[Dị Giới Tình Duyên Hệ Liệt] Đào Sắc Hãm Tỉnh

Chương 1: Chương 1




♣Chương 1♣

Editor: Lệ Cung Chủ

P/s: chữ màu cam là của tác giả, màu xám là lời của người edit hoặc giải thích nghĩa

Ven hồ Thiên Giới Kính.

Gió nhẹ chầm chậm lay động mặt hồ, tạo nên tầng tầng sóng nước, cá kim lân ở đáy hồ bơi lượn, vảy vàng dưới ánh sáng phản chiếu, khiến cho toàn bộ hồ giống được rắc một tầng lá vàng.

Thế gian dưới tàng cây, một mỹ nam tử thon thả đang nằm, nam tử da thịt trắng hơn tuyết ba phần, môi đỏ mọng như đào, ngũ quan thanh tú làm cho người ta khen không dứt miệng, một đầu tóc dài màu xanh ngọc phi tán trên mặt đất, cùng cỏ xanh non non đan vào thành một mảnh.

Bích hồ, cây xanh, cỏ biếc, tiểu mỹ nhân, mỹ ảnh như thế, mỹ đến nỗi làm lòng người sờ sợ, mỹ đến nỗi làm người quên hết tất cả.

Lúc này ven hồ tĩnh lặng, vang lên tiếng vó ngựa, bị tiếng ngựa hí đánh thức, tiểu mỹ nhân xoay người đứng lên, lần theo tiếng vọng lại, chỉ thấy một con thiên mã màu đen hướng bên này bay tới, chiến tướng ngồi trên ngựa một thân chiến giáp màu đen, từ phối kiếm bên hông của hắn, tiểu mỹ nhân dễ dàng đoán được thân phận kẻ kia.

Lúc thiên mã đáp xuống mặt đất bằng phẳng, nam tử xoay người xuống ngựa, dẫn ngựa tới ven hồ uống nước.

Tiểu mỹ nhân vẫn ngồi ở tại chỗ vừa lúc có một cây tùng thấp che, cho nên nam nhân không nhìn thấy mỹ nhân ở bên kia hồ, nhưng mỹ nhân lại đem nhất cử nhất động của nam tử thu hết vào đáy mắt.

Khởi điểm hết thảy đều thực tĩnh lặng, nhưng một lát qua đi, không trung bay tới một đám thiên mã hoang dã, dã thiên mã cũng ngừng ven hồ uống nước, sự tình cứ như vậy đã xảy ra.

Thiên mã của nam tử bị một con ngựa cái trong dã thiên mã hấp dẫn, thế nên gặp sắc quên chúa, ngửa mặt lên trời hí dài, móng trước nhẹ nhàng hướng con ngựa cái thể hiện, không biết chủ nhân của nó đang ngồi chồm hổm ven hồ uống nước, mông của nam tử thật bất hạnh bị một cái đá tàn nhẫn.

Nam tử không hề phòng bị kêu thảm một tiếng, ở giữa không trung vẽ ra một đạo đường cong duyên dáng.

Thình thịch ~~~~~~~~~~~~

Quay cuồng hai vòng rưỡi về phía trước , ôm đầu gối, rơi xuống nước. (giống như vận động viên =]] )

Ào ào ~~~~~~~~~

Bọt nước văng khắp nơi, nhiễu loạn sự yên lặng của một hồ xuân thủy.

Giây lát sau nam tử kia mới từ đáy hồ ngoi lên, trên đầu còn đính hai con cá vàng giãy đành đạch.

“Bạo Hỏa! ! ! ! ! !” Rống giận rung trời.

Nam tử bước đi từng bước khó khăn từ giữa hồ trở lại bên hồ, đối với ái mã cuồng thét không ngừng: “Ngươi chỉ là một con súc sinh không lương tâm, cũng không tưởng nhớ, bình thường ai trông nom ngươi ăn uống, kéo ngươi đi ngủ, nếu không có ta, ngươi có thể trở thành mã cao mã đại như vậy sao? Ngươi… Ngươi thế nhưng vì một con ngựa cái, bán rẻ chủ tử của ngươi, xem ta hôm nay có đánh bẹp ngươi không.” Nói xong, rút phối kiếm bên hông ra, đuổi theo hắc mã quát đánh.

Thiên mã cũng là con vật có linh tính, đương nhiên sẽ không ngây ngốc đứng cho ngươi đánh, vì thế một hồi cuộc chiến nhân mã truy đuổi như vậy triển khai.

