Điền Duyên

Chương 184: Chương 184: Dựa thế




Có thế đám người Quế Hương mới tin tưởng, cũng sôi nổi nếm, sau đó đều nói ngon.

Hòe Hoa thất thần nhìn Lâm Xuân, hắn đang cười dài nhìn Đỗ Quyên.

Sau bữa cơm, các thiếu niên vừa uống trà, vùa cùng đám con gái nói chuyện phiếm, hỏi thăm lát nữa có điểm tâm ăn, buổi tối ăn cái gì, không nỡ đi bắt đầu làm việc.

Đỗ Quyên tiếp đón đám người Quế Hương thu thập bát đũa, thúc giục: “Ăn xong rồi còn không nhanh đi làm việc? Lười biếng tán dóc, buổi tối không có đồ ăn.”

Huynh đệ Thu Sinh thấy nàng duy trì Lâm gia như vậy , đương nhiên cao hứng, vội kêu mọi người đi.

Lúc sắp đi, Hạ Sinh đưa cái khăn vải lau mồ hôi cho Hoàng Tước Nhi, cho nàng hỗ trợ giặt sạch.

Hoàng Tước Nhi đáp ứng, lại cầm một cái khăn sạch khác đưa cho hắn, thuận tiện thay khăn sạch cho Thu Sinh, Xuân Sinh và Đông Sinh.

Hoàng Tiểu Bảo thấy thế, vội đòi đường tỷ cho một cái.

Đám người Tiểu Quả Cân không chịu, nói mọi người đềm làm việc như nhau, sao được chiêu đãi khác nhau.

Hoàng Tước Nhi đỏ mặt, nói khăn mặt phát hết rồi, chỉ có mấy cái thôi.

Cửu Nhi đá Tiểu Quả Cân một cước, nói: “Đi thôi! Thường lui tới cũng không thấy ngươi dùng tay khăn. Đều làm việc như nhau, tay áo ngươi không phải là dùng để lau mồ hôi hả?”

Mọi người cười vang, nháo la hét ầm ĩ.

Một lát sau, Lâm Xuân cầm một khối vải bông lớn chạy tới, nói với Đỗ Quyên: “Thừa dịp các nàng đều ở đây, cắt mảnh vài này ra làm khăn mặt chia cho mọi người dùng lau mồ hôi.”

Đỗ Quyên nhận lấy, khen hắn nghĩ được chu đáo.

Vì thế, buổi chiều đám con gái lại thêm việc làm khăn mặt.

Bởi vì kết thúc công việc muộn, trời tối còn có thể đốt đuốc sinh hoạt, cho nên cơm chiều cũng kéo dài. Hôm trước có thêm điểm tâm, như là bánh bao, bánh ngô hoặc là miến. Hôm nay là bánh ngô tử và mien xào.

Hai thứ này sau khi chuẩn bị xong, Đỗ Quyên đang muốn kêu người đi gọi đám phụ nữ bên kia qua bưng đi, Hòe Hoa vội nói: “Không phải Đông Sinh vừa ở đây sao. Đặt bánh vào rổ, gọi hắn qua bưng là được. Mọi người đang bận cơm chiều, cũng khó kêu.”

Đỗ Quyên nghĩ cũng phải, vội kêu Đông Sinh bưng đi.

Bát đũa bên kia có, không cần từ bên này lấy đi.

Đông Sinh liền khiêng đi.

Hắn đi được chốc lát, Hòe Hoa chợt nhớ tới những cái khăn mặt mới làm xong, nói quên kêu Đông Sinh đem qua, nên đứng lên nói muốn đưa đi.

Hoàng Tước Nhi nói: “Chân ngươi không tốt. Kêu Nhị Nha đưa đi đi.”

Hòe Hoa cười nói: “Nhị Nha đang thái rau. Các ngươi đều vội, ta không thể làm việc nặng, chậm rãi đưa đồ đi thì vẫn có thể. Lại không phải xa mười dặm tám dặm, ở cách vách thôi.”

Hoàng Tước Nhi không nói thêm, bởi vì phải cơm tối. Mọi người đều đang bận rộn.

