Điệp Vụ Kết Hôn

Chương 10: Chương 10




 

Lâm Ninh lái xe vội vã đến trước, hai tay cô run run, hốc mắt cô chứa đầy nước mắt phẫn nộ, gương mặt cô, tức giận đến xanh mét, lòng của cô……Vỡ nát từng mảnh.

“Chuyên tâm đi, đừng để đâm xe, nếu anh bị thương, anh chắc chắn mẹ em cũng có chuyện.” Lục Thời Dư ngồi cạnh ghế điều khiển, cầm súng, chỉ vào cô, lạnh lùng uy hiếp.

“Tên khốn! Cô phẫn hận cắn răng, đến bây giờ anh ta còn dùng mẹ để uy hiếp cô.

“Tôi lại bị anh lừa như thế, rồi còn yêu anh như thế… tôi nên sớm nhận ra, anh là tên tự kỷ cô lập, lập tức biến thành ông chồng thâm tình, lúc nào cũng có thể đóng kịch, chỉ có đứa ngốc như tôi mới tin… Lục Thời Dư, anh điên rồi……” Cô nắm chặt tay lái, cố gắng không để nước mắt chảy xuống.

“Đó là cô ngốc.” Anh cười khẽ, nhưng khóe miệng có phần đông cứng.

“Tôi sẽ không tha cho anh, tuyệt không sẽ bắt anh.” Cô quay đầu hung hăng lườm.

“Em luyến tiếc tôi thế sao?” Anh nhíu mày, mỉa mai.

“Đúng, vô cùng luyến tiếc, nên chắc chắn phải giữ anh lại.” Nghe như là lời tâm tình, nhưng giọng nói của cô ngập tràn nguy hiểm.

“Nhưng mà làm sao bây giờ? Tôi ngấy cô rồi, hoàn toàn không muốn thấy cô nữa.” Anh hừ lạnh.

Lời nói ác độc này đâm mạnh vào trái tim cô, cô đau đến run rẩy, xe chạy lệch khỏi đường đi một chút.

“Cô làm gì thế?” Anh kinh hoàng, đưa tay đỡ tay lái, vừa lúc chạm vào bàn tay lạnh dị thường của cô, nét mặt anh nhất thời khổ sở.

“Đừng chạm vào tôi!” Cô gần như là lập tức gạt tay anh ra, nhưng dùng quá sức, tay lái lại trượt đi.

Anh lập tức dùng súng dí vào huyệt thái dương của cô, kinh sợ hét lớn: “Cô lái xe đàng hoàng cho tôi, đừng làm bậy.”

Nhìn anh sợ hãi, cô không khỏi trào phúng: “Sao? Anh sợ chết sao?”

“Đúng vậy!” Anh đương nhiên sợ, sợ cô chết.

“Dám đối địch với CIA, thì đừng nên sợ chết, bởi ngay từ đầu con đường anh chọn đã là đường chết rồi.” Cô lạnh lùng nói.

Cho nên, mới không thể trói buộc em.

Cho nên, mới muốn tạo thêm nhiều kỷ niệm.

Anh trả lời cô như thế trong lòng, nhưng miệng lại nói: “Đó cũng không chắc, cho dù CIA bày binh bố trận muốn bắt tôi, chỉ cần cô bảo vệ, tôi có thể đi.”

“Xem ra, đúng là anh hoàn toàn lợi dụng tôi.” Cô oán hận nói nhỏ.

“Bởi vì cô dùng rất khá.” Anh chọn lời ác độc nhất để nói.

Trái tim cô bị dâm, bởi vì hận mà mặt trắng bệch, môi run rẩy.

Dùng rất khá……

Tình yêu của cô thì ra chỉ đáng giá ba chữ này mà thôi.

Anh nhìn biểu cảm bi thương của cô, súng trong tay bỗng trở nên quá nặng…

Phút chốc, điện thoại của anh vang lên, anh mở bằng một tay, là Toàn Phong gọi đến.

