Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 16: Chương 16: Ngươi cực khổ rồi




Quả nhiên, lão phu nhìn khăn thêu của Dung Noãn Tâm thì cảm thán không thôi, ngay thức khắc cho người mời nàng đến Di Phúc viện.

Vòng qua bức bình phong Thất Thải Hà Vân có khung làm từ gỗ Tử Đàn với hoa văn màu, Dung Noãn Tâm cười thi lễ với lão phu nhân: “Noãn Tâm gặp qua lão phu nhân!”

Nghe một câu 'lão phu nhân' này làm nước mắt Tiết thị thiếu chút nữa chảy ra.

Nàng lấy chiếc khăn tay trong ống tay áo ra nhẹ nhàng lau khóe mắt một cái, vội vàng để cho Trương mụ dẫn Dung Noãn Tâm đến ngồi xuống bên cạnh nàng.

”Hài tử, mấy năm nay ngươi cực khổ rồi!” Nàng vừa rơi nước mắt, vừa kéo tay Dung Noãn Tâm, áy náy nói.

Mấy năm nay, nàng cũng thường xuyên nhớ đến mẫu nữ các nàng, tiếc rằng e ngại thế lực nhà thân nương của Đại phu nhân, vì vậy mới kéo dài đến nay.

Hôm nay, Đại phu nhân lại mở miệng cho đón hai mẫu nữ các nàng trở về phủ, chuyện này đối với lão phu nhân mà nói, đơn giản chính là hoàn thành tâm nguyện lớn nhất.

Lúc lão phu nhân được đón về Dung phủ, Noãn Tâm mới 5, 6 tuổi, lại vô cùng hiểu chuyện, chỉ ôm mẫu thân nàng khóc nức nở, nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Về sau, khi nàng ngày một lớn lên, cuối cùng cũng hiểu tất cả.

Nàng nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão phu nhân, cho dù thân thể mập ra không ít, lại rửa không được thương tang trong mắt nàng.

Ánh mắt của lão phu nhân nhìn Dung Noãn Tâm, mang theo sự hiền lành quen thuộc, trong lòng nàng ấm áp, trong mắt cũng khẽ dịu dàng, qua nhiều năm như vậy, Dung Noãn Tâm cũng chưa từng nghĩ đến, trên cõi đời này trừ mẫu thân ra, vẫn còn có một người thật lòng quan tâm mình.

Nàng lộ vẻ cảm động nắm lại tay của lão phu nhân, nói nhỏ: “Lão phu nhân, Noãn Tâm không khổ, người khổ là nương!”

Tiết thị hơi sững sờ, rồi sau đó cũng gật đầu đồng ý, những năm gần đây, nàng không chỉ một lần đề cập với Dung Định Viễn chuyện đón mẫu nữ các nàng trở về phủ, nhưng Dung Định Viễn vẫn kiêng dè thế lực Mạc gia, chậm chạp không chịu hạ quyết định.

Thứ nhất, Tần Thái Vân là thê của Dung Định Viễn, nên an bài địa vị như thế nào? Thứ hai, Dung Noãn Tâm vốn chính là đích nữ Dung gia, lại nên gọi như thế nào?

Trong lòng lão phu nhân rối như tơ vò.

Mặc dù Mạc thị đã cho đón mẫu nữ Noãn Tâm trở về phủ, lại chậm chạp không định danh phận, chỉ sợ trong lòng cũng có khúc mắc.

Nàng khẽ thở dài một cái, âm thanh chua xót: “Đúng, người khổ là Thải Vân!”

Dung Noãn Tâm biết lão phu nhân đang nhớ lại cuộc sống cực khổ trước đây, trong lòng nàng vừa động, đang muốn mở miệng cầu xin lão phu nhân thay mẫu thân định danh phận bình thê, cũng vào lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng kêu lớn, có nha hoàn báo, nói là Đại phu nhân đến.

Ngược lại Đại phu nhân đến rất đúng lúc, sớm không đến trễ không đến, lại vào lúc sắp mở miệng, không cần suy nghĩ cũng biết, nhất định là nha đầu Hạ Hà kia đi báo tin cho Đại phu nhân.