Quế Hương kinh ngạc nhìn Hòe Hoa, luôn cảm thấy cử chỉ của nàng có chút kỳ quái, lại không tiện hỏi, mà cũng không biết hỏi cái gì.

Hòe Hoa liền ôm một bó lớn khăn mặt, từng bước nhỏ từ từ đi về hướng cách vách.

Vào sân Lâm gia đã thấy một đám phụ nữ tụ ở cửa Đông sương nói chuyện.

Nguyên lai, phụ nữ càng thích tham gia náo nhiệt hơn cả đám con gái. Đa số lúc xây nhà, không cần nhiều người tới hỗ trợ nấu cơm, cho nên không thể đều đến. Lại nói, trong nhà các nàng cũng bận rộn. Bình thường làm xong việc nhà, buổi chiều mới đến, hoặc là sớm chút kết thúc công việc ngoài ruộng, xong mới tới Lâm gia nhàn thoại một hồi.

Nương Hòe Hoa là từ ngoài ruộng trở về.

Nàng nghe vợ Đại Mãnh khen đám con gái cách vách, nói bọn tiểu bối này ghê gớm, mỗi người đều biết nấu cơm, bao trọn mọi việc làm cho các nàng không có chuyện làm nên mới có công phu ngồi không nói nhảm.

Bởi vì trong đám thiếu nữ cách vách, khuê nữ của nàng Hòe Hoa nổi danh nhất có thể làm, phẩm chất văn nhã. Hơn nữa diện mạo cũng xinh đẹp như Đỗ Quyên, là chính nàng tự cho là thế, nên rất đắc ý. Bây giờ nàng hùa theo đám đông nói giỡn.

Lại thấy các thiếu niên ngồi tụm một chỗ ăn điểm tâm uống trà, duy chỉ có Lâm Xuân cầm giấy bút đi chung quanh xem xét, một hồi cùng người cách bức tường nói thầm vài câu, một lát lại nói với thợ mộc cần chú ý cái gì, tựa như một đại quản sự. Tròng mắt nàng chuyển động, liền có chủ ý.

Nàng nói với vợ Đại Đầu: “Xuân Nhi nhà ngươi thật có tiền đồ, tâm địa cũng tốt. Hòe Hoa nhà ta sảy chân ngã, may mà hắn tới cõng trở về. Ta luôn nói ngày nào đó tới cửa cảm tạ, các ngươi lại vội nên không có tới. Không phải vừa lúc sao, vừa nghe nói xây nhà, ta liền cho Hòe Hoa tới, tốt xấu gì cũng có thể giúp một tay, giúp rửa rau cũng tốt.”

Vợ Đại Đầu cả kinh, vội cười khan nói: “Sao ta không nghe hắn nói gì hết vậy? Thật ra điều này cũng không là chuyện lớn gì. Đều ở cùng một thôn, gặp nhau giúp một cái cũng nên. Xuân Nhi luôn đi đón Đỗ Quyên kìa, bọn họ thân như huynh muội vậy.”

Nàng cũng học xấu từ chồng mình, lúc nói chuyện thích nói gộp Đỗ Quyên chung với con trai mình, lại sợ làm hỏng thanh danh Đỗ Quyên, bởi vậy luôn nói Đỗ Quyên là khuê nữ của mình, cùng con trai thân như huynh muội. Lúc này rất sợ nương Hòe Hoa xuyên tạc, vội vàng kéo Đỗ Quyên ra ngoàin cuộc.

Những phụ nữ khác nhất thời mở to hai mắt. Đây là lần thứ nhất các nàng nghe những lời này.

Sắc mặt Phùng Thị cũng có chút không được tốt.

Nguyên lai ngày đó Lâm Xuân chỉ cõng Hòe Hoa xuống núi. Lúc ấy ở đó đều là những thiếu nữ thiên chân hồn nhiên, không ai nghĩ nhiều, bởi vậy không truyền ra.

Nhưng cuối cùng có nhiều người biết. Có người lúc lơ đãng nói ra, nương Hòe Hoa nghe xong tinh thần phấn chấn không thôi. Không phải có cơ hội sao, hôm nay nàng cố ý tới cửa lộ khẩu phong cho Lâm gia, thuận tiện tuyên dương việc này.

