Điệp Vụ Kết Hôn

Chương 4: Chương 4




Lâm Ninh nghe thấy có người đang nói chuyện.

“Mụ đàn bà này, so với tôi tưởng còn hung tợn hơn nhiều, cô ta đạp người cũng dùng lực rất mạnh……”

“Nữ đặc vụ cục tình báo trung ương cũng không phải hàng giả, cô gái này từng được huấn luyện, nhìn tư thế cô ta đánh người kia, ác ghê…”

“Chắc cô ta giỏi đóng kịch lắm! Bề ngoài thoạt nhìn như kiều thê Nhật Bản dịu hiền……”

Ba người đàn ông, thảo luận về cô, nghe giọng này, hẳn là ba người đánh nhau với cô ở bãi đỗ xe.

Ý thức của cô từ từ tỉnh lại, đầu óc cũng bắt đầu vận động.

Sau đó, cô phát hiện mắt cô bị che kín, hai tay bị trói tay ra sau lưng, hai chân cũng bị trói chặt, đặt nghiêng trên đệm êm.

Xem ra cô bị bọn này bắt về.

Vậy, Lục Thời Dư đâu? Anh ở đâu? Có an toàn không?

Nghĩ đến Lục Thời Dư, ngực của cô liền đập nhanh hơn.

Bệnh tự kỷ của anh, có bị dọa không?

“Ai bảo cô ta đóng kịch? Kỹ xảo của cô ta kém xa!”

Lại có một giọng nam xa lạ vang lên.

Tiếng nói rất độc đáo, trầm thấp thong thả mà lười nhác, giống nhạc nhẹ trong đêm tối, có thể dễ dàng lay động lòng người, chẳng qua, hiện tại trong giọng nói này mang theo đùa cợt rõ rệt.

Cô kinh ngạc suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra ba người kia chắc là đồng lõa của kẻ này……

Ừ? Hoặc là anh chính là người đánh lén cô từ sau?

Đáng giận, đánh lén cô lại phê bình cô, khốn kiếp!

Cô mắng trong lòng, nhưng vẫn im lặng như cũ, tiếp tục giả vờ hôn mê nghe lén.

“Cô ta diễn kém sao? Nhưng tôi thấy biểu hiện của cô ta rất giống bà chủ gia đình mà.”

Siêu thị?

Lâm Ninh rất ảo não, những người này quả nhiên vẫn luôn theo dõi cô và Lục Thời Dư, vì sao cô không sớm cảnh giác một chút?

“Đúng thế! Rất giống phụ nữ Nhật Bản mua hàng giảm giá trong TV, hoàn toàn nhanh ác chuẩn.”

“Các cậu không hiểu, đó mới là bản tính của cô ta.” Giọng nói kia lại vang lên.

Người này nói chuyện nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng lại rất có uy thế, theo trực giác Lâm Ninh nhận định người này chắc chắn là thủ lĩnh của bốn người.

“Bản tính?”

“Đúng vậy! Rất xúc động, không có tính nhẫn nại, thiếu sức khỏe, lại thiếu kiên nhẫn, cô ta căn bản không thích hợp làm đặc vụ.” Giọng kia lại nói.

Nói cô không thích hợp làm đặc vụ? Tên khốn kiếp này tự cho mình là đúng à? Dựa vào cái gì mà kết luận thay cô?

Trong lòng cô tức giận, hô hấp bắt đầu nôn nóng.

“Không thích hợp? Cô có thành tích rất ưu tú khi thực tập ở CIA, hình như đều là A+.” Tên còn lại lại nói.

Cô cả kinh trong lòng, những người này chẳng những thăm dò thân phận của cô, ngay cả thành tích của cô đều tra ra được?

Bọn họ rốt cuộc là loại người nào?

“Thành tích và tốt xấu của một người không liên quan, có vài người xuất sắc, nhưng lại thiếu não, chỉ đọc sách, không biết linh động, ra xã hội thì toi đời.” Giọng kia mỉa mai.

