[Dị Giới Tình Duyên Hệ Liệt] Đào Sắc Hãm Tỉnh

Chương 5: Chương 5




♣Chương 5♣

Editor: Lệ Cung Chủ

Ánh nắng tươi sáng, gió chầm chậm nhẹ đưa, Phỉ Thúy nằm ngửa dưới tàng cây cạnh Kính hồ.

Thật thoải mái! !

Mặt trời ấm áp gió êm dịu thích hợp nhất lúc ngủ, Phỉ Thúy lười biếng trở mình duỗi thân, mũi đang lúc ngửi mùi thơm cỏ xanh, ở thiên nhiên đào sắc tâm tình cũng trở nên thập phần thư sướng!

Ngọc thủ nhẹ nâng, một con chim nhỏ xinh đẹp đậu ở trên ngọc thủ, khẽ cất tiếng hót vì Phỉ Thúy mà xướng ra tiếng ca tối động lòng người.

Nghe tiếng ca duyên dáng này, Phỉ Thúy không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, nhớ tới cái đầu gỗ khó hiểu ôn nhu kia.

Không biết hắn hiện tại thế nào.

Y đã hơn một tháng không đi tìm hắn, thứ nhất, thân là trí tuệ thiên nếu y ra ngoài thời gian lâu vô cớ sẽ làm cho người khác hoài nghi, thứ hai, y không muốn giữ hắn quá chặt, lưu chút thời gian để cho hắn hiểu rõ, tuy rằng y rất muốn lúc nào cũng khắc khắc bồi ở bên cạnh hắn, nhưng tình cảm là thứ gấp cũng không đến, chuyện nên làm hay không nên làm y đều đã giải quyết, còn lại đều thuận theo tự nhiên.

Tê ô ~~~~~~

Phía chân trời truyền đến một tiếng thiên mã gào thét.

Phỉ Thúy phút chốc từ trên mặt đất nhảy lên, ngửa đầu nhìn trời.

Chỉ thấy một tuấn mã màu đen bước trên mây tới, đùng một cái lao xuống rớt ở bên cạnh y.

“Bạo Hỏa? Chủ nhân của ngươi đâu?”

Tê ô ~~~~~`

“Có phải chủ nhân của ngươi có chuyện gì hay không?” Trên khuôn mặt ngọc phá lệ nhiễm thượng một tia kinh hoảng.

Đầu ngựa hất hất ngọc thủ của Phỉ Thúy, lại hướng lưng ngựa lắc lắc, ra dấu cực kì nôn nóng.

Phỉ Thúy hiểu ý, lập tức xoay người lên ngựa.

Bạo Hỏa ngửa mặt lên trời hí dài, triển khai đôi cánh màu đen mạnh mẽ, phóng lên cao, chở Phỉ Thúy phá vân mà đi.

****

Mấy canh giờ sau, Bạo Hỏa rốt cục đến mục tiêu.

Đây không phải là Diêm La điện sao !.

Từ trên lưng ngựa xuống dưới, Phỉ Thúy nhìn quét cảnh giới bốn phía.

Rất im lặng!

Bình thường quỷ vệ canh gác ở cửa đại môn, hôm nay lại không thấy bóng dáng; trên đường thông hướng Diêm La điện đến Hoàng Tuyền một u hồn cũng không có; quan trọng nhất là từ trong Diêm La điện truyền đến một cổ năng lượng cường đại.

Tuyệt đối không có khả năng là U Hỏa, bởi vì hắn không lợi hại như vậy, thực lực của đối phương cơ hồ cùng y tề giá ngang nhau.

Biết rõ bên trong gặp nguy hiểm, nhưng y trừ đi vào thì không có lựa chọn nào khác, ai bảo tim của y rơi ở trên người kẻ đó.

Cất bước bước vào Diêm La điện, bên trong đại điện phía trên ngai vàng sớm đã có người cung kính chờ đợi.

Một thân mặc chiến giáp đồng màu, nam tử mặt che mặt nạ màu bạc ngồi ngay ngắn phía trên.

“Ngươi chính là trí tuệ thiên Phỉ Thúy?” Nam tử mở miệng hỏi.

“Đúng vậy!” Bích mâu híp lại, cẩn thận thẩm đạc nam tử toàn thân cao thấp một lần, giây lát, môi đỏ mọng gợi lên một nụ cười nhạt tự tin.”Xin hỏi đương nhiệm diêm vương U Hỏa có ở dưới tay các hạ hay không, các hạ để cho hắn cùng với ta gặp nhau được không?.”

Nam tử cũng sảng khoái, thế nhưng không hỏi nguyên nhân, vung tay lên, ngân quang (ánh sáng màu bạc) hiện ra, U Hỏa bị trói gô liền xuất hiện ở trước mặt Phỉ Thúy.

” Tiểu tử ngu xuẩn, còn không buông ta ra, thế nhưng dám chạy đến Diêm La điện giương oai, lão tử băm dằm ngươi!” Vừa xuất hiện chính là một trận ác mắng thô lỗ đến cực điểm, hình thức tiêu chuẩn của U Hỏa. (thấy pé Hỏa luôn là đối tượng bị dìm hàng và xỉa xói =]] )

Ai, cái đầu gỗ không suy nghĩ a! !

Phỉ Thúy dưới đáy lòng ai thán, đi tới bên cạnh hắn, vì hắn mở trói.

