Diễm Phu Nhân

Chương 5: Chương 5: Cùng nhi tử anh tuấn dạo hoa viên.






Tiệc tối còn chưa kịp ăn xong, Lâm Triêu Hi sai hạ nhân mang chút đồ ăn đến, nhốt mình trong phòng mồm to nhai thịt mồm to hớp rượu, không hề có chút hình tượng thục nữ hay bà lão nào, nhưng không biết vì sao chính là ăn không biết vị.

Ăn miếng thịt béo thế nhưng lại có thể nhớ tới xúc cảm của làn môi mỏng kia, nàng ác hàn run lên nổi da gà, thầm than mình thật sự là nội tiết không điều hòa, lại đối oa nhi này nổi lên sắc niệm. Thanh tâm quả dục như ta, thanh tâm quả dục như ta……

Ngủ hết một giấc hết buổi chiều tỉnh dậy, đến buổi tối thế dĩ nhiên hoàn toàn không có buồn ngủ, nàng ở trong phòng đạc lai đạc khứ (đi đi lại lại) cho tiêu thực, thỉnh thoảng nằm ngửa ở trên giường thử nhắm mắt dưỡng thần một chút, lại càng lúc càng có tinh thần, trong đầu không ngừng tái hiện cái loại tiếp xúc mềm mại kia, chân thực giống như có thể chạm đến được, ** khổ đoản biến thành tĩnh dạ khổ trường *….

“Đông đông đông….” Có tiếng gõ cửa! Lâm Triêu Hi lập tức đứng dậy chạy đi mở cửa.

Bóng đêm ngưng trọng , ánh trăng thiểu lộ đầu cành, màu bạc trắng của ánh trăng trong suốt, cùng trường bào của hắn hòa lẫn vào nhau. Người nọ ngọc diện thanh tú (khuôn mặt thanh tú như ngọc), mặt mày nhu hòa, bên môi chứa đựng một tia cười nhạt, giống như hoa sen mở ra, làm cho người ta cảm thấy không khỏi thoải mái.

“Con ta chính là có chuyện gì?” Lâm Triêu Hi hí mắt cười hỏi, có thể giải sầu được rồi.

Lâm Đường Hoa hai tay để sau lưng, một đôi con ngươi thấm lạnh ngưng mắt nhìn nàng nói, “Chính là tới xem mẫu thân, chuyện tối nay, mẫu thân nhất định thực để ý đi.”

Để ý? Thực có chút để ý! Nhưng là, dường như hắn chỉ không phải là cái hôn động tình kia, bởi vì căn bản không có người chứng kiến.

Lâm Triêu Hi thở dài nói, “Ai, vô phương dạy con, là lỗi của ta. Tối nay lại sẽ ưu tâm không chợp mắt được a....”

“Kia, ta cùng mẫu thân đến vườn hoa dạo một chút đi.”

“Hảo nha, hảo nha !” Ý thức được luống cuống, Lâm Triêu Hi thu lại nụ cười lên tiếng, “Hồi lâu không cùng con ta nói chuyện với nhau, rất vui a.”

Ngắn ngủi nửa ngày hoa viên đều đã sửa sang hoàn hảo, lúc đi ngang qua Lâm Triêu Hi không khỏi tán thưởng một chút nhi tử làm việc năng suất suất cùng chất lượng. Hai người đi qua tiểu viên, đi tới hậu viện Bích Thủy Hồ, thủy quang liễm diễm*, một vầng trăng sáng chiếu rọi trong đó hiện lên một cái bóng, tú thủy trong vắt, đẹp không sao tả xiết. Giữa hồ là một tòa tiểu đình, lối vào là một con đường nhỏ uốn lượn, hai người liền theo đường đá nhỏ chậm bước.

Khó được hưởng thụ ban đêm tĩnh mịch như vậy, Lâm Triêu Hi hít sâu hấp thu tự nhiên mùi vị, cảm giác toàn thân cùng tinh thần khoan khoái rất nhiều.

Nàng lướt qua trước Lâm Đường Hoa nửa bước, dưới chân tùy ý đá cục đá, trong tay cũng xẹt qua hoa cỏ mượn gió bẻ măng đùa bỡn một phiến lá cây.

“Ai......” Không biết mình kiếp trước là người thế nào, chẳng lẽ là khi chết não chấn động cho nên trí nhớ hoàn toàn biến mất?

