Điền Duyên

Chương 240: Chương 240: Đường vòng lối tắt




Triệu Ngự sử nghe xong nhất thời hứng thú, hỏi: “Thỉnh giáo chuyện gì?”

Lâm Xuân không nói chuyện mà yên lặng trầm tư, chỉnh lý ý nghĩ.

Tuy hắn được Hoàng Nguyên nhờ vả đến tìm Triệu Ngự sử, nhưng sao hắn không có ý vì Đỗ Quyên ra mặt chứ? Hắn thấy Hoàng Nguyên nhỏ hơn mình mà làm việc như sấm sét cuồng phong, ra tay quả quyết, hắn tràn đầy cảm xúc, âm thầm ra sức, chuyến này muốn một cú là trúng đích, bởi vậy rất cẩn thận chuẩn bị trước.

Cuối cùng, hắn quyết định không theo lời Hoàng Nguyên dạy hắn nói, hắn có ý nghĩ của mình.

Triệu Ngự sử không thấy thiếu niên trước mặt quỳ xuống kêu oan, thỉnh hắn chủ trì công đạo.

Thiếu niên kia, lẳng lặng trầm tư một hồi lâu, mới nghiêm túc đối với hắn nói: “Đại nhân, chuyện này không phải là án kiện bình thường, tiền căn hậu quả tiểu dân rất rõ ràng, tiểu dân cảm thấy chính là chuyện nhà. Cái gọi là 'Thanh quan khó xử chuyện nhà', trong dân gian có rất nhiều chuyện nhìn qua rất thế tục vô lễ, nhưng không hẳn rất vô tình; có một số việc nghe qua rất phù hợp lễ pháp, lại cực vô tình. Đại nhân làm quan nhiều năm, thông hiểu luật pháp lại hiểu tình đời, hôm nay tiểu dân đem tiền căn hậu quả nói cho đại nhân nghe, hy vọng đại nhân có thể chỉ điểm một hai, nhưng tiểu dân không nghĩ cầu xin đại nhân ra mặt làm chủ, cũng cảm thấy đại nhân không tiện ra mặt.”

Triệu Ngự sử thập phần ngoài ý muốn, gật đầu nói: “Ngươi nói đi. Nơi này không phải công đường, cũng không có người ngoài, ngươi có ý kiến gì, trực tiếp nói ra.”

Lâm Xuân gật đầu nói: “Tiểu dân chính là muốn như vậy. Mỗi câu của tiểu dân hôm nay đều là sự thật, đại nhân có thể phái người đi kiểm chứng, chỉ là chuyện nhà chuyện cửa, chuyện hàng xóm phân tranh vụn vặt, hy vọng đại nhân nghe xong không ngại phiền.”

Triệu Ngự sử gật đầu.

Lâm Xuân nói tỉ mỉ từ đầu, từ lúc còn nhỏ cha hắn và vợ chồng Hoàng Lão Thực định ra hôn ước miệng, nói đến ngày hôm trước đến Hoàng gia cầu thân, Đỗ Quyên cự thân, sau đó mọi người rời núi nhận Hoàng Nguyên, tiếp theo Diêu Kim Quý thừa dịp này lừa gạt tín nhiệm của Hoàng lão cha, ký hôn thư, nhất nhất nói hết, nói đến hơn một canh giờ.

Trong lúc nói chuyện, vài lần có người vào phòng, đều bị Triệu Ngự sử sai đi.

Sau khi nghe xong, Triệu Ngự sử thất kinh hỏi: “Nói như vậy, Hoàng Đỗ Quyên cùng ngươi định thân mới là thật?”

Lâm Xuân lắc đầu nói: “Năm xưa cứ nói như vậy, cũng không có xác định. Tiểu nhân dĩ nhiên muốn cưới Đỗ Quyên làm vợ, cha mẹ tiểu nhân cũng thích Đỗ Quyên, nhưng hai nhà kết Tần Tấn, luôn muốn 2 bên tình nguyện mới được; nếu cố cưỡng bức, trở thành cừu gia thì sống thế nào?”

Triệu Ngự sử âm thầm gật đầu, tăng thêm thiện cảm với hắn.