Cô nín thở, cảm thấy…… Cảm thấy như là anh ta cố ý nói cho cô nghe.

Chẳng lẽ, anh ta đã phát hiện cô tỉnh rồi?

Quả nhiên, tiếp theo, giọng nói kia bỗng kề sát vào cô : “Cô nói xem có phải không? Lục phu nhân.”

Cô hoảng sợ, né tránh theo bản năng.

“Hả? Thì ra cô ta đã tỉnh!” Ba người khác hô nhỏ.

“Cho nên tôi nói cô ta hành động kém, ngay cả giả vờ ngủ cũng không xong.” Giọng nói lười nhác xấu xa dán bên tai cô thổi hơi.

Cô kinh sợ, lắc đầu mắng to: “Tránh ra!”

“Oa! Thật mạnh mẽ, coi chừng cô ta cắn cậu.” Một người khác cười nói.

“A…… Tôi thích bị cô ấy cắn.” Giọng lười nhác nói xong, còn đùa giỡn ấn lên vai trái của cô, không cho cô né tránh.

“A……” Vai trái cô đau đớn thét lớn một tiếng, trách mắng: “Đừng chạm vào tôi!”

“Em bị thương?” Giọng người nọ trầm xuống, ngừng một giây, mới hỏi: “Ai đánh hả?”

Còn dám hỏi? Không phải là mấy tên khốn nạn các người à?

Cô mắng trong lòng.

Nhưng anh ta hiển nhiên không phải hỏi cô. Mà là hỏi ba người kia.

“Là Chiến Xa, hắn ta đá.” Một người tố cáo trước..

“Toàn Phong, thằng thối tha kia……” Chiến Xa không kém.

“Đá?” Giọng lười nhác nháy mắt lạnh như băng, cũng làm độ ấm xung quanh hạ mười độ.

“Á…… Tôi nghĩ cô ấy sẽ tránh, ai biết đúng lúc cô ấy lại ngẩn người……” Chiến Xa tựa hồ có phần sợ hãi.

“Là như thế này sao? Quái Thú?”

“Đúng vậy, đại ca, cô ấy khi đó giống như đang nhìn……” Người tên Quái Thú nói một nửa rồi dừng, mới lại nói: “…… Đang nhìn Lục Thời Dư.”

Đại ca? Người này đúng thật là trùm cầm đầu, Lâm Ninh đang nghĩ như vậy, giọng lười nhác lại gần, hừ nhẹ với cô nói: “À? Thì ra cô lo lắng cho Lục Thời Dư như thế!”

Mắt cô nhìn không thấy, chỉ có thể phản ứng quay đầu, giận dữ hỏi: “Bọn mày đưa anh ấy đi đâu?”

“Cô nói xem?” Đại ca hừ nhẹ.

“Nếu bọn mày dám đụng đến một sợi lông tơ của anh ấy, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tụi mày!” Cô nghiêm khắc nói.

“Tự cô còn không bảo vệ nổi, còn dám mạnh miệng? Sao, Lục phu nhân giả không thật sự yêu tên họ Lục Tự kỷ chứ?”

Lâm Ninh ngẩn ra.

Cô yêu Lục Thời Dư? Không phải đâu! Cô chỉ……

Chỉ lo lắng cho anh…… Chỉ lo lắng cho anh…… Chỉ……

Kỳ quái, sao lũ này lại nói chuyện này?

“Đây không liên quan chuyện của mày.” Cô lạnh giọng.

“Làm sao có thể không liên quan chuyện của tôi? Giờ cô là tù binh của tôi, nếu cô yêu người đàn ông khác, tôi sẽ vô cùng vô cùng không vui.” Đại ca nói xong, khẽ vuốt tóc cô.

“Tên khốn nạn ghê tởm hỗn này! Tao bảo là mày đừng chạm vào tao –” Cô giận dữ hét to, động hai chân, đá đến anh, đáng tiếc mắt cá chân bị trói, hơn nữa hai mắt bị che, căn bản không đá đến chỗ anh.