Nàng nghĩ, dù Hòe Hoa không thể gả cho Cửu Nhi, gả cho Lâm Xuân cũng không sai.

Nói tới việc này nàng liền buồn bực, bởi vì Lâm Xuân còn cùng Đỗ Quyên kéo không rõ.

Gần đây, mọi người đều đồn là Lâm gia đại phòng cũng nhìn trúng Đỗ Quyên, trong lòng nàng khó chịu như trúng ăn ruồi bọ: rõ ràng là Đỗ Quyên chiếm lấy nhà vệ sinh không sót thỉ, còn không cho người nói.

Thật là sống thấy quỷ!

Con gái không tuân thủ bổn phận như thế sao vẫn có người khen ngợi chứ?

Hòe Hoa của nàng tốt hơn Đỗ Quyên nhiều. Nàng nhất định phải đem việc này quậy cho thất bại!

Nghe vợ Đại Đầu nói như vậy, nàng liền cười nói: “Nên là như vậy, là ân tình nặng mà. May mà bộ dáng Xuân Nhi nhà ngươi ngưu cao mã đại, bằng không người bình thường thật không cõng nổi. Vóc dáng Hòe Hoa nhà ta cũng cao, không thấp hơn Xuân Nhi bao nhiêu, chỉ là dáng người dong dỏng...”

Nàng chỉ lo nói. Những thiếu niên khác nghe xong vẻ mặt khác nhau, Lâm Xuân càng đen mặt.

Đúng lúc này, Hòe Hoa đi vào, một thân quần áo màu phấn nhạt, thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần, làm cho các thiếu niên đồng loạt quay nhìn nàng.

Hòe Hoa nghe nương nói lời này, xấu hổ mặt đỏ bừng.

Lúc này nàng lớn tiếng nói: “Nương, ngươi nói cái gì đó? Ngày đó là Đỗ Quyên cõng ta xuống núi. Sau đó Xuân Sinh bọn họ tới, mới làm cáng khiêng ta trở về.”

Vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn nương mình.

Lâm Xuân quả thật cõng nàng một đoạn đường, nàng cũng rất muốn gả cho hắn, nhưng không muốn lợi dụng chuyện này để đạt mục đích. Bằng không cho dù ép buộc thành công, nàng nhất định sẽ bị Lâm Xuân xem thường. Đây không phải là điều nàng mong muốn.

Đỗ Quyên nói, bất cứ việc gì cần tận lực mà làm, nữ tử càng nên tự mình cố gắng tự lập, cho nên nàng nhất định sẽ vì mình mưu cầu một nhân duyên mỹ mãn như ý. Nàng tin tưởng năng lực của mình.

Nàng không nói cho nương biết, sợ nàng mượn cớ sinh sự.

Trước mặt người ta phủ nhận, thậm chí cố ý che dấu việc này, nói là Đỗ Quyên cõng nàng xuống núi, lập tức chiếm được hảo cảm của Cửu Nhi, cảm thấy phẩm tính nàng cao thượng. Ngay cả Lâm Xuân cũng hơi xúc động, sâu sắc liếc nhìn nàng một cái.

Nương Hòe Hoa thấy khuê nữ nổi giận, không dám nói nữa, vội ngượng ngùng nói: “Là Đỗ Quyên cõng? Là nương nghe lầm.”

Nàng cũng là người thông minh, tiện thể xuống đài.

Nghe lầm đương nhiên là không thể nào, bởi vì Lâm Xuân quả thật cõng Hòe Hoa. Vừa rồi nàng nói ra, hiện tại khuê nữ đến phủi sạch, người ta chỉ biết khen khuê nữ tốt, nàng mừng rỡ thành toàn.

Quả nhiên, vợ Đại Mãnh nhìn Hòe Hoa khẽ gật đầu. Vợ Đại Đầu cũng thực tán thưởng.

Hòe Hoa đến gần những thiếu niên kia, đổi gương mặt tươi cười nói: “Khăn mặt đã làm xong rồi, mỗi người một cái, đều tới lấy đi.”

Mọi người liền đi lên.