Lâm Xuân lại nói: “Cho nên, tiểu nhân không sợ nói với đại nhân là: tiểu nhân thật coi thường hành động trơ trẽn của Diêu Kim Quý, cảm thấy hắn mới là người bất hiếu bất nghĩa, nhìn như có lý lại vô tình.”

Trong lòng Triệu Ngự sử đã sớm nổi giận với Diêu Kim Quý, bất quá hắn làm quan lâu năm đã luyện thành công phu hỉ nộ không hiện lên mặt, người ngoài nhìn không ra mà thôi.

Hắn không có tiếp lời Lâm Xuân nói, mà hỏi ngược lại: “Diêu Kim Quý cũng thôi, theo ý kiến của ngươi, Hoàng Đỗ Quyên trước mặt mọi người kháng hôn, không nhận gia gia nãi nãi, theo lời ngươi nói là vô lý có tình?”

Lâm Xuân cười khổ lắc đầu, nói: “Tiểu dân biết đại nhân khẳng định không thể tha thứ tình hình như thế, nhưng năm đó Đỗ Quyên năm còn nhỏ. Còn nữa, nàng thật sự đã chết qua hai lần. Lại nói, thật muốn đưa ra lệnh cha mẹ, hẳn nên lấy chuyện cha mẹ chúng ta năm xưa định thân khi còn bé làm chuẩn, mặc dù chưa đặt sính lễ. Cha ta và đại bá ta giúp Đỗ Quyên làm tiệc đầy tháng làm chứng. Điểm ấy người cả thôn đều biết, Hoàng gia gia lúc ấy cũng không phản đối, chỉ là nhà ta không muốn lợi dụng việc này bức Đỗ Quyên mà thôi. Sau này Hoàng gia gia chết sống buộc việc hôn nhân của Đỗ Quyên với nhà khác, đều là vì tranh một hơi, cố ý tìm việc. Lần này giúp Đỗ Quyên định thân, lại hoàn toàn là không rõ lợi hại trong đó, bị Diêu Kim Quý lừa. Người trong núi đâu hiểu những cong quẹo trong đó.”

Triệu Ngự sử nghe xong trầm ngâm thật lâu.

Rồi hỏi rất nhiều chi tiết.

Lâm Xuân nhất nhất đáp, nói thêm: “Đỗ Quyên làm người làm việc, ta nói không tính, đại nhân chỉ cần hỏi gia gia và đường ca của nàng, hai người này từng cãi nhau với nàng rồi thành thân cận, sẽ biết rốt cuộc nàng có hiếu hay là bất hiếu.”

Triệu Ngự sử đột nhiên hỏi: “Nghe nói tiểu dượng của Đỗ Quyên, Nhậm Tam Hòa biết võ công?”

Lâm Xuân ngẩn ra, gật đầu nói: “Biết một chút.”

Triệu Ngự sử nói: “Hắn là sư phó của ngươi, ngoại trừ dạy võ công cho ngươi, còn dạy kinh sử?”

Lâm Xuân trong lòng nhảy dựng, “Ân” một tiếng.

Triệu Ngự sử hỏi lại: “Năm đó, tỷ muội Đỗ Quyên rơi xuống nước sau, Nhậm Tam Hòa có mặt hay không? Sau này Đỗ Quyên lạc đường ở Cây Lê Câu, phải chăng hắn cũng không ở nhà?”

Lâm Xuân nghe xong lời này trong lòng kinh hãi, lắc đầu nói: “Đỗ Quyên rơi xuống nước, sư phó cũng giúp đi tìm; sau này từ Cây Lê Câu lạc đường, cũng giúp đi tìm. Đại nhân muốn hỏi cụ thể canh giờ, tiểu dân thật không nhớ rõ.”

Triệu Ngự sử lại hỏi: “Sở học của ngươi và Đỗ Quyên đều do hắn dạy?”

Lâm Xuân dừng lại, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Lâm gia ta có trưởng bối biết chữ. Chúng ta nhận được chữ, sư phó có không ít sách, nhàn rỗi thì dạy chúng ta đọc.”

Triệu Ngự sử lại theo dõi hắn nói: “Ngươi chưa nói lời thật.”

