Diêm Quân Truy Thê: Nương Tử, Buổi Tối Gặp!

Chương 2: Chương 2: Bát tự thuần âm.




Nhà thứ ba kia xảy ra chuyện gì?

Người chết là một sản phụ vừa sinh con thì chết, không có liên quan đến nàng. . . . . Lúc đó chính nàng ta khoe là nàng ta bụng lớn, khẳng định là song thai không nghĩ tới về đến nhà liền muốn sinh, nhưng là có triệu chứng khó sinh, sinh đứa thứ nhất liền bị xuất huyết rồi huống chi đến đứa thứ hai, theo như nàng đoán thì nàng ta do mất quá nhiều máu mà chết.

WTF!! Đường Cẩn khiếp sợ, muốn hãm hại người cũng không phải như vậy! Chuyện này cũng không liên quan gì đến nàng, thật oan uổng a!

“Ngươi không còn lời nào để nói chứ gì? Còn không nhận mình chính là sao chổi?”Một nam nhân cao to lực lưỡng trừng mắt tiến lên nói.

Nàng còn đang muốn ngẩng đầu ưỡn ngực nói thì bị nam nhân cao to kia làm sợ lùi về phía sau. Chủ tớ cùng lui về phía sau, bị buộc đến lan can, nhìn xuống mặt đất liền nuốt nước miếng một cái, phía sau Lục y nhỏ giọng thầm oán.

“ Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Nói Đường Cẩn không sợ đó là giả, người cổ đại rất mê tín và phong kiến, bọn họ gọi mình là sao chổi, khắc tinh lại còn nói nguyên nhân ba người kia chết là do nàng, thật đáng ghét.

“Không ở trong nhà cho tốt lại chạy ra ngoài này hại người, nếu cho ngươi tiếp tục đi khắp nơi chắc chắn sẽ càng có nhiều người chết! Cho nên chúng ta muốn thiêu sống ngươi!”Nam tử cao to lực lưỡng kia gằn từng tiếng nói.

“Ngay dưới chân thiên tử các ngươi còn có. . . . . hay không vương pháp?” Đường Cẩn hét.

Kết quả bị hai người trói tay trói chân sau đó bị khiêng đi. Lục y may mắn thoát được, nhưng không tới hỗ trợ lại chạy đi, tạm thời tin là nàng ta chạy đi tìm viện binh đi! Nếu không nàng thật không biết làm sao để đào thoát khỏi dã nam nhân kia đây!

Đường Cẩn bị hai nam nhân khiêng đến cửa tửu lâu thì trước mặt có một người mặc đạo phục trong tay còn cầm cây cột cờ có chữ “ Thần cơ diệu toán'', mọi người đều dừng mắt nhìn.

Chỉ nghe hắn nói: “ Bần đạo pháp danh làTrại bán tiên, có biện pháp giúp các vị giải quyết chuyện này.”

“ Phân nửa đạo sĩ giang hồ nói không đáng tin, tránh ra, không thì thiêu hai người cùng nhau!” Nam nhân tố cáo dứt lời đẩy đạo trưởng ra, nhưng là đạo trưởng vững như Thái Sơn đẩy thế nào cũng không ra, nam nhân kia không nhịn được nữa liền lui về sau vài bước, chuẩn bị tiến lên, phun hai bọt nước miếng vào hai tay, sải bước xông đến vị đạo trưởng.

Chỉ thấy đạo trưởng nghiêng nhẹ qua một bên, nam nhân kia liền té xuống đất, thật sự là Đường Cẩn rất kích động, Trại bán tiên này là vị cứu tinh của nàng a, quả nhiên vòng sáng trên đầu trên đầu luôn có tác dụng.

“Đạo trưởng, ngươi cứu ta đi, bọn họ muốn thiêu sống ta, phiền ngươi giúp ta báo quan hay kêu người nhà ta đến cũng được!”

“ Cô nương, chớ hoảng sợ, bần đạo sẽ không để bọn họ thiêu sống ngươi!”

“Cảm ơn, Cảm ơn.” Đường Cẩn cảm động đến muốn khóc.

Nam nhân to cao kia cùng với một nam nhân khác xông lên đối phó vị đạo trưởng, nhưng đạo trưởng phất tay một cái bọn họ đều ngã xuống chổng vó kêu rên liên tục.

Một lão thái thái biết rõ tất cả bọn họ có xông lên cũng không thể đối phó được vị đạo trưởng kia, liền hỏi: “ Vị đạo trưởng này, ngài có biện pháp tốt nào để xử trí đồ sao chổi này?”

“Hiển nhiên, không thể thiêu sống nha đầu này, các vị thỉnh xem.” Chỉ thấy vị đạo trưởng dứt lời liền cắt một vết ngay tay nàng, làm nàng phải kêu lên vì đau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.