“Đại ca, chúng ta bị theo dõi.” Giọng Toàn Phong rất khẩn cấp.

“Các cậu nghĩ cách đi trước, đừng chờ tôi.” Anh nói.

“Vậy anh sẽ thế nào?” Toàn Phong vội la lên.

“Đừng lo lắng, bên cạnh tôi còn có bùa hộ mệnh, cô ta có thể kiềm chế người của CIA giúp tôi, khi cần thiết, còn có thể đỡ đạn cho tôi.” Anh cố ý nói như vậy, nói cho Lâm Ninh nghe.

“Không…… Không thể nào……” Lục Thời Dư kích động toàn thân run run.

Anh thật sự đã lầm sao?

Cố gắng những năm gần đây, chẳng lẽ đều vô nghĩa?

Anh đau xót, anh dày vò, anh ép mình thay đổi, lại trở nên buồn cười như thế……

“Chúng tôi lại chẳng ngờ đến, chuyện nắm đó, lại làm anh rập khuôn theo bước cha mẹ.” Hoắc Thiên Hành cảm thấy tiếc hận.

Cho nên…… Là thật?

Cha mẹ anh…… Là gián điệp?

Mà anh…… Cũng làm chuyện ngu xuẩn?

Vớ vẩn! Rất vớ vẩn……

“Ha……“Anh đột nhiên lớn tiếng cười.

Lâm Ninh nhìn anh cười đến thê thảm, trái tim đau đớn.

Cô thấy được anh đã chịu đả kích không nhỏ, mà chân tướng này đã phủ định hoàn toàn mười năm này của anh.

“Giao hồ sơ D ra đây đi! Đây là cách duy nhất có thể miễn tội chết cho anh.” Hoắc Thiên Hành khuyên nhủ.

“Ha……” Anh vẫn cười, cười không ngừng, cười liều mạng.

Lâm Ninh bịt lỗ tai, không dám nghe tiếng cười của anh nữa, bởi nó khiến cô muốn khóc.

“Lục Thời Dư!” Hoắc Thiên Hành nhíu mày hô to.

“Ha…… Rất buồn cười….. Làm sao có thể có chuyện này? Cũng không phải viết tiểu thuyết…… Rất kỳ cục…… Rất không đạo lý…… Rất hoang đường……” Anh biên cuồng hò hét.

“Lục Thời Dư, anh bình tĩnh một chút!” Hoắc Thiên Hành lại giận dữ.

“Câm miệng! Không cần hơn nữa –” Anh xoay người nâng súng lên rít gào với Hoắc Thiên Hành.

Động tác của anh rất khiêu khích, những người khác lập tức bắn anh.

Tiếng nổ vang lên, viên đạn bắn trúng bờ vai anh, anh ngã xuống đất.

“A!” Lâm Ninh quá sợ hãi, không tự chủ được muốn chạy đến.

Kha Tấn Duy giữ cô lại, cả giận nói: “Em muốn làm gì? Em còn lo cho anh ta như thế ư?”

“Tôi……” Cô á khẩu không trả lời được.

“Đừng đến, Lâm Ninh, anh ta rất vất vả mới trả cô lại cho chúng tôi, đừng để anh ta phí công.” Trưởng phòng nhẹ giọng nói bên tai cô.

Cô kinh hoàng, quay đầu nhìn trưởng phòng.

Trưởng phòng chỉ vào hiện trường trước mắt, không nói thêm nữa.

Nhưng trái tim cô bắt đầu chấn động.

Máu lạnh băng lại bắt đầu sôi trào.

Lục Thời Dư…… đó là……

Tất cả đều là đóng kịch?

Anh muốn trả cô lại cho bộ đặc vụ Đông phương?

Vậy còn anh?

Anh cũng để bọn Toàn Phong đi, một mình anh, tính làm cái gì?