Vừa thoát khỏi trói buộc, U Hỏa nắm tay răng rắc muốn xông lên trước, đem nam tử trên ngai vàng bầm thây vạn đoạn.

“Đợi đã!” Cánh tay quả quyết ngăn cản hắn, Phỉ Thúy khẽ lắc đầu nói: “Ngươi không phải đối thủ của hắn. Đánh hắn càng phiền toái cho ngươi!”.

“Cái gì? Không phải đối thủ của hắn? Ta phi! !”

U Hỏa khí nộ, trời sinh hắn quật cường sĩ diện sao có thể chịu yếu thế trước mặt người khác, mạnh mẽ hất cánh tay ra, tung người nhảy tới trước mặt nam tử, đồng thời đấm ra thiết quyền.

“Phanh!” Thiết quyền trọng kích ở phía trên ngai vàng, chỗ ngai vàng bị đánh trúng xuất hiện một cái hố lõm.

Người đâu?

“Bên này!”

U Hỏa nghe tiếng nói theo bản năng quay hướng phía thanh âm nhìn lại, một trận quyền phong đánh úp lại, hắn ngay cả tránh né cũng không kịp, trên mặt bị đánh một cái, quyền lực to lớn, làm cho hắn cả người bay ra xa mấy trượng.

“Đáng giận!” Lau đi huyết châu khóe môi, U Hỏa giãy dụa bò lên, muốn tấn công lần nữa.

Lúc này một đạo lục quang hóa thành dây thừng mềm như nhuyễn xà gắt gao cuốn lấy toàn thân hắn, làm hắn không thể động đậy, một đầu khác của sợi dây ánh sáng cầm ở trong tay Phỉ Thúy.

Ngọc thủ lôi kéo, buộc thành một đoàn, U Hỏa dễ dàng bị túm tới bên cạnh Phỉ Thúy.

Thật sự quá ngang ngược! Thiểu khán nhất nhãn đô bất hành! (làm việc mà không nhìn xa trông rộng tất không thành)

“Chết tiệt, ngươi làm gì? Buông! !”

“Đau quá!” Nhẹ chạm vào khuôn mặt tuấn tú bị sưng phù, lòng bàn tay co rúm lại, làm cho trong lòng đau tựa kim châm.

“Ách…” Là lỗi giác sao? Hắn cảm thấy động tác này cất giấu một tia ôn nhu bất khả tư nghị. (kỳ lạ)

“Uy uy! Hai người các ngươi tốt đẹp thế, đừng có mà ở đây mắt đi mày lại.” Nam tử thật không vui.

Hai tên tiểu tử ngu ngốc này, quả thực xem hắn như trong suốt, hắn dầu gì cũng là… Khụ khụ. . . Bí mật…

“Xưa nay vốn nghe danh thiên giới trí tuệ thiên Phỉ Thúy là một đại mỹ nhân hiếm có, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm.” Nam tử chậm rãi đi tới trước mặt Phỉ Thúy, đại thủ vuốt trên hai má mềm mại của Phỉ Thúy.

Phỉ Thúy hơi hơi cười, cũng không dư phản kháng!

Nhưng U Hỏa lại khí nộ, trừng mắt nhìn đại thủ vô lễ kia, hận không thể trừng xuyên, trừng nát nó!

Tên ác ma kia đang làm gì vậy! Thế nhưng lại để cho tiểu tử thúi kia khinh bạc y như vậy! Chết tiệt!”Buông tay! Đừng chạm vào y!”

Nam tử cười gian nói: “Ha hả, ta vẫn muốn chạm, ngươi làm khó dễ được ta sao? A a! Làn da thật đẹp, vừa sáng vừa mịn, ôm lấy nhất định thực thoải mái! Để cho ta ôm một cái!”

“Dừng tay! Ngươi dám chạm một sợi tóc của y thử xem xem, ta nhất định làm thịt ngươi!”

“Ngươi đủ tư cách sao?” Nam tử khiêu khích nhìn U Hỏa không thể động đậy, cười đến rất đắc ý.

Ma thủ mở ra, cười hì hì muốn ôm mỹ nhân vào lòng.

“Ta cũng từng nghe danh diêm chúa trước của linh giới là một dũng tướng dũng mãnh thiện chiến, trí dũng song toàn đúng không?” Phỉ Thúy bình tĩnh cười hỏi.

“Ách. . .” Cặp ma thủ định ôm mỹ nhân kia đứng lại ở giữa không trung, nam tử cười cứng ngắc “Ngươi đã biết từ khi nào?”

“Đầu tiên lúc mắt nhìn thấy ngươi, ta liền cảm giác nhìn ngươi rất quen mắt!”

“Chúng ta chưa từng gặp mặt a! ?”

“Nhưng ta cùng con của ngươi rất quen thuộc!”

Nam tử nhìn Phỉ Thúy cười đến xán lạn, lại nhìn U Hỏa trên mặt đất tức giận đến bốc hơi nước, bừng tỉnh đại ngộ!”Khó trách! Ngươi chỉ bằng điểm ấy kết luận thân phận của ta?”