“Xem chiêu!” Nam tử nhảy vọt lên, nhắm ngay đầu con ngựa cho nó một cú.

Quả nhiên thiên mã này cũng là nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ thấy nó nhanh chóng quay đầu lại, đá về phía sau một cái.

“A ô ~~~~~~~~~~~ ”

“Thình thịch ~~~~~~~~~~ ”

Lại một tiếng kêu thảm thiết, nam tử lần thứ hai rơi xuống nước.

Nam tử vừa giống quỷ ngâm nước vừa giống thằn lằn từ trong nước bò vào bờ, thở hồng hộc nói “Ngươi… Ngươi. . . Đứng lại cho ta… Đứng lại. . .”

“Ô tê ~~~~~~~~” Thiên mã ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hí dài thắng lợi.

Nam tử tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, thiếu chút nữa nộ khí bùng nổ.

Vốn định tiếp tục đuổi theo đánh, nhưng vừa thấy canh giờ sắp muộn, vì thế nam tử oán hận dắt ngựa, nói “Tạm thời tha cho ngươi, trở về rồi tính sổ tiếp với ngươi!”

Vì thế cả người ẩm ướt vất vả trở mình lên lưng ngựa, giục ngựa rời đi.

Đợi nam tử đi rồi.

“Oa ha ha ~~~~~~~~ oa ha ha ~~~~~~~ ”

Sau cây tùng thấp truyền đến một trận tiếng cười phá lên.

Tiểu mỹ nhân không hề quan tâm hình tượng ôm bụng, cười sát đất.

Hảo, hảo, người này thật đáng yêu a

Oa ha ha ~~~~~~~~~~~

Không thể tưởng được Diêm Vương mới nhậm chức đúng là người đáng yêu như thế, ân… Biết được chuyện này thật hảo vui a, ha hả… . . .

****

Thiên giới thần điện – Thiên Cung điện.

“Này, này, đây là…” Trên đại điện, thượng đế ( thỉnh mọi người tưởng tượng một người nào đó trên cây thánh giá! ) giật mình nhìn tân Diêm Vương U Hỏa toàn nước ẩm ướt chật vật “Ách… Diêm Vương ngài đây là…”

“Đừng nói nữa!” U Hỏa phất tay, vẻ mặt ảo não, hắn mới không muốn để cho người khác biết cái chuyện đáng mất mặt này!: “Có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau phóng, thời gian của lão tử ngươi cũng không phải là ở trong này tiêu phí với ngươi!” Hỗn trướng chết tiệt, hắn đường đường đứng đầu linh giới, vì cái gì phải tới nơi này nghe lão đầu tử này thuyết giáo! (BACK: đừng trách ta, quy củ không phải ta định )

Linh giới là một giới đặc biệt nhất trong ngũ giới, bởi vì nó chưởng quản thao túng sinh tử luân hồi, cho nên mỗi khi linh giới đổi tân chúa, tân chúa nhất định phải thăm viếng ma, thiên, minh tam giới, tựa như hiện tại báo cáo công tác! Bất quá có điểm khác biệt, đó chính là linh giới cũng không phải là đệ nhất giới, mà cùng với ngũ giới tề giá ngang nhau, thăm viếng này cũng chỉ mang tính chất giống như là lộ mặt một chút, thông báo bọn họ linh giới đổi chủ, muốn chết thì đi tìm hắn, như vậy mà thôi!

Xem ra tân chúa linh giới này tính tình hình như cực kỳ nóng nảy, thượng đế cẩn thận nói: “Thật là có làm phiền Diêm Vương ngài chạy qua đây một chuyến, có muốn lưu lại cùng chúng ta dung bữa tối hay không.”

“Không cần đâu.” Đáng giận! Toàn thân ẩm ướt chật vật cho dù ăn thịt rồng cũng không chút ý vị!

Có hảo ý bị người giẫm đạp như vậy, thượng đế bỗng nhiên trên mặt không ánh sáng, không khí nhất thời trở nên hảo xấu hổ.

Lúc này, từ ngoài cửa kích động tiến lên một mỹ nhân xinh đẹp, mỹ nhân hé ra lệ nhan mỹ đến nỗi làm người thở dài, cặp mắt to đen bóng đặc biệt hữu thần, chỉ xoay thân bình thường, cũng thật là động lòng người.