Hòe Hoa phân phát cho từng người, lại cố ý nhỏ giọng đối với Lâm Xuân: “Xin lỗi nha Xuân Sinh. Ngươi đừng lo lắng, khuya này ta về nhà sẽ nói với nương, sau này sẽ không như vậy.”

Rồi nhét một cái khăn mặt vào trong tay hắn.

Lâm Xuân nhận, mỉm cười nói: “Không có việc gì. Các nàng đều là như vậy, nói xong, nghe qua cũng coi như xong. Ta sẽ không để ý.”

Trong lòng Hòe Hoa có chút chua xót.

Quả nhiên hắn căn bản không thèm để ý. Như thế cho dù nương nàng mượn việc này đưa ra định thân, hắn chưa chắc cháp nhận. Thực có khả năng đó. May là nàng không có khởi lên tâm tư không nên có, khỏi tự rước lấy nhục.

Thất vọng, đồng thời ánh mắt dừng tại cái khăn mặt mới trên cổ Lâm Xuân, không khỏi bắt đầu mỉm cười, trong lòng dâng lên một hy vọng ngọt ngào.

Khăn mặt đều như nhau, được cắt đều một dạng.

Nhưng cái của Lâm Xuân là Hòe Hoa tự mình cắt. Trong một góc khăn thêu một đóa nho nhỏ, rất đơn giản hoa hoè, ở rìa khăn còn có chữ “Hoè” nho nhỏ.

Hòe Hoa thản nhiên cười khẽ, cảm thấy phần tâm tư của mình rất lịch sự tao nhã, cũng rất cao minh, khác với nương thô bỉ và nông cạn.

Nàng rất có lòng tin, chỉ cần có thời gian, nàng nhất định thông qua sự cố gắng của mình từng chút từng chút chiếm lấy tâm của Lâm Xuân, cuối cùng đẩy Đỗ Quyên ra ngoài, đổi thành nàng Hòe Hoa.

Nghĩ xong, nàng cười hỏi mọi người: “Món miến thế nào?”

Mọi người đều nói ăn ngon, Hoàng Tiểu Bảo khoa trương nói: “Chỉ là hơi ít, một người mới được nửa bát, ăn rồi không khác gì chưa ăn, bụng còn đói.”

Hòe Hoa thanh tú mím môi cười, nói: “Miến do Đỗ Quyên xào, dĩ nhiên ngon.” Nhìn nhìn Hoàng Tiểu Bảo, lại nói: “Đang nấu cơm tối, Tiểu Bảo ca ca gấp cái gì.”

Hoàng Tiểu Bảo nhìn nàng cười đến hoa mắt, ngượng ngùng sờ đầu một cái.

Hòe Hoa nhìn về phía Lâm Xuân, thấy biểu tình hiểu rõ của hắn, trong lòng khẽ nhúc nhích; lại nghe Cửu Nhi nói: “Ta ăn một miếng là biết Đỗ Quyên xào. Hòe Hoa, bánh bột ngô này là giường lò nhà ai?”

Hòe Hoa mới hiểu được, vì sao Lâm Xuân có biểu tình kia.

Trong lòng nàng chua xót, nhìn chằm chằm bánh ngô trên tay Lâm Xuân, nhẹ giọng nói: “Bánh bột ngô... là giường lò của ta. Các nàng nói chân ta không thể động, có kiên nhẫn từ từ sáy giường lò. Hương vị thế nào? Không ngon như Đỗ Quyên làm. Bánh giường lò Đỗ Quyên rất thơm.”

Nàng nói chuyện nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Xuân.

Lâm Xuân thì không cần không nói.

Hắn đang ăn bánh bột ngô, Hòe Hoa chờ hắn đánh giá. Nếu hắn không lên tiếng, chẳng phải là chấp nhận lời Hòe Hoa nói “Không ngon bằng bánh Đỗ Quyên làm”, cũng quá làm cho nàng khó chịu. Vừa rồi trước mặt người ta nàng đính chính lời của nương nàng nói, rồi hướng hắn xin lỗi. Lúc này hắn phải nể tình.

Bởi vậy, hắn cười nói: “Vô cùng ngon. Bên ngoài khô vàng xốp giòn, bên trong dầu vừa vặn chảy ra, vừa thơm vừa tơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.