“Phì! Đại ca, cô ta muốn đá anh đấy.” Chiến Xa cười thành tiếng.

“Ha ha ha, cô ấy nói anh ghê tởm kìa.” Quái Thú cũng cười nhạo.

“Còn chửi là khốn nạn.” Toàn Phong cũng bổ sung.

Ba người cười vang, nhưng rất nhanh lại im lặng.

Chắc là bị lườm. Lâm Ninh cảm giác được, ba người này hình như rất sợ đại ca.

“Các người đi ra ngoài, trông coi thằng nhóc họ Lục kia, không cho ai vào cả.” Đại ca lạnh lùng nói.

“…… Dạ.” Ba người bất dộng một chút, mới nghe lệnh ra khỏi phòng.

“Thời Dư ở trong này sao? Các người sẽ làm gì anh ấy…… Ai da!” Cô vừa mừng vừa sợ, dùng sức xoay người muốn xuống giường, nhưng mới đứng dậy, đã bị người đẩy xuống giường.

Tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cửa đóng, trái tim bỗng đập mạnh.

Đại ca này lại cố ý ở một chỗ với cô, nghĩ thế nào cũng không thích hợp.

“Anh bảo bọn chúng ta ngoài làm gì?” Cô đề phòng hỏi.

Đại ca không đáp lại, mọi nơi trở nên thật im lặng, lặng im này làm cho cô lo lắng, bởi vì cô căn bản không biết anh giờ đang làm gì, hay là, chuẩn bị làm gì?

“Này, họ Lão, anh câm à?” Cô lại kêu. (lão trong lão đại: đại ca)

Nghe cô gọi anh là họ “Lão”, anh im lặng nở nụ cười, sau đó, lặng yên đi đến chỗ cô, xoay mình tiến đến trước chóp mũi cô, mỉa mai hỏi lại: “Em nói tôi muốn làm gì?”

Cô hoảng sợ, vội vã muốn xoay người trốn, lại đụng đến chỗ vai bị thương, không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

“Ưm……”

“Bị thương còn lộn xộn, xứng đáng.” Anh châm biếm, đưa tay kéo cô về, đè lên người cô, nghiêng người đặt cô dưới thân anh.

“Anh định làm gì? Tránh ra!” Cô kinh hoàng.

“Em đang sợ hãi?” Anh châm biếm.

“Ai sợ? Đừng có che kín mắt tôi, mau cởi dây thừng cho tôi, đánh với tôi một trận –” Cô lớn tiếng nói xong, nhưng lại hoảng sợ cứng lưỡi, bởi vì, tên khốn kiếp này đang cởi áo cô.

“Anh…anh làm gì? Dừng tay!” Cô kêu to, ra sức giãy dụa.

Anh chẳng những không dừng tay, còn đột nhiên cởi áo của cô, lộ ra vai trái.

“Tên khốn nạn chết tiệt này……” Cô phẫn nộ mắng to.

“Đừng nhúc nhích! Cô bé này!” Anh đột nhiên quát lạnh một tiếng.

Cô sửng sốt, ngẩn ngơ, cảm giác tay anh nhẹ nhàng mơn trớn chỗ vết thương trên vai trái của cô, vừa đau…… Lại ngứa.

Play

“Tụ máu…..” Anh nói nhỏ.

Làm sao dùng cái loại giọng điệu là lạ này? Đáng ghét!

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!” Cả người cô không thoải mái run lên một chút, cắn răng.

“Sao thế, chưa từng bị đàn ông chạm vào à? Nhìn em khẩn trương kìa…..” Anh cười, tay càng xấu xa dòng xuống bộ ngực.

Cô thở hốc vì kinh ngạc, thẳng lưng lên, đầu hướng về trước, chặn anh lại.

“A!” Anh ấn cằm xuống.

