Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 102: Chương 102: Chương 10.3




“Được rồi, khóc lóc rối rít còn ra thể thống gì, người tới, đi mời Đại phu nhân đến đây, miễn cho bị ác quỷ đả thương!” Dung Định Viễn như cũ che chở Tam di nương,  giọng nói lại là lạnh xuống, theo lời nói của Dung Noãn Tâm làm cho người ta mời Đại phu nhân tới đây.

Mặc dù hắn không có bày tỏ có tin Dung Noãn Tâm hay không, nhưng hành động của hắn đã chứng minh lập trường của hắn.

Đại phu nhân điên rồi, đây là chuyện không có căn cứ, cho dù Đại phu cũng nói qua, cấu tạo của não người vô cùng phức tạp, nói không chừng vào lúc này điên rồi, sau một khắc lại tỉnh táo, Đại phu nhân là thật điên khùng hay là giả điên khùng, thì chỉ có chính ả biết.

Cũng không lâu lắm, Đại phu nhân đã bị người mời tới đây.

Dung Noãn Tâm cười khanh khách đi lên trước, thân mật khoác ở trên cánh tay của ả nói: “Mẫu thân, mới vừa rồi Mẫn muội muội tới tìm báo thù đấy, không biết có thương tổn được ngươi hay không?”

Đại phu nhân như không nghe thấy, vẫn như cũ không ngừng lặp lại cùng một câu nói: “Huệ Như à, phụ thân con sắp trở về phủ, mẫu thân trang điểm cho con, lát nữa sẽ tiến cung. . . . . .”

Dung Huệ Như thấy Dung Noãn Tâm còn không chịu bỏ qua cho Đại phu nhân, giận dữ đi lên trước phất mở tay của nàng.

Nàng cũng không buồn, vẫn ung dung ngồi xuống, chờ đợi kết quả lục soát của những gia đinh kia.

Phân lượng Anh Túc cao ở trên người lão phu nhân cũng không nhiều, nếu nàng không có đoán sai, nhất định là có người cho lão phu nhân ăn thứ gì đó thúc giục phát độc, mới có thể khiến cho lão phu nhân lập tức hôn mê.

Mà người có thể để cho lão phu nhân ăn đồ, nhất định là người bên cạnh lão phu nhân.

Người này sẽ là ai chứ? Dung Noãn Tâm đưa mắt như có như không liếc về phía Trương mụ.

Trương mụ cũng phát hiện Dung Noãn Tâm đang nhìn mình, toàn thân cứng đờ, rồi sau đó cúi đầu xuống thật thấp.

“Lão gia, lão gia. . . . . . Ở trong viện của Đại phu nhân tìm được cái này. . . . . .” Bên ngoài có người kêu lên, Dung Định Viễn vội vàng đi ra ngoài.

Chỉ thấy gia đinh kia hoảng sợ quỳ trên mặt đất, nâng một cái hộp nhỏ tinh sảo lên trên đỉnh đầu.

Dung Định Viễn mở cái hộp kia ra, một mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, bên trong có một khối cao gì đó trong suốt, Lưu Đại phu tiến lên trước nhìn, lập tức nói: “Thứ này chính là Anh Túc cao!”

Dung Định Viễn giận đến mức nặng nề ném cái hộp ở bên chân của Đại phu nhân, giơ tay lên lập tức hung hăng cho Đại phu nhân một cái tát: “Tiện phụ, ngươi còn có gì để nói?”

Trên mặt Đại phu nhân vẫn như cũ là vẻ mặt ngu si đần độn, không có bất kỳ không ổn nào, trong miệng điên điên khùng khùng thì thầm: “Huệ Như, phụ thân con sắp trở về phủ, mẫu thân trang điểm cho con, lát nữa sẽ tiến cung. . . . . .”

Thấy dáng vẻ này của ả, Dung Định Viễn càng thêm giận, trong lòng khẳng định ả nhất định là giả bộ như vậy, cũng không nể tình nữa, một cước đá vào ngực của ả, trong miệng Đại phu nhân lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

“Mẫu thân. . . . . . Phụ thân, van cầu người không cần đánh mẫu thân, nàng nhất định là bị người oan uổng!”

Dung Huệ Như đánh tới, quỳ gối ở bên chân của Dung Định Viễn, thê thảm ôm lấy chân của hắn, đạp một cước nữa, mệnh của Mạc thị chỉ sợ sẽ không còn.

Trong ngày thường mặc dù Nhị phu nhân vô cùng không thích Đại phu nhân, nhưng lúc này thấy ả có kết quả như vậy, trong lòng cũng mơ hồ có chút không đành lòng.

Dung Định Viễn mới vừa nói qua, nếu tìm ra hung thủ chân chính hại lão phu nhân, sẽ trục xuất khỏi phủ, nhưng rất dễ nhận thấy, hắn không thể nào ngưng (hưu, bỏ) Mạc thị.

Mạc thị là thiên kim của Mạc lão thái gia, ngưng Mạc thị, tương đương với đối đầu với tiên đế.

Dung Định Viễn vô cùng rõ ràng đạo lý này, trong lòng càng hận Đại phu nhân, cúi đầu thấy Dung Huệ Như quỳ ở nơi đó cầu xin tha thứ, hắn lập tức lửa giận công tâm, cũng ác độc đạp một cước về phía ngực của ả.

Một nữ tử nhu nhu nhược nhược như vậy, bị hắn đạp một cước này, lập tức nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.