Mỹ nhân kia vây xoay quanh U Hỏa, sau khi vòng vo vòng thứ N, lời nói bạo xuất kinh người: “Nguyên lai tân chủ nhân của linh giới là con gà rơi vào nước sôi a!”

Lời này vừa ra, trên đại điện mọi người đều che miệng cười trộm, mà ngay cả thượng đế cũng nhịn không được.

Nhưng ngại về tình cảm thể diện, không thể công khai ngang nhiên cười to, trộm quay đầu lại. . .

Oa ha ha ha ha ha ha… . . . Không thể cười! Không thể cười! Nhưng… con gà rơi vào nước sôi… Ha ha ha ha…

Con gà rơi vào nước sôi? Tiểu tử đáng chết này, dám nói chuyện với hắn như vậy, xem hắn có xé nát cái miệng của nó ra không ” Tiểu tử thối, ngươi ai nha ngươi, dám nói với ta như vậy!”

“Hừ!” Tiểu mỹ nhân mặt nhăn mũi hừ nhẹ nói: “Ai là tiểu tử thối, Tử Tinh là hương thơm đấy!”

Tử Tinh, thiên giới thẩm lí và phán quyết thiên Tử Tinh, còn là một Tiểu Bạch Si thiếu cơ bắp! ! ( tiểu tử a, xem ra ngu ngốc của ngươi là có tiếng! )

“Tử tinh, không được vô lễ.” Nói ngăn lại chính là lam phát (tóc xanh) nam tử vẫn lẳng lặng đứng ở bên trái thượng đế, hắn là thiên giới võ Tường Thiên Lam Lưu, mà nữ tử tóc vàng còn lại đứng ở bên phải thượng đế là thiên giới điều tra thiên Kim Ly.

Thiên giới tứ thủ thiên đã đến ba người, còn có một người đâu, như thế nào không thấy được? ?

“A… Ta nói a. . .” Thượng đế rốt cục cười đủ mở miệng nói: “Diêm Vương ngài toàn thân đều ướt, không bằng đổi bộ quần áo rồi trở về!”

U Hỏa nhìn xem không biết trang phục dính nước của mình nặng mấy cân.

Y ~~~~~ cảm giác quần áo dán vào trên da thịt thật là khó chịu, cũng tốt, đổi bộ quần áo rồi đi.

“Làm phiền dẫn đường!”

Thượng đế gọi Kim Ly qua, mệnh nàng dẫn U Hỏa đi xuống đổi trang phục.

****

Kim Ly dẫn U Hỏa đi vào một cái phòng, trong phòng có một dục trì (bể tắm) rộng mở, trên một cái ghế tao nhã bên cạnh dục trì đã chuẩn bị xong một bộ y trang hoàn toàn mới.

“Ngài cứ từ từ mà dùng, ta cáo từ trước!” Sau mục đích dẫn U Hỏa đến, Kim Ly liền xoay người ly khai.

Nhiệt khí ấm trong thủy trì bốc lên vô cùng hấp dẫn U Hỏa.

Ngâm mình trong suối nước nóng ấm áp, nhất định thực thoải mái.

Cởi bỏ y phục ẩm ướt, U Hỏa đi vào trong dục trì.

Hô ~~~~~~~~~~~~~~

Cảm giác nước ấm lạnh vừa phải thấm ngấm vào da thịt, thoải mái đến nỗi làm cho hắn nhịn không được thở dài.

Đan tay vốc lên một vũng nước ấm, tẩy rửa khuôn mặt tuấn tú.

A ~~~~~~ thật thoải mái ~~~~~~~

U Hỏa cứ tựa vào bờ dục trì, nhắm mắt dưỡng thần.

Ở trong nước ấm không tự kìm hãm được thả lỏng đối với cảnh giới quanh mình, ngay cả có người vào cũng không biết.

Rầm ~~~~~~~~

Tiếng nước?

U Hỏa nghi hoặc mở mắt ra, xuyên qua hơi nước trông thấy một mạt thân ảnh mơ hồ, đang chậm rãi lặn vào trong dục trì.

Là ai?”

Đối phương không trả lời, cúi người một cái, lặn vào đáy nước.

… … . . .

Như thế nào còn không ngoi lên? ? ?

Đối phương lặn vào trong nước đã một hồi lâu, còn chưa ngoi lên! U Hỏa có điểm thay y lo lắng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện.

Đang lúc hắn nghĩ muốn tiến lên để xem ra sao, một bàn tay từ dưới nước bắt được chân của hắn.