“Ai......” Không biết phải giả trang lão bà bà này tới lúc nào, nếu sống thêm vài cái thập niên, không phải sẽ bị người khác nói thành lão yêu quái?

“Ai.....” Cảm giác Lâm gia không giống bề ngoài bình tĩnh như vậy, giang hồ thế đạo cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió, nhiều như vậy cực khổ sao mình từng cái vượt qua đây?

Bất tri bất giác đã tới dưới đình, nàng ngồi trong đó trên băng đá, gió đêm thổi vụt đến có chút lạnh, nàng nắm mũi hắt hơi một cái.

“Mẫu thân cảm thấy lạnh sao?” Lâm Đường Hoa đứng ở bên bờ, ngắm nhìn bốn phía hồ nước.

Nàng lắc đầu, một lát sau lại phát hiện hắn là đưa lưng về phía nàng, đương nhiên không nhìn thấy động tác của nàng, vì vậy lại bồi thêm một câu, “Khá tốt.”

“Thật không........Kia mẫu thân nhưng là tâm lãnh?” Thanh âm của hắn giống như kim thạch đựng ngọc thô chưa mài dũa, xa xa rồi lại rõ ràng.

“Ân?” Lâm Triêu Hi nghi hoặc quay đầu.

Lâm Đường Hoa lúc này xoay người lại, lặng lẽ nói,“Vừa rồi mẫu thân thở dài ba tiếng.”

Nguyên lai mình bất tri bất giác than thở lớn tiếng như vậy, rõ ràng tú nhã (xinh đẹp nho nhã) thục nữ như ta, tú nhã thục nữ như ta, tội lỗi....

“Ha ha, khá tốt.” Nàng đáp lời.

Nhất thời im lặng, trong không khí truyền đến hương hoa nhàn nhạt, gió nhẹ sát qua bên tai, qua ngoại y nguyệt bạch sắc trên vai nàng.

Nàng quay đầu lại, Lâm Đường Hoa trên người độc một kiện bạch sắc lý y (áo lót), kín kẽ phẳng phiu lại thuần khiết, cùng khôn mặt mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng, thật là mặc cái gì cũng đẹp.

Nàng xem đến mê mẩn, Lâm Đường Hoa cười nhạt một tiếng, nàng lúc này mới đưa mắt mê màng mở ra

“Mẫu thân, ta có một chuyện, cũng muốn hỏi ngài.” Lâm Đường Hoa nắm chặt quần áo của nàng hỏi.

“Cái gì.”

“Kia bảy bảy bốn mươi chín ngày bế quan, mẫu thân đã gặp chuyện gì ?”

Lâm Triêu Hi nháy mắt mấy cái, đây là thói quen lúc khủng hoảng của nàng.

“Không có.......Không có gì a..... Chính là, bế quan thôi.....Ha ha, tu luyện võ công.....” Nàng từng chữ ngắt quãng nói.

“Phải không ?” Lâm Đường Hoa ngưng mắt nhìn nàng nửa giây, sau đó ngồi đối diện nàng trên băng đá, nói, “Mẫu thân từ lúc bế quan trở về, tính tình tựa hồ không giống ngày xưa, cho nên nhi tử cho là ngài tại vùng núi kia có điều ngộ đạo, mới có thể dưỡng thành như vậy tiêu sái tư thái.”

Nụ cười của hắn như trước đạm mạc, lại làm cho Lâm Triêu Hi tim đập mạnh và loạn nhịp, giống như trong mắt kia là biển sâu khôn cùng, là nguy hiểm lốc xoáy, đối mặt hắn, con người không có ai có thể nhẫn tâm nói dối được.

Bất quá, nhẫn vô khả nhẫn, hoàn nhu tái nhẫn (không thể nhịn thì vẫn cần phải nhịn, ý là tuy rằng không thể nói dối trước ánh mắt của anh ấy nhưng mà chị ấy vẫn cần phải nói dối nếu không sẽ bị lộ).

Nàng ha ha cười một tiếng phá vỡ không khí trầm mặc, vì làm cho mình hết sức tự nhiên liền đứng lên đưa lưng về phía hắn bắt đầu nói dối.