“Đương nhiên không chỉ thế, lớn mật suy đoán, cẩn thận chứng thực! Là nguyên tắc xử sự của ta, lúc ban đầu ta chỉ là cảm thấy ngươi theo nhận thức của ta là người nào đó có vài điểm tương tự, sau khi nhìn thấy hắn cùng với ngươi đánh nhau, ta liền càng thêm xác định suy đoán của ta, ngươi rất rõ nhược điểm của hắn, vừa ra chiêu liền đánh ngay sơ hở của hắn. . . Nhưng không đánh trúng chỗ yếu hại của hắn, tác pháp mâu thuẫn như vậy nếu thêm một cái điều kiện tất yếu tiên quyết nữa cho hợp tình hợp lý, thì phải là tình phụ tử!”

“Ha ha ha…” Nam tử ngẩn ra cười to, “Thông minh! Hôm nay ta xem như đã được lĩnh hội sự lợi hại của trí tuệ thiên, không hổ là thiên giới cao nhất thủ thiên, quả nhiên mỹ mạo cùng trí tuệ đều bằng nhau!” Đại thủ cởi bỏ mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú tính cách mười phần phóng đãng!

“Lão nhân!” U Hỏa đầu gỗ đến tận bây giờ mới phát hiện người trước mắt chính là cha của hắn!

Minh Phong mạnh mẽ đấm thiết quyền hướng trên khuôn mặt tuấn tú của U Hỏa: Đúng vậy! Là cha ngươi, không lớn không nhỏ! Ngay cả cha ngươi mà ngươi cũng nhận không ra, sinh ra cục thịt xiên nướng còn tốt hơn so với sinh ra ngươi! Nghĩ đến Minh Phong ta anh tuấn điêu tàn, phong lưu phóng khoáng, sao lại sinh ra cái đồ ngu trì độn như thế này!” (đấy, pé Hỏa lại bị sỉ nhục =A= )

” Lão đầu tử đáng chết, ngươi nói ai là đồ ngu!”

“Quang!” Lại một cái cốc đầu “Là cha, ngươi muốn ta dạy bao nhiêu lần a! Ta đã nói rồi, với cái đầu tiểu nhân của ngươi làm sao có thể đem linh giới cải cách tốt như vậy, nguyên lai sau lưng có vị quân sư xinh đẹp hỗ trợ.”

Vẫy vẫy tóc tỏ ra đẹp trai, Minh Phong hướng cặp vô địch điện nhãn về phía Phỉ Thúy mãnh liệt phóng điện “Thế nào? So với cái đầu gỗ này ta có phải tốt hơn hay không, chi bằng quăng hắn, theo ta đi!”

“Vương bát đản, ngươi tính cái gì vậy, cha a! Thật không biết xấu hổ, thế nhưng cướp của ta. . . Của ta…”

” Cái gì của ngươi?” Minh Phong mắt đầy ý xấu hỏi han.

