Đi Về Đâu

Chương 33: Chương 33




Tối hôm sau cô và hắn có mặt tại nhà Châu Kỳ. Châu Kỳ đi tới: “ Hai người đến rồi à”

“Dạ, mà bé đâu rồi anh” Cô cười

“Đang ở trong phòng với Cát Cát”

Cô nhìn hắn: “Tôi vào thăm bé chút nhé, nếu lát ra không thấy anh có gì tôi call”

“Ờ”

Cô đi lên phòng gõ cửa, Cát Cát thấy cô: “Băng à, vào đi em”

Nhìn khắp gian phòng một lượt, cô lại ngồi bên giường, nhìn cái miệng chúm chím, đôi mắt xoe tròn nhìn mà cô lòng tan chảy: “ Nhìn ghét quá đi”

Cát Cát cười với bé: “Con xem ai đến thăm con nè”

Cầm bàn tay trắng như sứ của bé mà cô thèm mình cũng có một đứa. Dễ thương quá trời, miệng chúm chím. Lại có tận hai lúm đồng tiền: “Cả nhà đặt tên cho bé gì vậy chị nhỉ”

“Tên ở nhà là Nani em, còn tên đi học Châu Kỳ với chị khác người là đợi đến lúc bé đi học mới đặt”

Cô thắc mắc: “Ủa, sao không đặt giờ luôn chị”

“Chị muốn đặt tên theo tính cách của bé, nên đợi đến lúc bé bắt đầu đi học”

“À ra vậy”

Cô và Cát Cát trò chuyện tầm hai mươi phút,Cát Cát bồng bé: “ Mình xuống dưới đi, chắc mọi người cũng đến đông đủ rồi”

Khi cô xuống dưới thì thấy ả đi với ba tới, mọi người làm trong công ty đều nhìn ả. Xì xào bàn tán: “Vẫn còn mặt mũi đến đây sao trời”

Có người còn cô cho ả nghe: “Không biết nhục thì phải, làm những chuyện như vậy còn dám vác mặt ra đường chứng tỏ da mặt quá dày rồi đó”

Ả nghiến răng hai bàn tay nắm chặt lại: “Nói cái gì đó”

Mọi người im lặng, bỗng ả nhìn cô ánh mắt như muốn xé xác cô ra vậy. Cô không quan tâm, lướt mắt tìm xem hắn ở đâu. Thấy hắn đang cùng Châu Kỳ ngồi ở bàn giữa sân khấu cô đi tớ, hắn ghé sát tai cô: “Phụ nữ các cô gặp nhau là bà tám khiếp nhỉ”

Cô cười như không cười, sực cô nhớ đến

chuyến đi Pari quay sang nhìn Châu Kỳ: “ Giám đốc, đợt trước tuần trăng mật em vẫn đi làm, nên bắt đầu từ ngày mai cho em nghỉ một tuần nhé”

Cát Cát cười: “Là đợt này mới đi hưởng tuần trăng mật à”

Cô cũng không biết nói sao, Cẩm Mân từ đâu bay tới: “Thì đúng rồi đó chị”

Cô đỏ mặt xua tay: “Không phải đâu”

Cẩm Mân bĩu môi giả bộ nói: “Không phải thì cho tao đi với nhé”

“Được thôi, nhưng tự trả chi phí nha” Cô cười lấp lánh

Nó đập vai cô: “Đồ ki bo, xí không thèm. Ở nhà chơi với cục cưng Nani sướng hơn”

Mọi người bật cười, Châu Kỳ đáp: “Trưởng phòng Băng muốn nghỉ bao lâu cũng được”

Cô nhí nhảnh: “Đa tạ giám đốc”

“Đông vui quá nhỉ” Ái Lan lù lù bước tới

“Em tới rồi hả, ngồi đi” Châu Kỳ nói

Ả vỗ vai cô, cười ẻo lả: “Trưởng phòng có thể ngồi ở ghế bên được không” Thực ra quanh chỗ cô, Cẩm Mân, hắn thì chỉ còn ghế giữa cô với Cẩm Mân còn trống. Ả bảo cô ngồi ghế bên tức là ghế cạnh Cẩm Mân, để ả ngồi giữa hắn và cô.

