Điền Viên Mật Sủng (Điền Viên Ngọt Sủng)

Chương 9: Chương 9: Lựa Chọn




“Các vị hương thân, người Đột Quyết ở Tây Bắc tấn công quốc gia của chúng ta, triều đình muốn phái đại quân đi đánh giặc, nghe nói lần này đích thân hoàng thượng ngự giá thân chinh. Bên trên chia đến thôn chúng ta mười cái danh ngạch, tuổi từ mười lăm đến hai mươi lăm, hôm nay, ở trước mặt mọi người, chúng ta bốc thăm để quyết định ai sẽ đi lính, giấy không có chữ là không đi, có chữ là đi. Ninh Bân nhà ta không có ở nhà, Ninh Hạo sẽ thay hắn bốc thăm.” Cha Ninh Hinh nói xong, liền cầm cái bát lớn đựng đầy giấy bốc thăm ở trong tay.

Cả đám người ồ lên, rồi bắt đầu ồn ào thảo luận, ai ai cũng đều mong ngóng con nhà mình không cần đi, lại không dám không tuân theo, cuối cùng im lặng nhìn đám thanh niên trẻ tuổi lần lượt đi lên bốc thăm.

Cố Thanh Sơn cũng bốc một cái, mở ra, không có chữ gì hết, có nghĩa là hắn không cần đi. Ninh Hạo thay Ninh Bân bốc một cái cũng không có chữ. Ninh Hinh và Ninh Hạo vui mừng nở nụ cười, cha mẹ Ninh Hinh nhìn vẻ mặt của hai người cũng liền yên tâm.

“Con ta a, ngươi sao lại mệnh khổ như thế, cha thì mất sớm, bây giờ lại còn phải đi lính, có thể còn sống trở về cũng không biết nữa... Doãn lão tứ, ông là đồ khốn nạn, vì cứu người mất mạng thì thôi đi, vậy mà ông cũng không phù hộ cho nó. Có duy nhất một đứa con trai, giờ nó đi lính rồi ta biết phải sống như thế nào a?” Doãn tứ thẩm đột nhiên khóc lớn, giữ chặt cánh tay Doãn Tiểu Xuyên, nửa người ngã xuống dưới đất.

Ngô Đại Lực cũng phải đi, nương Ngô Đại Lực biết có khóc cũng vô dụng, đành lau nước mắt dặn dò: “Đại Lực, ngươi vừa đi không biết năm tháng nào mới trở về. Ngươi ngàn vạn lần phải chú ý, nhất định phải còn sống a...”

Ngô Đại Lực mười lăm tuổi, bộ dáng cao lớn vạm vỡ, so với Cố Thanh Sơn hay Doãn Tiểu Xuyên đều khỏe mạnh hơn. Hắn không có một chút thương tâm nào, hào khí vỗ cỗ vai nương hắn, đĩnh đạc nói: “Nương, ngài đừng sợ. Ta đi rồi trong nhà vẫn còn Tiểu Lực mà, ngài yên tâm, ta có khí lực không lo không có chỗ dùng. Đi lính, không chừng sau này còn có thể lăn lộn được một chức quan nho nhỏ, cũng không uổng phí sống một đời.”

Doãn tứ thẩm nhìn con trai của mình bộ dáng gầy yếu, khóc lớn: “Doãn lão tứ a, không có Tiểu Xuyên, ta làm sao sống nổi đây?”

“Tứ thẩm, đừng khóc. Ta thay Tiểu Xuyên đi.”

Nhẹ nhàng một câu nói lại làm cho đám đông đang xôn xao nháy mắt yên tĩnh lại. Doãn tứ thẩm dùng sức lau nước mắt, cho đến khi thấy rõ người đứng trước mặt mình thì nghẹn ngào nói: “Thanh Sơn, lời này cũng không nên nói giỡn,... nhà ngươi chỉ liền có mình ngươi là con trai duy nhất, ta...”

Cố gia mấy đời đơn truyền, liền một cái nhà chỉnh tề cũng không có. Cố Đại Lỗi cảm thấy thôn này không tệ mới quyết định sống ở đây, lưu lại một đứa con duy nhất, bây giờ lại muốn đi chiến trường chịu chết, đừng nói người khác nhìn không được, chính là Doãn tứ thẩm cũng không đành lòng.

“Thanh Sơn, ngươi đừng đi. Chuyện này ai bốc trúng thì là việc của người đó, cho dù cha Tiểu Xuyên năm đó cứu cha ngươi, nhưng là ngươi cũng không cần thiết phải thay hắn đi chiến trường.” Bên cạnh đột nhiên có người nói.

“Đúng vậy, Thanh Sơn. Mọi người ai cũng biết ngươi là đứa nhỏ nhân nghĩa, nhưng không thể vì đau lòng người khác mà đem chính bản thân mình thay thế.”

Doãn tứ thẩm từ dưới đất đứng lên, ngập ngừng nói: “Ngươi... ngươi đừng thay hắn, đây là mệnh của hắn, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta cũng không có mặt mũi gặp cha mẹ ngươi.”

Cố Thanh Sơn quay đầu lơ đãng nhìn thoáng qua Ninh Hinh, cười khổ nói: “Không sao, tứ thẩm, đây là do ta tự nguyện.” Dù sao hắn cũng không cưới được cô nương hắn yêu mến, thay vì ở lại trong thôn trơ mắt nhìn nàng gã cho người khác, còn không bằng đi lính.

Cố Thanh Sơn cố ý muốn đi, mọi người hết lòng khuyên bảo đều không lay chuyển được, ai cũng khen hắn là đứa nhỏ có tình có nghĩa. Kẻ nhát gan gặp chuyện này đều có thể bị dọa tiểu ra quần, mà hắn lại chủ động yêu cầu muốn đi, phần can đảm này không phải ai cũng có được.

Sau đó mọi người giải tán, mười người được chọn đều tự về nhà chuẩn bị đồ đạc, sáng mai sẽ xuất phát đi lên trấn trên tập hợp. Cố Thanh Sơn trở lại ruộng, xem vườn dưa hấu tiêu điều, yên lặng thu thập chăn nệm. Lấy bình đựng tiền để dành, đi ra vài bước, ngang qua đám đất nhà Ninh Hinh trồng rau, hái một đóa hoa Mạt Lị rồi thẫn thờ đi về nhà.

Ngôi nhà gạch ba gian, trải qua một mùa mưa đã sắp sụp, miễn cưỡng cũng có một chỗ để ngủ nhưng xung quanh cũng rách mấy lỗ lớn. Cố Thanh Sơn tính đem bình tiền giấu đi nhưng nghĩ lại hắn cảm thấy không cần thiết, vạn nhất không về được, chẳng phải lãng phí. Hay mang cho nương Ninh Hinh, tuy rằng không đủ làm sính lễ, bất quá có thể cho Ninh Hinh mua đồ cưới.

Tuy rằng ôm tâm trí không sợ chết, nhưng trong lòng hắn vẫn hy vọng Ninh Hinh có thể nhớ đến hắn, vạn nhất hắn có thể còn sống trở về thì sao?

Cha của Cố Thanh Sơn chính là một người thích làm mộc, cho nên hắn di truyền được chút khéo tay này của ông, vì vậy hắn đi ra sân tìm một khúc gỗ to, dùng đồ cha hắn lưu lại đục đục, đẽo đẽo khắc ba người. Một thanh niên trẻ tuổi cúi lưng đứng trong dòng sông, trong tay nắm một con cá, còn trên bờ đứng một tiểu cô nương cũng đang cầm một con cá to khác, bên cạnh nàng là một đứa bé trai vỗ tay, vui vẻ cười.

Cố Thanh Sơn nhìn tác phẩm mình làm cười, trong lòng ấm áp. Hắn cẩn thận khắc từng đường nét khuôn mặt của Ninh Hinh. Đôi mắt to, đen tròn, mũi cao, miệng nhỏ nhắn ướt át. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi đem những mạnh vụn thổi đi, si ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ bé đó. Nơi hắn thích nhất là đôi môi của nàng, nhất là những lúc nàng mất hứng, giận dỗi.

Cố Thanh Sơn nhìn đến mê muội, ma xui quý khiến đột nhiên cuối đầu hôn một cái.

“Thanh Sơn ca, nương bảo ta mang cơm đến cho ngươi.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của một cô nương.

Cố Thanh Sơn giật mình, tay run lên, luống cuống muốn đem tượng gỗ nhét vào trong lòng, lại phát hiện nhét không vừa, vội vàng kéo chăn qua che lại.

“Thanh Sơn ca?” Tiểu Hà không nghe thấy tiếng trả lời liền đi xung quanh nhìn ngó.

“Khụ, khụ, ta đây... ta đây...” Giống như là yêu đương vụng trộm bị người khác bắt gặp. Cố Thanh Sơn đỏ mặt nhảy xuống khỏi kháng, chạy nhanh ra ngoài.