“Của ta… Của ta…” Y là cái gì của ta? Ách… U Hỏa vắt hết óc, hy sinh chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín tế bào não sau đó rốt cục thốt ra : “Địch nhân của ta!” ( đề nghị đi ra đây cho ta lạy ngươi một cái >.< ) Bích mâu xẹt qua một tia thất vọng! Minh Phong bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài, hài tử này như thế nào lại ngu xuẩn như vậy, hắn rốt cuộc có phải là con của ta không thế. “Hắn như vậy ngươi còn muốn sao?” Phỉ Thúy cười đến vô lực nói: “Đổi lại ta hỏi ngươi, đứa con như vậy ngươi còn muốn sao?” “Cho dù tái ngu tái ngốc cũng là con của mình, sao có thể không cần!” “Cho dù tái khổ tái xót cũng là sự lựa chọn của ta, ta thực hết hy vọng!” “Vất vả cho ngươi!” “Ngươi cũng vậy!” Hai người cười khổ mà chống đỡ, nhịn không được đại thán ba tiếng: “Ai ~~~~~~~~ ” “Uy uy, các ngươi không cần ở bên đó tự quyết định, uy! Nhanh lên! Buông!” Cho đến khi Phỉ Thúy cùng Minh Phong mới chú ý tới, U Hỏa vẫn bị năng lượng ánh sáng buộc đến gần chết. Ngọc thủ vung lên, dây thừng lục quang biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, U Hỏa xoay người một cái từ trên mặt đất nhảy lên, đi nhanh tiến đến, tóm áo Minh Phong hung tợn hỏi han: “Lão đầu ngu xuẩn! Ngươi ở đây làm cái gì! ? Nói rõ ràng cho ta!” “Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh! ! A…” “Nói mau!” Hắn mãnh liệt kéo áo của Minh Phong. “Được rồi, được rồi, ta nói, ngươi trước buông ra đã! Đừng vò nát quần áo của ta, đây chính là ta đặc biệt chạy đến tuyết sơn thỉnh Tuyết chức nữ may giúp ta đó!” “Ngươi nhàm chán a! Ăn no đủ, vì một bộ quần áo chạy đến cái nơi băng thiên tuyết địa nuốt gió tây bắc đó!” Minh Phong lúc lắc ngón trỏ, giả vờ bộ dạng đại sư nói: “Ngươi đây không hiểu, quần áo chính là tầng da thứ hai, có làn da tốt mới có thể hấp dẫn tốt con mồi!” “Cũng bởi vì ngươi quá trăng hoa, mẫu thân mới chia tay với ngươi!” “A a! Chuyện cũ năm xưa không muốn nói ra thôi, chính cái gọi là cũ thì không đi mới thì không đến!” “Hừ hừ! Nếu những lời này bị mẫu thân nghe được, ngươi đoán sẽ như thế nào ?” Với cá tính hỏa bạo của mẫu thân tuyệt đối sẽ truy trảm cha đến thiên hoang địa lão, hải khô đá ngập! Ách… Vừa nghĩ tới thê tử trước như núi lửa hoạt động của hắn, Minh Phong cũng nhịn không được toát mồ hôi lạnh!”Ha ha! Cha chỉ nói mà thôi, hài tử ngoan! Ngươi sẽ không nói với mẹ ngươi chứ, đúng hay không?” “Cái này phải xem biểu hiện của ngươi, nói! Ngươi rốt cuộc làm cái quỷ gì!” Minh Phong vẻ mặt ủy khuất nói: “Nào có gì! Ta chỉ là quan tâm hài tử nhà ngươi a! Nghĩ đến ngày đó ta không rên một tiếng, bỏ lại một phong thơ kiều gia, kiên quyết đẩy ngươi lên vị trí diêm vương, lương tâm của ta bất an đến nay!” Ngươi có lương tâm sao? Ta phi! “Cho nên ta đặc biệt quay về tới thăm ngươi một chút, thuận tiện khảo tra năng lực của ngươi!” “Khắm lắm, khảo tra năng lực mà mang mặt nạ cùng dùng đạo tặc bốn phía quấy rối Diêm La điện !. Ngươi căn bản là nhàn rỗi không có việc gì nên trở về khảo tra” “Ta muốn báo cho ngươi một tin kinh hỉ thôi!” Kinh hỉ! ? Hừ hừ! U Hỏa tức cả người phát run, ngay cả bắp thịt cũng nổi gân xanh! “Vương bát đản! Ngươi có biết hay không ngươi quấy rối như vậy, đọng lại bao nhiêu hồ sơ vụ án, ta phải xử lý suốt mấy đêm!” “Ha hả… Hài tử a! Đường đường nam tử hán vài đêm muộn tính toán cái gì! Nhớ cha ngươi năm đó đối mặt bảy tám đối thủ cao cường vẫn đứng vững không ngã, dũng cảm xông vào bắt giữ, ngươi phải học tập cha ngươi làm nam tử hán đội trời đạp đất!” Đúng vậy a! Cái ngươi gọi là đối thủ cao cường thực ra là đại mỹ nhân nóng bỏng, nơi ngươi xông vào bắt giữ chính là trên giường chứ gì!” Lão nhân háo sắc không biết xấu hổ còn dám ở chỗ này nói ẩu nói tả! “Ách. . . Ha hả… Cũng đâu có khác mấy!” “Kém xa! !” Không thể nhịn được nữa! Không thể nhịn được nữa a! ! ! ! ! Hôm nay không đem lão đầu này băm dằm thì hắn sẽ không là U Hỏa! Lúc này, Phỉ Thúy dùng thanh âm mềm nhẹ xen vào hai phụ tử đang giương cung bạt kiếm “Thực xin lỗi, có thể cắt ngang một chút không?” “Chuyện gì?” Đối mặt đại mỹ nhân, Minh Phong mặt há miệng