Cô nhân cơ hội xoay người ngã khỏi nệm, vội ngồi dậy, đang muốn khom gối, người lại bị kéo một cái, lại ngã lên giường.

“Muốn chạy trốn đi đâu? Lọt vào trong tay tôi, em hãy chấp nhận đi!” Anh cười lạnh.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Mục đích bắt tôi là gì?” Cô tức giận hét lớn.

“Mục đích? Không có mục đích gì, chỉ là tôi rất ngạc nhiên với vị Lục Phu nhân này.”

“Tò mò?” Có cái gì mà tò mò?

“Đúng vậy! Tôi rất ngạc nhiên….. Sao em lại thân thiết với gã Lục Thời Dư tự kỷ này như thế…..”

Cô ngẩn ngơ, bỗng rống to: “Tên biến thái này! Tôi và anh ấy căn bản là không có –“ Nói bật ra đến một nửa, cô vội ngậm miệng lại.

“Không có gì? Chưa từng lên giường sao?” Anh cười.

Cô cắn môi dưới, hận không thể cắn rụng đầu lưỡi của mình.

“Điều này sao lại gọi là vợ chồng được? Không bằng để anh thay Lục Thời Dư lên giường với em!” Anh nghiêng người chống hai tay bên cạnh cô, mặt để sát vào cô.

“Đồ đần không biết xấu hổ! Anh có nghĩ cũng đừng hòng –“ Cô nghe vậy hoảng sợ, miệng lại rủa.

Anh giữ cằm cô, lạnh giọng uy hiếp: “Em phải nhớ rõ, Lục Thời Dư ở trên tay tôi, nếu em muốn mạng anh ta, thì phải ngoan ngoãn lên giường với tôi.”

Sắc mặt cô biến đổi. Tên chết tiệt này lại lấy Lục Thời Dư để uy hiếp cô làm loại chuyện này?

“Sao? Em không quan tâm sống chết của anh ta à?” Anh châm biếm.

Cô quan tâm không?

Lục Thời Dư chỉ là một người chồng giả, về sau cũng không liên quan đến người đàn ông của cô, cần gì cô phải quan tâm đến sống chết của anh? Muốn cô dùng thân thể đổi lại tự do cho anh, buồn cười!

Nhưng mà, vì sao đáy lòng cô lại có ý niệm muốn cứu anh?

Cô điên rồi sao?

“Nghĩ xong chưa? Tôi không có tính nhẫn nại đâu, em chỉ còn một phút đồng hồ để quyết định.” Anh thúc giục.

Một phút đồng hồ, muốn cô quyết định vận mệnh một người?

“Ba mươi giây.”

Cô suy nghĩ lộn xộn, ngực đập nhanh. Mặc kệ anh đi! Anh cũng không phải trách nhiệm của cô…..

Nhưng mấy ngày nay đủ loại màn ở chung hiện lên trong tâm trí cô.

Anh cổ quái, anh cười, anh hôn, dáng vẻ anh sợ con gián, dáng vẻ anh nấu cơm, dáng vẻ anh nhìn cô.

Cô không bỏ được rồi! Chỉ là không bỏ được…..

“Đã đến giờ, xem ra em không muốn cứu anh ta…..” Giọng lười nhác kia quay đầu hướng ra phía ngoài hô tô: “Chiến Xa, đi nhìn Lục Thời Dư –“

“Thả anh ấy ra!” Cô hô to.

Anh quay đầu lại, hỏi cô: “Em chắc chứ?”

“Đúng, làm gì tôi thế nào là tùy anh, chỉ cần anh thả anh ấy.” Cô giận dữ lại nghiêm túc nói.

Hít thở trong không khí lặng yên, cô không biết vì sao anh bỗng im bặt, không kiên nhẫn lại nói: “Anh có nghe hay không? Vậy có thể thả Lục Thời Dư chưa?”

Anh vẫn im lặng như cũ.