Tiểu Hà đem một bát canh cà tím để lên bàn, lại lấy mấy cái bánh bao đựng trong vải bố ra, xoa xoa góc áo nói: “Thanh Sơn ca, cám ơn ngươi... cứu ca ca của ta, nương ta ở nhà làm cho ngươi vài bộ quần áo để ngày mai ngươi mang trên đường mà mặc.”

Cố Thanh Sơn nhìn ra ngoài, thấy sắc trời đã tối, mới biết được bản thân cả ngày chưa ăn gì, nhưng hắn cũng không thấy đói, liền nói: “Tiểu Hà, ngươi về đi, nói tứ thẩm không cần làm, ta có rồi.”

Tiểu Hà có chút xấu hổ, dù sao người ta cũng thay đại ca nàng ta đi chiến trường chịu chết, nhưng ngoài nói cám ơn thì nàng ta cũng không biết nên nói gì nữa. Vội vàng dặn Cố Thanh Sơn sáng mai đi nhà nàng ta ăn cơm rồi nhanh chóng ra về.

Nhìn bóng lưng nàng ta đi xa, Cố Thanh Sơn thở ra một hơi như trút được gánh nặng. Hắn đi vào trong, xốc chăn lên, lấy ra tượng gỗ, trái tim đập loạn trong ngực, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy không bị xứt mẻ mới yên tâm thở phào. Trong phòng tối, hắn đi ra ngoài cửa chính, dựa vào ánh hoàng hôn nhanh chóng đem mặt mình và Ninh Hạo khắc lên. Sau đó mới vội vàng ăn tối.

Cố Thanh Sơn đem vòng tay mẫu thân lưu lại cùng với đôi bông tai hắn mua gói cẩn thận bỏ vào trong lòng, một tay cầm bình đựng tiền, một tay cầm tượng gỗ khắc, bước nhanh về hướng nhà lý chính.

Cả nhà Ninh Hinh vừa ăn cơm xong, lúc Cố Thanh Sơn đi vào, ngạc nhiên nhìn người dọn dẹp chén bát lại là cha Ninh Hinh và Ninh Hạo. Nương Ninh Hinh thì ngồi ghế tựa bên cạnh, đang nhanh tay xe chỉ, thấy hắn đi vào, vội vàng đứng dậy nói:

“Thanh Sơn, có chuyện gì vậy? Đại nương có làm gấp cho ngươi một bộ quần áo, cũng không biết vừa hay không, vừa hay ngươi đã đến, mau thử xem.”

Cố Thanh Sơn sửng sốt, ngơ ngác đem cái bình cùng với tượng gỗ đặt ở trên bàn, tùy ý nương Ninh Hinh đem quần áo mới mặc lên người, ngơ ngác nhìn bà kéo nơi này, chỉnh nơi kia. Trong mắt bỗng nổi lên hơi nước, hắn gắt gao mím môi, ép chính mình không được khóc.

“Thật đúng là vừa, vóc người ngươi cùng Ninh Bân không khác nhau lắm, ta dựa vào dáng của Ninh Bân để may, may mắn không rộng lắm. Sau này còn muốn cầm đao, cầm cung đánh giặc, không được gầy như thế này.” Nương Ninh Hinh vừa thu lại quần áo, ngồi xuống may nốt cái tay, vừa lải nhải nói.

Cố Thanh Sơn đem cái bình trên bàn đẩy về phía trước, nói: “Ninh bá bá, đại nương, đây là toàn bộ số tiền ta để dành được, hơn ba ngàn văn tiền, ngày mai ta đi rồi, không biết có còn sống trở về nữa không. Số tiền này ta gửi lại nhà bá bá, nếu là ta không thể trở về liền dùng để cho tiểu Hạo lấy vợ, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là một mảnh tâm ý của ta. Còn đây là vòng tay và bông tai liền cho Ninh Hinh làm... làm đồ cưới đi.”

Trong lòng ê ẩm, Cố Thanh Sơn cắn chặt môi ngăn cho bản thân mình không khóc. Hắn ao ước cỡ nào nam nhân chăm sóc nàng cả đời chính là hắn, hắn khẳng định sẽ không để nàng phải ra đồng làm việc, có món ngon đều nhường cho nàng, nàng muốn gì hắn cũng đều cho hết, nhưng là...

P/s: Bộ này hơn một trăm chương nên ta cần nàng nào yêu thích đọc truyện điền văn phụ edit, không cần kinh nghiệm cũng được a. Ai làm thì nhắn tin cho ta biết nha. Yêu thương!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.