Cô chưa kịp đáp Cẩm Mân ngứa mắt đáp: “Chỗ đó có vấn đề gì à? Nếu có thì tôi qua ngồi cho, cô ngồi chỗ tôi đây này. Không thấy hai người đó là vợ chồng à? cô ngồi xen vào không cảm thấy chướng?”

Châu Kỳ háy: “Cẩm Mân, giữ ý chút”

Cẩm Mân cau có: “Em có nói gì sai đâu? Sao anh không nói nhân viên của anh biết ý chút đi”

Cô không nóng không lạnh nhìn ả: “Cô ngồi đây đi, tôi qua ngồi bên kia cũng được”

Lúc đứng dậy, ả cố ý đạp chân váy của cô, may hắn thấy nắm tay cô: “Cẩn thận, khoan bước”

Cô thắc mắc: “Sao vậy”

Hắn lạnh lùng nhìn ả: “Cô đang đạp chân váy vợ tôi”

Ả đỏ mặt: “Á xin lỗi, tôi không cố ý”

Hắn kéo cô ngồi xuống, nói với ả: “Tôi thấy chỗ đó không có vấn đề gì đâu. Nếu cô không muốn ngồi thì có thể đứng”

Ả đen mặt, cười: “ Tôi cũng không định ngồi đâu. Tôi tới đây để đưa giấy xin nghỉ việc”

Ả đưa cho Châu Kỳ: “Sao vậy”

“Em muốn trau dồi thêm kỹ năng của mình. Nên sẽ sang nước ngoài một năm để học. Khi có kinh nghiệm em quay về, giám đốc vẫn nhận em chứ” Ả nói

“Chắc chắn rồi” Châu Kỳ cười

“Hai ngày nữa em bay rồi, ngày đó mọi người có thể ra tiễn em được chứ”

Cẩm Mân cười: “Cô nhiều lắm chỉ là con cổ đông, tưởng mình là bà hoàng à. Mà kêu cả công ty ra tiễn. Giám đốc cũng không được vinh hạnh đến vậy”

Châu Kỳ nói: “Được rồi, ngày đó nếu ai không bận thì sẽ tiễn”

Cô nói với ả: “Ngày đó tôi bận rồi, chúc cô may mắn”

Ả không thèm đáp lại cô, quay sang nhìn hắn: “Ngô Đình vậy còn anh thì sao? “

“Ngô Đình hình như không thuộc công ty SBA mà đi tiễn” Cẩm Mân cười khinh

Ả cười giả lả: “Nhưng tôi với Ngô Đình là bạn”

“Ồ vậy sao, tôi còn tưởng là người yêu cũ, mới bị đá nên còn luyến tiếc người ta” Cẩm Mân đá đểu

Ả tức hộc máu: “Cô....cô...”

“Giống thật mà” Cẩm Mâm nhìn lấp lánh

Châu Kỳ quát: “Cẩm Mân đủ rồi đấy, hai người anh nhớ không nhầm đâu có quen nhau mà sao em cứ chỉ chỏ cô ấy thế”

Cẩm Mân đáp: “ Quen lâu nữa là đằng khác, cô ta là tình địch của một người bạn em đấy, hiểu rõ con người cô ta nữa là. Gặp cô ta là em đây còn phát ghét, sao con bạn em có thể chịu đựng được thế nhở?”

Cát Cát chen vào: “Thôi được rồi mà”

Hắn không nhanh không chậm đáp: “Ngày mai tôi cùng Tuyết Băng đi trăng mật rồi, xin lỗi không tiễn cô được”

Ả nghiến răng, Cẩm Mân cười khoái chí: “ Úi Úi đi trăng mật thiệt kìa, vậy mà nãy giờ đứa nào cứ chối không phải đâu”

Mọi người cười ồ lên, làm không khí bớt căng thẳng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.