lập tức thay đổi, trên mặt kia lộ ra nụ cười nịnh nọt lọt vào trong mắt khiến U Hỏa thực buồn nôn! ! “Tới đây một chút!” Ngọc thủ hướng Minh Phong khẽ vẫy. “Ta?” Thỉnh mỹ nhân, Minh Phong mừng rỡ, không chút nghĩ ngợi, lập tức nhanh chóng phóng qua.”Ngươi rốt cục nghĩ thông suốt rồi! Nói cũng đúng, so với cái đầu gỗ khó hiểu phong tình kia, siêu cấp tuấn nam ta đây thật sự vẫn tốt hơn nhiều.” Phỉ Thúy nhẹ nhàng lắc đầu. “Ngươi không phải muốn quăng hắn? Chẳng lẽ ngươi muốn một cước đạp hai thuyền, ách… Vốn là không thể a, nhưng tuyệt thế mỹ nhân giống như ngươi, tất nhiên là ngoại lệ.” Phỉ Thúy mặt đỏ hồng, bộ dáng xấu hổ e thẹn kia khiến cho Minh Phong tâm loạn khó nhịn. Thanh âm Phỉ Thúy nho nhỏ nói: “Ngươi có thể nhắm mắt lại được không?” Nhắm mắt lại? Ha hả… Chẳng lẽ mỹ nhân định hiến hôn! Này là đào hoa muốn tới ngăn cũng ngăn không được, người đẹp trai quá cũng là một cái tội, ha ha… (bác Phong có một độ tự kỉ quá cao =A= ) Minh Phong nhắm mắt lại, đem mặt tiếp cận qua. Giây tiếp theo, một cú trọng quyền trọng kích đánh vào khuôn mặt tuấn tú của Minh Phong kiêu ngạo, lực đạo kinh người, đến nỗi khiến Minh Phong ngã xuống đất. “A…” Che vết đau ở trên khuôn mặt, Minh Phong khổ sở ha ha nói: “Ngươi sao lại đánh ta!” Phỉ Thúy cười nói: “Ngươi trong lòng cũng biết!” Xoa xoa vết đau trên mặt lại nhìn qua gương mặt sưng đỏ của hài tử, a… Muốn khóc! Không có thiên lý, lão tử đánh con, còn bị người khác sửa chữa, đây là cái thế đạo gì chứ! ! Phỉ Thúy nói tiếp: “Hắn là của ta!” Xem như huề! Bỏ qua cho ngươi, con của ngươi là người của y, muốn chạm vào hắn phải qua sự đồng ý của y, nếu không… Hừ! Nhất định sẽ bị đánh thành đầu heo! Dưới cằm của Minh Phong động động đau đau , miệng chát chát, trong lòng càng chát hơn, hắn là soái ca vô địch thế gian này lại bị đại mỹ nhân cự tuyệt, không chỉ có như thế, còn bị đánh té ngã xuống đất… Ô… Không còn mặt mũi nhìn người a… “Ta có chuyện không rõ, với tài trí thông minh của ngươi, không thể nào không rõ đạo lý công tâm vi thượng!” Phỉ Thúy là một tuyệt thế mỹ nhân như vậy muốn mê hoặc Quy nhi tử (quy= con rùa) trì độn của hắn quả thực dễ như trở bàn tay, hắn không rõ, y vì cái gì không trước giữ lấy tim của U Hỏa, ngược lại lui chọn con đường thứ hai, chỉ chiếm hữu thân thể U Hỏa. Phỉ Thúy cười gượng một chút, nháy mắt lại khôi phục, y đạm mạc nói: “Ta không phải không hiểu, mà là không thể.” Tim của y đã hoàn toàn đắm chìm, không có đường lui, chỉ có đi tới, thẳng đến khi hao hết mọi thứ. Mà U Hỏa không giống như thế, hắn còn có thể quay đầu lại, chính theo như lời của Minh Phong, y có một trăm loại phương pháp có thể làm cho U Hỏa quỳ gối ở dưới chân của y, nhưng y cũng không thể. Bởi vì đây là một đoạn tình cảm nhìn không thấy tương lai. Y chờ mong hắn đáp lại, nhưng cũng sợ hãi đoạn tình cảm này sẽ mang đến thương tổn cho y, tim của y luôn luôn lưỡng lự, có đôi khi y xúc động đến nỗi nghĩ muốn hướng hắn thẳng thắn bày tỏ tình cảm trong lòng, nhưng vừa nghĩ tới hậu quả, tình cảm dào dạt kia chung quy lại bị hàng rào lý trí giam lại. Có lẽ ở tương lai xa xôi nào đó, hắn sẽ thấu hiểu tình cảm của y, y chờ mong ngày đó sẽ đến, tuy rằng y có thể nhìn không tới… “Ngươi thật khờ!” Minh Phong hiểu được tâm tình của Phỉ Thúy, bởi vì hắn cũng từng giống Phỉ Thúy điên cuồng yêu, nhưng chỉ vì hắn thiếu dũng khí, nếu lúc trước hắn giống Phỉ Thúy dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình, có lẽ hôm nay sẽ hoàn toàn không giống như thế này, nhưng. . . Có lẽ chỉ là có lẽ, qua đi rồi sẽ không thể quay lại, điều hắn có thể làm bây giờ chỉ có chúc phúc cho hai người con trai này, hy vọng Phỉ Thúy có dũng khí vì tình yêu của bản thân y mà giành lấy một con đường sống! Vừa tà ác vừa ghen ghét trừng mắt nhìn U Hỏa liếc một cái, “Tên may mắn!” “Các ngươi đang nói cái gì a?” U Hỏa nghi ngờ nói. “Hài tử, ngươi hảo hảo quý trọng hạnh phúc trước mắt! Đừng đợi về sau hối hận không kịp!” “Thần kinh!” Hắn hiện tại nào có hạnh phúc gì đáng nói, bị ác ma Phỉ Thúy ức hiếp đến không ra gì. Nam tử khí khái, tự tôn, uy nghiêm toàn bộ không còn sót lại chút nào, đối với hắn, ngày nào đó ác ma Phỉ Thúy biến mất vô tung, đó mới là khắp chốn mừng vui! “Đại. . . Vương” Trên Diêm La điện, một tiểu quỷ đang làm nhiệm vụ không biết từ nơi nào chui ra, nơm nớp lo sợ nói: “Có thể xử lý công việc được rồi chứ!” Tiền đại vương quấy rối một ngày, kết quả tích quá nhiều công việc, lần này thảm rồi. Đám tiểu quỷ đem tấm màn đen sau ngai vàng kéo xuống. Xôn xao ~~~~~~~~ Cả phòng đều cả kinh, hồ sơ vụ án sau ngai vàng chồng chất thành núi, nhìn cảnh tượng liền đau đầu! ! “Khụ khụ, hài tử, quấy rầy lâu như vậy, cha cũng nên đi, ngươi tiếp tục cố gắng a!” Minh Phong nói xong, co cẳng muốn chuồn mất. Một đạo bóng xanh thả người tiến lên, chắn ở phía trước hắn, Phỉ Thúy hé ra nụ cười mị nhân không người có thể chống cự, “Minh Phong đại nhân, Phỉ Thúy biết với Minh Phong đại nhân thông minh tài trí nhất định rất nhanh có thể san bằng vài đống công vụ kia đúng không?” “Chuyện đó đương nhiên! Bất quá…” “Vậy làm phiền Minh Phong đại nhân, ta cùng U Hỏa có việc đi ra ngoài một hồi. !” “Từ từ. . . Ta…” “Không được sao?” Phỉ Thúy mi mắt rũ xuống, vạn phần thất vọng nói: “Còn tưởng rằng có thể nhìn thấy hiệu suất làm việc nổi tiếng của Minh Phong đại nhân!” “Có thể! Như thế nào không thể! Các ngươi yên tâm, ta nhất định san bằng mấy đống công vụ này trước khi các ngươi trở về!” Minh Phong vỗ ngực miệng cam đoan nói. “Vất vả cho ngài! Chúng ta trước cáo từ!” Phỉ Thúy tao nhã xoay người hành lễ, kèm theo một nụ cười ngọt ngào mê chết người. Minh Phong bị mê hoặc đến nỗi đầu mê muội lạc hướng, đợi đến lúc hắn hoàn hồn, Phỉ Thúy cùng U Hỏa sớm đã chẳng biết đi đâu. “Nguy rồi! Bọn họ đi ra ngoài tiêu dao, ta ở trong này làm cu li, ta như thế nào ngu như vậy, đáp ứng loại chuyện phí sức không có kết quả này!” Minh Phong rất ảo não, đại thủ mãnh liệt cốc vào đầu của mình. Nhưng vừa tưởng tượng lại, có thể nhìn thấy nụ cười đẹp như thế, hắn tính ra cũng không chịu thiệt, tùy ý cười ha ha vừa nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của Phỉ Thúy vừa rất nhanh phê duyệt văn kiện! ! Lại một lần nữa chứng minh, mị lực của Phỉ Thúy quả nhiên vô cùng to lớn! **** U Hỏa không nói được lời nào, gắt gao theo sát phía sau bóng dáng mảnh khảnh, tuy rằng bộ dáng Phỉ Thúy vẫn giống như bình thường, nhưng hắn biết tâm tình của y không tốt, thậm chí là tức giận! “Uy!” Không để ý tới, tiếp tục đi! “Uy!” Mặc kệ hắn, đi đi đi! U Hỏa đi nhanh lủi lên trước, che ở trước mặt Phỉ Thúy, “Uy, ta nói chuyện với ngươi! Ngươi sao lại không đáp!” “Ngươi đang nói chuyện với ta sao? Ta còn tưởng rằng ngươi kêu chim nhỏ ở trên cây! Tiểu trùng trên mặt đất!” Đôi môi phấn hồng lộ ra nụ cười nhu hòa tương phản với lời lẽ sắc bén! “Ách…” U Hỏa tự biết đuối lý, cũng không dám phản bác, nhìn mặt đoán tâm trạng, thật cẩn thận hỏi han: “Ngươi có phải đang tức giận hay không?” Phỉ Thúy cười khì khì nói: “Ta vì sao phải tức giận!” Cái đầu gỗ này thế nhưng còn có cảm giác, kỳ tích a! “Chính là. . . Thì là bởi vì. . . Vừa mới nãy… Ta. . . Nói ngươi là… là.. Địch nhân! Dù sao cũng chỉ có chuyện đó thôi!” U Hỏa mặt ửng đỏ, ánh mắt hoang mang rối loạn quay đầu hướng nơi khác, không dám nhìn thẳng đối diện với cặp bích mâu trong suốt kia. Phỉ Thúy nhìn U Hỏa, môi đỏ mọng khẽ mở, giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại khép chặt. Sau một lúc lâu, mấp máy mím môi nói: “Không có.” Lướt qua U Hỏa lần thứ hai đi lên. U Hỏa bước nhanh đuổi theo, cùng sóng vai đi tới.”Ngươi mới vừa rồi sao lại đối cha ta cười mị như vậy, ngươi phải biết rằng cha ta là một đại sắc lang, lọt vào mắt hắn rồi, sẽ khó tránh khỏi ma chưởng, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, lão nhân kia là loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.” “Đối với một địch nhân, ngươi không biết là ngươi đã quan tâm quá mức sao?” Còn nói không tức giận, rõ ràng là đang nổi giận mà! Miệng một đường tâm một nẻo! “Nếu ta đáp ứng cha ngươi, ngươi không phải có thể thoát khỏi biển khổ sao! ? Ngươi hẳn là cao hứng mới đúng!” Hai cánh tay to lớn kiềm ngụ ở hai vai