Mà anh im lặng như vậy không khỏi làm cho cô nhớ tới Lục Thời Dư cũng không mở miệng, cô xoay người đứng lên, kêu gào: “Anh không nghe thấy tôi nói gì hả? Mau thả anh ấy! Anh làm gì tôi cũng được, thả anh ấy –“

Cô nói chưa xong, một hơi thở nóng rực đã ập đến, miệng đã bị che lại.

Mãnh liệt, cực nóng, ngòi lửa giống như đá Nữ Oa luyện thành, muốn đốt cô cháy thành tro, anh giữ chặt lấy môi cô, đầu lưỡi càng không khách khí thâm nhập, đốt lên một ngọn lửa khác trong miệng cô.

Cô có điểm mắt hoa, kiểu hôn này….. sao ….. Sao lại….. Có điểm quen thuộc?

Còn chưa kịp phản ứng, mặt cô đã bị nâng lên, anh hôn càng sâu, càng cuồng dã, giống như muốn nuốt cô vào, không ngừng mà đòi hỏi, càng không ngừng xâm nhập, cho đến khi miệng hai người cùng dừng lại, không thể tách rời.

Vài giây sau, cô tỉnh hoàn toàn, đang kinh sợ muốn phản kháng, đột nhiên, cô ngửi được một mùi rượu ngọt ngào.

Hương vị này…..

Đây không phải là rượu trái cây ở siêu thị ư? Cô uống một chén nhỏ, mà Lục Thời Dư cũng uống một ngụm …..

Sao, người này cũng uống sao? Bằng không trong miệng của anh vì sao cũng có vị rượu giống thế này?

Cô run sợ sửng sốt một chút, bỗng dưng, trong lòng thoáng hiện lên hỗng loạn quỷ dị!

Anh….. lại làm cô liên tưởng đến Lục Thời Dư!

Dù là im lặng vừa rồi, hay là cách hôn cô lúc này, còn có…. Hơi rượu anh thở ra….. Rất kỳ quái!

Là mũi cô có vấn đề, hay là đầu có vấn đề?

Cô còn đang giật mình, anh bất ngờ dừng lại, sau đó, cô nghe thấy giọng anh khàn khàn hỏi: “Em thật sự thích Lục Thời Dư như vậy sao? Thích đến mức có thể vì anh ta mà bị người ta làm nhục?”

Cô rốt cục có thể hô hấp bình thường, hít lại mùi rượu hoa quả ở miệng vào lồng ngực, đầu óc càng thêm mông lung.

Chắc là vì nhìn không thấy, cô mới suy nghĩ miên man?

Lục Thời Dư là người tự kỷ, làm sao có thể…..

Không có khả năng! Rất khoa trương, cô lại cho vị đại ca điên rồ này là Lục Thời Dư?

Cô bị thần kinh à?

“Sao không nói lời nào?”

Không có gì để nói, Thời Dư ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.” Cô thấp giọng điệu, khôi phục bình tĩnh.

“Gặp anh ta làm gì? Người tự kỷ kia sẽ không cảm kích em dùng cách này cứu anh ta.” Giọng anh có cơn tức làm người ta khó hiểu.

“Tôi không phải vì muốn anh ấy cảm kích mới làm như vậy, tôi chỉ là không muốn liên lụy anh ấy.” Cô phẫn nộ nói.

“Liên lụy? Rõ ràng là thích.” Anh kết luận.

“Tôi có thích hay không thì liên quan gì đến anh? Anh có thể bớt quản đi không? Cô chán ghét giận mắng.

“Tôi rất ít khi quản người khác, nhưng tôi muốn quản chuyện của em…..” Anh nói xong lại ghé sát vào, cướp lấy ôi cô.

“Ưm…..” Cô ra sức né tránh, thét lên: “Để tôi thấy Thời Dư…..”

“Không được.” Anh giữ cằm cô, che miệng cô lại, không cho cô ại có cơ hội mở miệng.