“Kia bảy bảy bốn mươi chín ngày, ta là có chút ngộ đạo. Con người sống bất quá trăm năm, tầm thường cũng là một đời, huy hoàng rực rỡ cũng là một đời, nhưng đại đa số lựa chọn cách sau, bởi vì vậy có thể mang đến vinh dự quyền thế cùng địa vị, nhưng mà, Lâm gia đã đạt đến tột cùng, ta đây vài thập niên sống thực sự khổ cực mệt mỏi, cũng nên đến lúc thoái vị sau đó an hưởng tuổi già, nhìn mây cuộn mây tan xem thủy triều lên xuống, nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề *, thanh bạch, dương dương tự đắc, đây mới là tiêu sái nhân sinh a.... .....” Nàng cười, tại nơi đây non sông tươi đẹp, tâm tình lúc này cũng trong trẻo lạ kỳ.

Lâm Đường Hoa khẽ mỉm cười nói, “Mẫu thân có thể lĩnh đạo nghĩa, có thể ngộ chân lý, là tâm trí khó có được. Bất quá ngài có một câu sai lầm rồi, Lâm gia còn chưa có đạt đến tột cùng.”

“Ân?” Lâm Triêu Hi nghi hoặc nhíu mày.

Lâm Đường Hoa chậm dời bước, đạp không tiếng động.

“Nay võ lâm có tam chủ gia, thất đại gia, thập lục tiểu gia. Hoa Châu Lâm gia, Diệu Châu Phùng gia, Kỳ châu Tư Đồ gia, này Tam gia lui tới rất thân, nhưng là tranh đấu gay gắt đã nhiều năm, bất quá là vì một ghế Võ lâm chí tôn kia. Chúng ta nhiều nhất chẳng qua là ba phần thứ nhất, cũng không phải đã độc bá võ lâm, những gia tộc khác sớm như hổ rình mồi, sẽ chờ thời cơ mà nuốt hết Lâm gia, chúng ta hiện tại đã có mối nguy thập diện mai phục .....”

Lâm Triêu Hi trố mắt nghẹn lời, không nghĩ tới chính mình thật sự quay về làm ếch ngồi đáy giếng, này Lâm gia đã kiêu ngạo như thế, lại vẫn chẳng qua chỉ là trong chốn giang hồ địa chủ một phương ?

Lâm Đường Hoa bỗng nhiên cười nói, “Bất quá, nay trong nhà có đại ca, mọi sự đều đã có đường cứu vãn. Đại ca chính là võ học kỳ tài Lâm gia mấy đời mới có, chắc chắn vẽ ra viễn cảnh tương lai tốt đẹp cho Lâm gia.”

Lâm Triêu Hi nhãn châu xoay động cười nói, “Con ta cùng quân sư một dạng tài tình mưu lược a! Nếu là ngươi cùng Trác Thành liên thủ, Lâm gia không phải.... ....”

“Mẫu thân” Lâm Đường Hoa chặn lại lời nói của nàng, “Ta cũng không thích tranh quyền đoạt thế, huống chi, này Lâm gia tổ nghiệp vẫn là để lại cho trưởng tử, ta cùng tam đệ không tiện nhúng tay....”

Lâm Triêu Hi sửng sốt, chẳng lẽ, này nhị tam công tử không phải là Lâm gia chủ mẫu sở sinh ? Đây là văn sở vị văn (chưa từng nghe thấy) a.

____________________________

*Khổ đoản : trong câu “xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi”(dịch nghĩa : bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy) trong bài “Trường hận ca”

Dạ : đêm, tĩnh : yên lặng

*Thủy quang liễm diễm : nước dập dờn bừng lên khi có ánh sáng chiếu vào

*Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề (hoặc là nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai) :

Một đóa hoa khai, thế giới lừng dậy

Một hạt bụi dấy lên, đại địa trọn thâu.

2 câu này ở trong Bích Nham Lục, một tác phẩm thiền tông.

Nhất Phật nhất Như Lai

Mỗi vị Phật đều là như như, tĩnh tại, không đến, không đi.

Hàm ý: mỗi bông hoa đẹp đều hàm tàng một thế giới, mỗi chiếc lá đều là một vị Phật, mỗi con người hội tụ cả vũ trụ hay cụ thể hơn là đầy đủ các yếu tố địa, thủy, hỏa, phong…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.