“Người tới, dùng xích sắt khóa Đại phu nhân, trông chừng cho kỹ, không cho ả tiếp xúc với bất luận kẻ nào; đưa đại tiểu thư đến Từ Đường tự kiểm điểm cho tốt, đợi đến lúc nàng biết sai mới có thể thả ra. . . . . .”

Lời nói lạnh lùng của Dung Định Viễn vang vọng ở trong không khí rét nơi này lạnh.

Cả người Dung Huệ Như run rẩy, ả không nên bị giam lại, nếu bị nhốt vào cái loại địa phương đó, không chừng lúc đi ra sẽ điên mất. . . . . .

“Không, phụ thân, chuyện không liên quan đến ta, đây tất cả đều là mẫu thân làm, chẳng quan có hệ gì tới ta, ta cũng là người bị hại!” Dung Huệ Như đột nhiên lớn tiếng gào thét lên, kéo dài một hơi cuối cùng, ôm thật chặt ở bắp đùi của Dung Định Viễn.

Đang lúc tất cả mọi người chuyển lực chú ý đến trên người của Dung Huệ Như. Dung Noãn Tâm lại nhìn thấy hai mắt của Đại phu nhân khẽ lóe lên một cái.

Ai mà ngờ tới nữ nhi ả coi như bảo bối, sẽ vì lợi ích của bản thân mà bán thân nương (mẹ ruột) là ả chứ?

Dung Định Viễn không có chút hành động, giơ giơ tay lên, lập tức có người kéo hai nương con này xuống.

Lần nữa vào nhà, lão phu nhân đã tỉnh lại, Lưu Đại phu khai một phương thuốc, tạm thời để lão phu nhân dùng, Anh Túc cao này cũng không phải là độc dược bình thường, l^q'đ là một loại độc ẩn làm người ăn không biết, sau đó chữa cũng không khỏi. Đại Tề coi loại vật này là vật bẩn, người bình thường ngay cả chạm vào cũng không dám.

Tiễn Lưu Đại phu đi, nương con Nhị phu nhân cũng mượn cớ không khỏe, vội vàng cáo từ.

Tần thị kiên trì lưu lại chăm sóc lão phu nhân, mặc dù trong lòng Dung Noãn Tâm không muốn, cũng không tiện gạt bỏ một mảnh hiếu tâm của nàng, chỉ đành phải phân phó Hương Xảo trông chừng mấy người hầu hạ cận thân bên cạnh lão phu nhân.

Hương Xảo cũng là cơ trí, lập tức hiểu ý tứ của Dung Noãn Tâm, gật đầu một cái.

Dung Định Viễn cũng lưu lại.

Tam di nương thì cùng Dung Noãn Tâm lui ra ngoài.

Hai người sóng vai đi, vừa đi vừa nói.

“Huyện chủ không hổ là người được Thái hậu nhìn trúng, nói tới nói lui chính là không giống những dân chúng bình dân chúng ta đây!” Tam di nương che miệng, cười khanh khách lên.

Dung Noãn Tâm nghiêng đầu nhìn nàng, trên mặt vẫn có chút trắng bệch như cũ, mới vừa rồi sợ là bị dọa sợ không nhẹ đi: “Tam di nương cũng tuyệt không phải là người bình thường, llêquýđônn Mẫn muội muội mới đi mấy ngày, Tam di nương đã quên không còn chút nào. . . . . .”

Quả nhiên, mặt của Tam di nương càng thêm trắng bệch, nàng khẽ nhếch môi, trên mặt thoáng qua một chút hận ý, sau đó, lạnh lùng quay đầu, nhìn Dung Noãn Tâm nói: “Huyện chủ, đừng quên ước định giữa chúng ta!”

Dung Noãn Tâm chỉ cười không nói, chạm mặt một cơn gió lạnh thổi qua, nàng không tự chủ được rụt thân thể một cái, mới vừa rồi rất gấp gáp, cũng là không có cảm thấy có gì không ổn.

Hiện tại ra khỏi viện, thì càng cảm thấy lạnh hơn, như có mảnh băng vụn rơi vào trong thân thể.

“Tiểu thư, có muốn mời Lưu Đại phu tới đây nhìn một chút hay không?” Lương Thần phát hiện mặt nàng trắng lợi hại, lo lắng tiến lên hỏi.

Dung Noãn Tâm lắc đầu một cái, nhanh chóng đi tới viện của mình.

Mới vừa vào đi, Mỹ Cảnh lập tức săn sóc tăng thêm một chậu than ở trong phòng, nhưng Dung Noãn Tâm lại như cũ lạnh đến lợi hại, đắp chăn bông thật dầy, trong ngực ôm túi nước ấm, nhưng cả người lại vẫn run như cũ.

Suy nghĩ một chút, có thể là thời tiết quá lạnh rồi, lập tức làm cho người ta tắt đèn, nhắm nghiền hai mắt.

Mơ mơ màng màng cũng không biết ngủ bao lâu, trong bóng tối, một đôi bàn tay cũng là không để lại dấu vết phủ lên cái trán của nàng. . . . . .

------ lời ngoài mặt ------

Các tình yêu, hôm nay Thái Hậu thật đau lòng, mất đi rất nhiều độc giả, đây không phải là kết quả Thái Hậu mong muốn.

Thái Hậu chỉ muốn nói, tất cả đều sẽ từ từ công bố, Tiểu Ly Ly không phải người xấu, trong khúc dạo đầu Chương 1 nhắc tới trục xuất khỏi cung, phía sau cũng sẽ giải thích chân tướng. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.