Tiếp theo, lại là mãnh liệt làm người ta hít thở không thông, cô biết mình trống không thoát, đơn giản không giãy dụa, mặc anh ta cần ta cứ lấy.

Dù sao khi huấn luyện đã được dạy, đang làm nhiệm vụ bị bắt thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, cô thân là con gái, trong đó đương nhiên bao gồm cả xâm hại, cô đã xây dựng xong tâm lý, gặp loại tình huống này, coi như mình chạy xe, cái gì cũng không nghĩ, có thể qua thì qua, quan trọng nhất là còn sống mà chạy, tuyệt không thể dễ dàng chết đi.

Anh thấy cô không phản ứng, khẽ cười một tiếng, đẩy môi cô ra, lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng cô, dùng nụ hôn nóng bỏng khiêu khích cô, sau đó, tay anh càng tiến vào đồ lót của cô, khẽ chạm vào bầu ngực của cô.

Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng đầu lưỡi của anh và hành động tràn ngập mị hoặc kia, dễ dàng khơi mào phản ứng của cô, cô có điểm hoảng hốt, hai tay không tự giác nắm chặt lại.

“Cứng ngắc như thế, sao hưởng thụ vui thích? Thoải mái đi, em có thể tưởng tượng em và Lục Thời Dư đang làm…..” Anh buông môi cô ra, châm biếm, lại dọc theo cổ tuyết trắng hôn lên xương quai xanh của cô, sau đó, kéo áo lót của cô xuống, nhấm nháp điểm hồng nhạt mê người kia.

Một trận tê dại làm cô hít sâu, cô cắn chặt môi dưới, không cho phép mình phát ra tiếng gì.

Vì sao? Cô ngẩn người, mềm mại tựa vào lòng anh, cũng không hiểu nổi!

Anh là chỉ đùa bỡn cô thôi sao? Hay là phía sau còn có chiêu ghê tởm hơn?

“Em phải giữ, không cho phép bị người đàn ông khác thấy, nghe không?” Anh buông môi cô ra, vẫn ôm chặt cô, lạnh giọng ra lệnh.

Đây là anh nghĩ đến ai vậy? Trong lòng cô bốc hỏa, nhấc chân muốn đá anh văng ra, nhưng chân mới vừa nhấc, đã bị anh giữ.

“Nửa người dưới của em hở hết rồi, còn dám làm loại động tác này? Em không biết như vậy sẽ kích thích tính dã thú của đàn ông à?” Anh hừ nói.

“Buông ra!” Cô kinh hãi, vội vã lùi chân về, nhưng anh cũng không buông, sau đó, cô phát hiện anh lại giúp cô thắt cúc áo, hơn nữa còn mặc lại quần bò.

Đang kinh ngạc, lại nghe anh nói: “Quần lót hỏng của em rốt cuộc có mấy cái? Cái ren này cũng hỏng rồi, đừng mặc, vứt đi!”

“Cái gì?” Cô ngẩn ra, trái tim nhảy lên tận cổ.

“Anh thích cái quần lót ren màu đen gợi cảm kia, em có thể mặc nó, hoặc là…..” Anh tiến đến bên tai cô, ngả ngớn cười nói: “Không mặc cũng được.”

Cả người cô sợ hãi ngây dại.

Những lời này, làm sao có thể nói ra từ miệng người đàn ông xa lạ?

Nhìn thấy quần ren hỏng của cô, hơn nữa biết cô có quần lót ren màu đen, toàn thế giới chỉ có một người.

Chỉ có…..

Ông chồng tự kỷ của cô!

Cô còn đang hoang mang, mảnh vải che mắt đã bị gỡ xuống, sau đó cô thấy rõ dáng vẻ vị đại ca vừa đùa bỡn với cô.

Lục Thời Dư, anh đứng trước mặt cô, dùng cái loại ánh mắt nhìn con mồi nhìn cô chăm chú, cũng lộ ra nụ cười xấu xa mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.