Dung Noãn Tâm dùng dư quang bên khóe mắt hữu ý vô ý liến nhìn Hạ Hà một cái, chỉ thấy trên mặt nha đầu kia là nụ cười yếu ớt hưng tai nhạc họa (vui vẻ khi người khác gặp họa).

Động tác thật là nhanh. . . . . . Dung Noãn Tâm nhếch môi cười, vội vàng đứng dậy chậm rãi đi đến thỉnh an Đại phu nhân.

Lại không biết, sau lưng Đại phu nhân còn có một người đi theo, chính là Tần Thái Vân mẫu thân Dung Noãn Tâm.

Ngày hôm nay trên người nàng mặc váy dài tơ lụa màu lam rực rỡ, tóc quấn chỉnh tề trên đỉnh đầu, quy củ dùng một chiếc trân bạch ngọc cố định, cũng có mấy phần mùi vị sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Cùng lúc mới vào phủ giống như hai người. truyện chỉ được đăng tải ở diễn đàn LÊ>QUÝ>ĐÔN.com

Lúc này, nàng đi theo sau lưng Đại phu nhân, hai tay vẫn lo lắng xoa xoa như cũ, giống như tức phụ (con dâu) lần đầu ra mắt nhà bố chồng.

Gặp lão phu nhân cũng không biết hành lễ, bị Lâm mụ sau lưng nói một câu, mới phát run cúi người, mới cà lăm nhỏ giọng nói: “Tức phụ hành lễ với lão phu nhân. . . . . .”

Dứt lời, 'bốp' một tiếng quỳ xuống.

Hạ nhân trong phòng cũng không nhịn được che miệng nở nụ cười.

Nét mặt kia giống như đang nói..., thôn phụ chính là thôn phụ, về phương diện lễ nghi một điểm cũng không ra hồn.

Trên mặt Đại phu nhân thoáng hiện lên vẻ miệt thị, rồi sau đó lập tức tiến lên đỡ Tần Thái Vân lên, vừa đỡ, vừa nghi ngờ nói: “Muội muội làm cái gì vậy? Quy củ cũng không phải thế này, lão phu nhân còn khỏe mạnh, không cần hành đại lễ. . . . . .”

Nàng vừa nói như vậy, có mấy nha hoàn không nhịn được cười ra tiếng.

Lại nói, bộ dạng của di nương này, cũng không bằng ngay cả ma ma trong phủ.

Dung Noãn Tâm nhìn trên mặt những người này hoặc khinh thường hoặc khinh bỉ cười nhạo, nàng ghi nhớ từng người vào trong lòng, Đại phu nhân muốn xuất chiêu với mẫu nữ các nàng.

”Mẫu thân, ngài hiểu lầm rồi, cũng không phải nương không hiểu quy củ, chẳng qua là nhớ lại tình cảm bà tức (mẹ chồng nàng dâu) trước kia với lão phu nhân, những ngày sống nương tựa lẫn nhau, nên nhất thời xúc động!”

Trên mặt nàng ưu sầu, che mặt rơi nước mắt, giống như đang nhớ lại những ngày cực khổ trước đây, xúc động rơi lệ.

Lão phu nhân nghe lời nói của Dung Noãn Tâm, trên mặt cũng trở nên nhu hòa mà thương xót, nàng vội vàng tiến lên đỡ Tần Thái Vân dậy, ý vị sâu xa nói: “Ngươi cực khổ rồi!”

Sắc mặt Đại phu nhân biến đổi, cặp mắt ẩn dấu sự sắc bén, nàng tuyệt đối không ngờ, Dung Noãn Tâm không chỉ có thành phủ vô cùng chắc (ý nói có sự chuẩn bị chu đáo, chắc chắn), hơn nữa còn ăn nói tinh tế sắc bén, biết cách nắm được tâm tư của lão phu nhân.

Điều này khiến cho nàng vô cùng lo lắng, ý thức được không trừ bỏ mẫu nữ Dung Noãn Tâm, sớm muộn gì địa vị của nàng và hai nữ nhi cũng khó giữ được. . . . . .

Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng hơi ngưng đọng lại, một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.