Lâm Xuân cả người chấn động, miễn cưỡng hỏi: “Đại nhân chỉ là...”

Triệu Ngự sử nói: “Hoàng Đỗ Quyên, một nha đầu tùy tiện đọc vài cuốn sách, có thể giỏi hơn đệ đệ nàng học tại thư viện hàng năm trời?”

Lâm Xuân trầm mặc một lúc mới nói: “Đỗ Quyên thực thông minh.”

Nói xong đóng chặt miệng, vô luận là Nhậm Tam Hòa hay là Đỗ Quyên, đều không lộ ra thêm một chữ, thản nhiên không ngại nhìn Triệu Ngự sử, cho thấy mình không thẹn với lương tâm. Có một số việc, dù không nói ra, cũng không phải có ác ý.

Triệu Ngự sử thấy hắn bày ra vẻ mặt này, khóe miệng hơi giật giật.

Hắn biết, hỏi cũng hỏi không được gì.

Lâm Xuân thấy hắn không hỏi tới nữa, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Hắn sớm phát hiện vị sư phó này không tầm thường, không cần phải nói khẳng định có lai lịch. Đỗ Quyên không giải thích được vì sao hiểu biết nhiều như vậy, càng không thể nói cho người bên ngoài, nói nhiều chỉ mang đến phiền toái cho nàng. Dù sao thôn Thanh Tuyền ai cũng biết Ngư nương nương chiếu cố Đỗ Quyên, Lâm Xuân nói nàng thông minh, cũng không định giải thích lai lịch và duyên cớ.

Triệu Ngự sử nghiêm nghị nói: “Việc này bản quan đã rõ ràng. Nhưng, bản quan lại không có lời vàng ngọc gì chỉ điểm ngươi. Bản quan sinh trưởng tại nhà thế gia, thuở nhỏ chịu sự giáo dục khác với dân chúng bình thường. Ấn theo thế gia đại tộc tôn ti, Hoàng Đỗ Quyên chống đối gia gia nãi nãi, chắc chắn bị trọng phạt! Nhưng bản quan biết lễ pháp nhà dân chúng bình thường không nghiêm khắc như vậy, tình thân lại cực tốt , cho nên sẽ không chuyện bé xé ra to, bởi vì tổ tiên bản quan cũng là hàn môn xuất thân.”

Từ lúc hắn nói câu đầu tiên, Lâm Xuân đã đứng lên, cong tay cung kính nghe.

“Nhưng ngươi cũng không cần thất vọng.'Thanh quan khó xử việc nhà', nói cũng là khó xử mà thôi. Nếu dân chúng đem việc nhà cáo lên nha môn, làm quan phải nghĩ biện pháp xử trí! Hừ, bản quan ngày mai sẽ xử dứt chuyện nhà Hoàng gia. Ngươi hãy cẩn thận!”

Lâm Xuân vội vàng khom người nói: “Tiểu dân tạ quá đại nhân!”

Trong lòng vui vẻ dị thường, biết mục đích chuyến đi này đã đạt được.

Nhưng hắn nhịn không được lại lo lắng hỏi: “Lúc này sẽ không vì đại nhân dẫn tới lời đồn đãi?”, rồi nhìn lướt qua 4 tấm bình phong, ý tứ không cần nói cũng biết.

Triệu Ngự sử hừ lạnh một tiếng, ôm quyền về hướng bắc nói: “Bản quan phụng chỉ tuần tra, tra kinh tế và hình luật của dân chúng. Án này tuy là gia sự dân gian, lại liên lụy đến hiếu đạo, lại náo loạn nhiều ngày qua, chậm chạp không phán quyết, sẽ có ảnh hưởng rất lớn, làm sao bản quan có thể mặc kệ?”

Thì ra hắn đã sớm âm thầm chú ý án này, cũng lén tra xét không ít chuyện.

Trong lòng hắn còn có một câu chưa nói: Lâm Xuân đưa bình phong, bởi kỳ ý sâu xa, hơn nữa tạo hình tài nghệ phi phàm, hắn là tuyệt không dám để lại cho mình, hồi kinh sẽ thượng trình Hoàng Đế, sau đó hắn còn sợ gì!