của y, đem y áp chế ở trên thân cây bên cạnh. “Ngươi đang nói đùa phải không! ?” Hai khóe mắt của U Hỏa nứt ra, lực đạo trên tay mạnh đến cơ hồ sắp bóp nát bả vai mảnh khảnh. “Ngươi thử nói xem?” Phỉ Thúy cởi bỏ nụ cười yếu ớt dối trá ở trên mặt, ánh mắt sắc bén trừng ngược trở lại. “Ta không biết! Người như ngươi! Đem cuộc sống của ta phá thành hỏng bét, bây giờ còn nghĩ muốn phá cha ta, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được đâu!” Tim đang đổ máu!”Thì ra là thế! Ngươi xem ta như thế!” Trả giá tình cảm của mình, không cầu nguyện xa vời được hắn hồi đáp, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có tư cách hạ thấp hoặc sỉ nhục nhân cách của y, y thương hắn! Nhưng không thể yêu đến không có tôn nghiêm! Đôi môi đỏ mọng run rẩy nhẹ nói: “Buông tay.” “Ngươi nói cái gì? Ta nghe không được!” Ngọc chưởng nắm tay, bạo nhiên cả giận nói: “Buông tay!” Bị đào thiên nộ khí kia đột phát làm kinh sợ, U Hỏa nới lỏng lực đạo trên tay. Ngọc thủ hất ra đại thủ trên vai, Phỉ Thúy xụ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi nghe rõ cho ta, phụ tử các ngươi… ta một người cũng không muốn!” Giọng nói chưa dứt, người đã biến mất vô tung. Nhìn tàn hương lưu lại trên đại thủ, U Hỏa ngây dại, toàn bộ đại não trống rỗng. Y nói y từ bỏ! Không cần hắn! Tâm tựa hồ bình tĩnh lại vì những lời này mà nổi lên sóng to gió lớn! **** Vì cái gì ta lại ở chỗ này? Vì cái gì ta lại ở chỗ này? … . . . Tự hỏi chính mình vấn đề này mấy trăm lần, đến nay vẫn khó lý giải. Hiện giờ là một ngày đẹp trời, dương quang sáng lạn, tinh không vạn lí, cách ngày hắn cùng Phỉ Thúy cãi nhau tròn hai tháng. Mà U Hỏa hắn, diêm vương đứng đầu linh giới đang đứng ở trước Thiên Cung điện. Vì sao tới nơi này? ? ? ? ? ? ? “Uy! Đây không phải là diêm vương sao? Ngươi tới nơi này để làm chi?” U Hỏa quay đầu lại, chỉ thấy một mỹ nhân đang hướng hắn tươi cười, hắn nhận ra nó, nó chẳng phải chính là Tiểu Bạch Si Tử Tinh sao. “Ách. . . Ta… Ta tới tìm trí tuệ thiên!” “A! Ta biết rồi, ngươi đến tìm Tiểu Thúy giao thông, đúng không?” (không nhịn được cười mà =]], trẻ con không có tội a ) Khuôn mặt tuấn tú của U Hỏa đỏ như đốt lên, lại không phản bác, chỉ có theo lời của nó nói: Đúng vậy. . . Đúng vậy!” “Ngươi tới thật không đúng lúc, gần đây Phỉ Thúy thân thể không khoẻ, chắc không thể giao thông với ngươi.” “Y bị bệnh sao?” U Hỏa bắt lấy Tử Tinh sốt ruột hỏi han. “Bệnh? Đại khái là vậy, nên nói như thế nào nhỉ, ân… Tiểu thúy gần đây rất quái lạ, luôn khóa mình ở trong phòng, bất luận kẻ nào cũng không gặp, mà ngay cả ta đi tìm y, y cũng không để ý ta.” Nói vài lời, Tử Tinh oán oán vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên cao đến nửa ngày! “Y đang ở đâu?” “Ngươi muốn đi tìm y sao? Ta khuyên ngươi đừng đi, y ai cũng sẽ không gặp đâu!” “Y ở chỗ nào! ! ! ! ! ! ! ?” Tâm cuốn lên, ngữ khí cũng có chút trầm trọng. Tử Tinh vô tội nháy mắt mấy cái nói: “Tốt thôi! Ngươi muốn đi nếm mùi thất bại ta cũng không ngăn cản ngươi, đó là quyền của ngươi!” Tử Tinh nói cho bạo long sắp phun ra hỏa kia biết chỗ ở của Phỉ Thúy. Biết được chỗ ở của Phỉ Thúy, U Hỏa chạy như bay hướng tới. Nói trở lại… Phỉ Thúy rốt cuộc đang làm cái gì chứ? Y hiện tại đang cuốn trong chăn hối hận. Vì sao ta lại nói ra những lời như thế? Vừa hồi tưởng lại ngày đó, Phỉ Thúy liền hận không thể làm thịt chính mình! Biểu hiện của y ngày đó ngay cả tiểu oa nhi ba tuổi cũng không bằng, căn bản là đang cố tình gây sự. Bị tình cảm trầm trọng ép tới thở không nổi, cộng thêm thái độ của U Hỏa, mới có thể làm cho y nhất thời không khống chế được. Kỳ thật y hiểu được tình cảm dành cho U Hỏa càng ít, tương lai bị tổn thương cũng sẽ càng nhẹ, nhưng hiểu được là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, mỗi lần khi y trả giá chân tình, lại đổi lấy thái độ khinh thường cố chấp của U Hỏa, y thật sự rất tức giận. Đúng rồi! Đúng rồi! Y nhất định tâm lý mất cân bằng! Nhưng chuyện này cũng không thể toàn bộ trách y… Người yêu luôn thống khổ hơn so với người bị yêu! … Ô… Thật vất vả cùng hắn phát triển đến giai đoạn này, kết