồi.

Lời này nói ra, thấy Nhã Lan thấp thỏm lo lắng, Hướng Nhật không đành lòng, vội lên tiếng an ủi:

- Với năng lực đặc biệt, Tú Linh không dễ bị thương.

Nhã Lan nào có lo lắng, nàng chỉ đang mong chờ Hướng Nhật nhảy vào đánh đấm một trận ra trò để nàng có cơ hội nhìn thấy hai huyền thoại đấu nhau, nên cố ý nhấn mạnh:

- Vâng, người ta đồn năng lực của hắn ngang một Chấp năng giả.

Hướng Nhật không tỏ ra ngạc nhiên, đáp:

- Tôi cũng nghĩ thế.

Hai người không nói thêm gì, lẳng lặng quan sát Tú Linh, hiện tại người nàng đã thấm mồ hôi, hơi thở không còn bình thường.

- Cô gái trẻ, muốn đấu với ta sao?

Alan cười trào phúng, nói. Tú Linh xì một tiếng, nghiên răng nghiến lợi quát:

- Ta là một bậc thầy kiếm thuật đấy. Hừ!

Alan đanh mặt:

- Xì! Vậy hãy thử với thứ này xem. Hay ngươi chỉ được cái mồm?(!)

“Băng thuật: Băng Long”

Ở dưới chân một vòng tròn ma thuật lại xuất hiện. Băng Long là chiêu thức tạo ra một con rồng bằng băng mang sát thương chí mạng và sống động như thật. Bằng động tác tung nắm đấm về phía Tú Linh, một con rồng bay băng bay ra tấn công nàng, Tú Linh thở hồng hộc dốc toàn lực chém ra một đường kiếm khí, con rồng bị chẻ dọc làm bốn.

Không cho nàng nghỉ ngơi, Alan lại tung ra ma thuật:

“Băng thuật: Cánh Nhạn Tung Tăng”

Alan đưa bàn tay về phía nàng, từng con én băng bay ra thành một đàn đâm về phía Tú Linh. Tú Linh không phản ứng kịp, bèn dịch chuyển chạy sang chỗ khác.

Alan như đoán được ví trí tiếp theo nàng xuất hiệm nên tiếp tục dùng phép thuật:

“Băng thuật: Băng Tiễn”

Khi Tú Linh xuất hiện, ngay lập tức bên trái một đàn én tấn công, bên phải một loạt mũi tên đâm về phía nàng, Tú Linh không cách nào đánh lại nên chỉ có thể dịch chuyển và dịch chuyển. Thấy vật, Alan cười đắc thắng, trên mặt chả đổ một tý mồ hôi nào, dường như rất thích thú với trò mèo vờn chuột.

Tú Linh bắt đầu thở dốc. “Sức lực con người luôn có giới hạn, dù là làm bất cứ việc gì cũng cần phải có sức. Cứ đà này mình sẽ thua mất. Tiếp cận đánh lén mục tiêu cũng không có kết quả, đánh tầm xa thì lợi thế hoàn toàn thuộc về hắn.”

Một đàn én và một loạt mũi tên lại sắp đâm vào nàng, đồng tử Tú Linh chợt co thắt lại hoảng hốt vì không thể dịch chuyển.

- Chuyện gì đang diễn ra? - Nàng cau mày hỏi như quát.

Alan cười mỉa mai, đáp:

- Ha ha... Không dịch chuyển được đúng không? Cô nên biết mình đang đấu với ai chứ. Dị năng Dịch Chuyển Tức Thời hoạt động bằng cách bẻ cong không gian, từ điểm A đến điểm B bị rút khoảng cách lại như là chỉ có một điểm. Hoặc di chuyển nhanh đến mức chạy ngược lại cả thời gian, nhanh gấp hàng tỷ năm ánh sáng. Và cuối cùng là dịch chuyển nhờ cánh cổng không gian, đây đúng là một năng lực diệu kỳ của Chúa Trời. Nhưng nếu ta dùng ma thuật không gian làm ngưng quá trình bẻ cong không gian, đồng thời cũng khóa chặt không gian của căn phòng này và dùng ma thuật thời gian, vô hiệu hóa thời gian của căn phòng thì năng lực của cô vô dụng như vậy đấy.

- Ra vậy.

Tú Linh hừ lạnh lùng. “Lũ pháp sư chết tiệt, mớ ma thuật rắc rối. Khốn nạn, không ngờ đời ta cũng có ngày bị kẹt lại trong không gian của kẻ khác. Nhưng nếu không nhầm thì thời gian hắn có thể giam cầm mình không thể quá sáu mươi giây. Ma thuật ngưng đọng thời gian là một cấm thuật, sử dụng nó cần phải có một nguồn Năng lượng phép thuật khổng lồ.”

Tú Linh bèn Thuấn Di né đòn và mỉa mai, nói:

- Không ngờ trình của ngươi lại cao như vậy, có thể cùng lúc sử dụng nhiều ma thuật cấm. Nhưng đừng có tưởng bở, ta không dễ bị bắt nạt đâu.

Nói rồi Tú Linh thủ thế, không khí xung quanh như bị hút vào song kiếm, sau đó nàng vung ra hai đường kiếm khí, cuồng phong mạnh mẽ thổi bay hết chim én và mũi tên, rồi một mạch nàng Thuấn Di tới gần Alan. Tuy nàng có thể dùng kiếm khí tấn công nhưng hiệu quả không cao.

Alan từ đầu đến cuối không thèm xê dịch một bước chân, tuy Tú Linh Thuấn Di rất nhanh nhưng Alan vẫn nhìn thấy rõ hướng đi của nàng. Chỉ chưa đến một giây một ma thuật đã được tạo ra, chính là:

“Băng thuật: Băng Hồn Hàn Khí”

Một làn hơi lạnh phóng ra từ hai bàn tay của Alan bao trùm khắp người Tú Linh, nàng bỗng chạy chậm lại và dừng hẳn, làn da tím tái, mái tóc kết băng, toàn thân tê cóng.

Alan đắc ý, cười ha ha:

- Giờ thì hết chạy nhé.

Hắn bước tới tung nắm đấm đã kết băng chuẩn bị nện một quyền vào bụng nàng. Tú Linh bèn nhắm mắt chịu đòn, “đời mình đến đây là kết thúc sao, ta còn quá trẻ để chết...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.