Trong lòng Lâm Xuân càng vui vẻ, lại có chút lo lắng, biết hắn làm người kiên cường, dù ra mặt cũng sẽ không làm việc thiên tư, bởi vậy khẩn cầu: “Đại nhân, Đỗ Quyên nàng...”

Triệu Ngự sử hiếm khi lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Bản quan sẽ không làm khó nàng.”

Lại phất tay nói: “Ngươi đi thôi. Bản quan còn muốn đi Tảm phủ dự tiệc, không giữ ngươi. Sau này đi theo Chu phu tử học tập, không thể cô phụ cơ hội này.”

Lâm Xuân vội đáp ứng, bái một lạy mới lui ra ngoài.

Chờ hắn đi xong, Triệu Ngự sử phân phó tùy tùng cẩn thận cất 4 tấm bình phong, mới hướng Tảm phủ đi thọ yến.

Tảm phủ cũng không mời nhiều khách. Tuy tân khách đông đảo, nhưng phần lớn là người thân thiết và một ít đồng nghiệp quan trường. Triệu Ngự sử phụng chỉ tuần tra đi tới Kinh châu, hắn đương nhiên sẽ không tổ chức thọ yến xa hoa; nếu cố ý không làm, thì có vẻ quan ngại. Tiệc như vậy rất phù hợp với gia thế Tảm gia.

Tảm tuần phủ tự mình đón tiếp Triệu Ngự sử vào phủ, mời tới chính đường pha trà.

Hai người hàn huyên vài câu, Triệu Ngự sử liền nâng chung trà lên uống một ngụm.

Lúc này ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Trà này đại nhân từ đâu có được?”

Tảm tuần phủ xấu hổ cười nói: “Đây là bản quan chiếm tiện nghi.” Rồi đem chuyện phu nhân thỉnh tỷ đệ Hoàng Nguyên làm khách, bọn họ lấy trà trong nhà mang đến làm thọ lễ, lại thăm dò hỏi, “Đại nhân từng uống qua trà này?”

Triệu Ngự sử nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: “Uống qua ở phủ Dũng Thân Vương kinh thành.”

Tảm tuần phủ há mồm, nửa ngày không thể khép.

Triệu Ngự sử lại buồn bã nói: “Nghe nói hơn một ngàn lượng bạc một cân.”

“Cạch” một tiếng, nắp ly trên tay phải của Tảm tuần phủ dừng ở trên bàn, quay tròn vài vòng mới ngừng.

Nhất thời, sảnh đường yên tĩnh trở lại...

Lại nói Lâm Xuân, sau khi trở về khách sạn, đợi Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên ba người buổi chiều trở về, hắn vội kéo bọn họ ngồi xuống, kể lại tình hình gặp Triệu Ngự sử, còn nói ngày mai hắn muốn nhúng tay thẩm vấn, cho bọn họ biết để sớm làm chuẩn bị.

Hoàng Nguyên nghe xong vỗ tay nói: “Hay lắm ! Tâm tư Lâm tam ca thật kín đáo.”

Hắn thấy Lâm Xuân không bị chủ ý của hắn trói buộc, lại có chủ ý riêng, đích thực khó được; lại biết hắn nhất định là vì Đỗ Quyên mới phí tâm tư như vậy, nhịn không được lòng ghen tuông khẽ nhúc nhích.

Đỗ Quyên cũng cao hứng nhìn Lâm Xuân, cảm thấy gần đây hắn nhanh chóng trưởng thành.

Bởi vậy giả bộ đau khổ, đùa nói: “Vốn ta còn áy náy, cảm thấy làm phiền các ngươi; bây giờ suy nghĩ một chút, nhờ con cáo Diêu Kim Quý này, các ngươi mới có cơ hội trưởng thành...”

Một lời chưa xong, Lâm Xuân vội la lên: “Nói bậy! Ta không cần cơ hội như vậy.”

Hoàng Nguyên lại thản nhiên gật đầu, khóe miệng mang một tia cười lạnh.

Lập tức ba người lại cẩn thận bàn tính, chuẩn bị lời đối đáp cho buổi xử án ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.