quả bị chính mình một câu đập vỡ toàn bộ, đại ngu ngốc Phỉ Thúy! Ngươi không chết thì cũng vô dụng rồi! Vẫn là tìm một cơ hội đi theo hắn hòa hảo đi, nhưng. . . Như thế thì y đâu còn mặt mũi, … Ô… Đồ ngoạn đản này! Bên tai truyền đến thanh âm chốt cửa phòng mở, Phỉ Thúy tâm tình tồi tệ lười biếng cử động, bọc chăn bông lui thành một đoàn rầu rĩ nói: “Tử Tinh, tự ngươi đi chơi đi, ta không thoải mái, bồi không được ngươi!” “Ngươi. . . Ngươi có khỏe không?” Nghe được thanh âm quen thuộc ngoài ý liệu, Phỉ Thúy ho một tiếng ngồi dậy, thấy rõ người tới, y kéo chăn bông qua, lại nằm xuống, quay lưng đi. Rõ ràng nghe được thanh âm của hắn trong lòng cao hứng muốn chết, mãnh liệt la hét đây là đại cơ hội tốt, nhưng vừa thấy U Hỏa, lại nhịn không được giận dỗi, tâm trạng không vui. “Uy!” Đại thủ quơ quơ bả vai mảnh khảnh. Phỉ Thúy không cử động, ôm chăn bông làm con sâu ngủ! Khuôn mặt tuấn tú của U Hỏa tái đỏ, môi mỏng mấy lần mở đóng, thật vất vả đánh vỡ tâm phòng, nói nhỏ: “Thúy!” Tiếng gọi ôn nhu đánh vỡ tầng băng mỏng tại đáy lòng Phỉ Thúy, y chậm rãi xoay người, “Có chuyện gì sao?” “Nghe nói ngươi không thoải mái, ta tới thăm ngươi một chút!” “Làm phiền!” Không đúng rồi, phải ôn nhu một chút, dọa hắn chạy mất thì tiêu. Nhưng miệng không nghe lời, y cũng không biết phải làm sao! Thật hiếm thấy, lần này U Hỏa không bị sương mặt lạnh ngữ của Phỉ Thúy dọa chạy, ngược lại tinh thần càng cản càng hăng. “Ngươi không thoải mái chỗ nào?” “Nơi này!” Ngọc thủ chỉ chỉ vào tim. Không nghĩ nhìn thấy Phỉ Thúy không tinh thần như vậy, muốn làm cho y phần khởi lên, lại khổ vô biện pháp. A… Hảo phiền! Nên làm thế nào mới tốt! ! Đạo lý nào hắn cũng không biết, chỉ có dùng biện pháp của chính hắn, “Nếu ta cho ngươi đánh mấy quyền, ngươi có thể thoải mái hơn hay không.” Phỉ Thúy kinh ngạc, bích mâu nhìn thẳng U Hỏa, từ trong con ngươi màu đen, y có thể nhìn thấy ngượng ngùng, bất an cùng chân thành ấm người của hắn. Trong lòng nhất thời buông lỏng, không cam lòng cùng oán trách nháy mắt tan thành mây khói, thật là! Y rốt cuộc làm sao vậy, thế nhưng lại vì loại sự tình này tính toán chi li. Cho dù U Hỏa muôn vàn không muốn, vạn phần không cam lòng, hắn cũng trốn không thoát năm đầu ngón tay của y. Nếu y giận hắn, thì cứ tại trên người hắn thu lại gấp bội chẳng phải được sao! Ngốc! Tự tìm phiền não! Nghĩ thông, người cũng thoải mái, mặt ngọc tạo nên nụ cười yếu ớt quen thuộc.”Ta thật ra so với đánh ngươi mấy quyền, thì còn có một biện pháp tốt hơn để nguôi giận, nghĩ thử xem xem!” Ngọc thủ trộm đặt lên thắt lưng của U Hỏa, dọc theo tuyến thắt lưng khỏe mạnh vuốt ve. U Hỏa mãnh liệt run lên, lông tơ lập tức dựng thẳng đứng. Ngu xuẩn a! Hắn rốt cuộc đang làm gì vậy? Này, đây quả thực chính là đưa dê vào miệng cọp, hay nói cụ thể là con dê đầu ngu muốn chết tự mình tiến vào miệng hổ! Vội vàng lùi về sau mấy bước, tính tông cửa xông ra. Phỉ Thúy nằm ở trên giường, nhàn nhàn nói: “Ngươi chạy đi, chạy đi dê béo có đầu trâu khỏe!” Nghe vậy U Hỏa dừng bước, quay đầu hỏi “Có ý tứ gì! ?” Nghiêng thân đứng dậy, trên mặt lộ chiêu bài tươi cười, Phỉ Thúy nói: “Không biết ngươi so với cha ngươi, ai có công phu trên giường tốt hơn nhỉ?” “Chết tiệt, ta không cho phép ngươi có ý định quan hệ với cha ta!” Ác ma làm sao có thể bị loại hù dọa này đả đảo! Hắn vì lo lắng quá mà trở nên ngu xuẩn! “Có thể, nhưng điều kiện phải…” Nói xong, bích mâu xinh đẹp ở trên người U Hỏa du ngoạn. U Hỏa khẽ cắn môi, trầm trọng lết cước bộ một lần nữa trở lại bên giường. Phỉ Thúy giữ chặt đại thủ của U Hỏa, lôi kéo, vừa lật, liền đưa hắn đặt ở dưới thân. U Hỏa tức giận trừng mắt Phỉ Thúy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chớ đắc ý, một ngày nào đó, ta sẽ đánh cho răng ngươi rơi đầy đất!” “Ha hả… Đây là truyện cười buồn cười nhất ta từng nghe qua đấy! Ngươi tốt hơn là nên lo lắng cho bản thân một chút, xem sáng mai có thể xuống giường hay không, như thế thực tế hơn!” “Không thể nào, chẳng lẽ ngươi…” “Đúng vậy, ta muốn làm đến hừng đông!” “Không được a…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.