Có lẽ căn bản anh không muốn trốn, không muốn trốn, hơn nữa chịu kích thích quá lớn……

Cô mơ hồ nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Lục Thời Dư nằm ở kia, nhìn vẻ mặt đần độn nản lòng của anh, sắc mặt trắng xanh, toàn thân khổ sở.

Không……

Không thể! Không thể!

“Thời Dư –” Cô hoảng sợ hô to, chạy như bay đến chỗ anh.

“Lâm Ninh!” Kha Tấn Duy không kịp giữ cô lại.

Lục Thời Dư nghe thấy tiếng gọi của cô, quay đầu liếc nhìn cô, sau đó, nở nụ cười mệt mỏi.

Đó là nụ cười cuối cùng mà Lâm Ninh nhìn thấy ở anh, bởi vì giây tiếp theo, anh nổ một phát súng đến bình xăng, nhất thời, cả ô tô nổ mạnh, nổ ầm ầm, một biển lửa nháy mắt nhấn chìm cả người anh!

“Không –”

Hết….

Ở một hòn đảo nhỏ tại Nam Thái Bình Dương, trong giáo đường trắng tinh, một đôi nam nữ cầm tay nhau, đang đợi mục sư chứng hôn. 

 “Anh Lục Thời Dư, con có đồng ý……”

“Con dồng ý.”

Mục sư vừa mới mở miệng, Lục Thời Dư đã chờ không kịp trả lời.

Toàn Phong, Chiến Xa và Quái Thú xem lễ đều cười thành tiếng.

“Đại ca, nóng vội quá đi?” Chiến Xa cười khẩy nói.

“Rõ ràng đã sớm là vợ chồng rồi mà.” Quái Thú chế nhạo.

Mục sư cười lại hỏi: “Cô Lâm Ninh……”

“Con đồng ý.” Cô lại vội vàng phải trả lời.

“Bà chị dâu này cũng nôn nóng quá mà.” Toàn Phong lắc đầu cười.

“Nếu hai con tâm đầu ý hợp, vậy thì……” Mục sư còn chưa nói hết, đôi vợ chồng đã hôn nhau thắm thiết tại chỗ.

Mục sư cười cười, bổ sung một câu: “Cầu thượng đế chúc phúc cho các con, a men.”

“A men!” Câu này vẫn là ba người bọn Chiến Xa trả lời giúp hai anh chị.

Hôn lễ xong, bọn họ cùng nhau trở về khách sạn, Quái Thú vốn định làm loạn phòng, lại bị Lục Thời Dư lườm đến câm miệng.

“Cậu muốn chết à? Tám tháng rồi đại ca không chạm vào vợ, cậu còn dám làm phiền anh ấy?” Chiến Xa cười đểu Quái Thú.

“Tôi chỉ đùa thôi mà…… Có cần thiết phải dùng ánh mắt giết người nhìn tôi không?” Quái Thú nhún vai.

“Tám tháng, anh ấy cũng nhịn giỏi thật.” Toàn Phong thở dài.

“Đúng vậy! Nếu là người bình thường đã sớm điên rồi.” Chiến Xa cũng bội phục.

“Các người không hiểu, anh ta vốn bệnh tự kỷ, cho tới bây giờ chịu bó tay rồi.” Quái Thú có kết luận.

Toàn Phong và Chiến Xa cùng liếc nhau một cái, đều đồng ý.

Tên Lục Thời Dư này vẫn có bệnh, dù anh giả vờ hay không.

Điểm ấy, Lâm Ninh chỉ sợ cũng nhận ra, bởi cô phát hiện chồng cô vẫn rất ngang bướng, lại nhớ cô mang bộ lễ phục đen kia.

 “Thay.” Anh ra lệnh.

“Ông trời của con ơi! Anh còn giữ cái này à……” Cô cười mắng.

“Anh thích em mặc thứ này.” Anh cười trầm thấp.

“Vậy thì xin hỏi bên trong phải mặc gì?” Cô cố ý hỏi.

Anh cười xấu xa, nheo mắt lại.

“Đương nhiên, đừng mặc gì cả……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.