U Hỏa trong lòng cả kinh, đại thủ (thủ = tay) dò xét vào trong nước lục lọi, một hồi phiền phức, đại thủ bắt được một cánh tay mảnh khảnh, dùng sức lôi kéo hướng trên mặt nước. . .

Xôn xao ~~~~~~~~

U Hỏa nhất thời mắt choáng váng.

Thiên a, hắn chưa từng thấy qua một người đẹp giống như vậy, bích nhãn lục phát (mắt xanh ngọc, tóc xanh lá =.=”), môi đỏ mọng da ngọc, toàn thân tràn ngập mị lực bất khả tư nghị (kỳ diệu, không thể tưởng tượng nổi).

Tiểu mỹ nhân đưa ngọc thủ lên chải tóc, vuốt tóc ẩm ướt dính sát hai má ra phía sau, hé ra khuôn mặt tinh mỹ không tì vết không hề che đậy hiện ra ở trước mắt.

“Có thể buông tay không?”

A a, thanh âm hảo dễ nghe, tựa như thấm nhuần xuân phong nhẹ lướt qua.

Thấy đại thủ nắm chặt ngọc thủ không buông, đôi mi thanh tú của tiểu mỹ nhân nhẹ nhếch lên “Ta mỹ không?”

“A!” Đến tận đây U Hỏa mới phát giác chính mình thất thố, vội vàng buông ra cánh tay bắt được của đối phương ra.

Tay y hảo mảnh, thân mình cũng thế, so với thân hình cường tráng của hắn, thân hình như vậy càng lộ vẻ nhu nhược, tựa như mở cánh tay ra, có thể đưa cả người y nhu nhập trong lòng.

A ~~~~ hắn đang suy nghĩ gì a! Đối một người chỉ mới quen biết, lại còn là một nam tử nghĩ muốn loại chuyện loạn thất bát tao này, chết tiệt, chẳng lẽ là lâu quá không chạm vào nữ nhân, dục cầu bất mãn, không được, đợi quay về sẽ đi tìm mấy người phụ nhân hảo hảo phát tiết một chút.

Mỹ nhân lặn người xuống, bơi tới bờ trì, hai tay chống vách trì, động thân nhảy ra mặt nước.

Thân thể xinh đẹp hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, đường cong lưng duyên dáng, so với nữ tử còn muốn phiến tình hơn!

U Hỏa nhìn xem mãnh liệt nuốt nước miếng.

Ngọc thủ cầm xiêm y trên mặt đất lên, bắt đầu mặc, chỉ chốc lát sau, mỹ thể kia liền bị một thúy sắc (màu xanh ngọc) trường bào che khuất.

Ách ~~~~~~~~~ hảo đáng tiếc ~~~~~~~~~

Thay đồ xong, mỹ nhân định mở cửa rời đi.

U Hỏa nóng lòng gọi y: “Từ từ, ngươi tên là gì?”

Mỹ nhân nghiêng xoay người, nhe răng khẽ cười nói: “Đợi gặp!”

Ngoái đầu nhìn lại cười, trăm mị tình sinh sôi!

Trừ câu này ra U Hỏa không thể nghĩ được từ khác để hình dung nụ cười trước mắt mỹ đến nỗi đoạt nhân tâm phách này.

Đợi hắn từ trong kinh ngạc vì vẻ đẹp của đối phương bừng tỉnh, mới phát giác mỹ người sớm đã không thấy tung tích.

Đợi gặp? ? ? Kỳ quái? ? ?

****

Sau khi tắm rửa thay đổi quần áo xong, U Hỏa quay về Thiên Cung điện.

Người ta cho ngươi mượn nơi tắm rửa thay quần áo, về tình về lễ đều nên nói tiếng cảm ơn, U Hỏa tuy rằng tính tình có chút nóng nảy, nhưng lễ nghi cơ bản này vẫn là hiểu biết.

Trên đại điện, so với vừa mới nãy có thêm một người.

A! ! Đây không phải là mỹ nhân hắn gặp ở phòng tắm sao?

Chỉ thấy y khoanh tay đứng phía sau thượng đế.

Có thể đứng ở bên cạnh thượng đế, có thể thấy được thân phận bất phàm.

“Diêm Vương, đổi quần áo được không?”

“Làm phiền.” Ở ngoài mặt là nói với thiên đế, kỳ thật là nhìn mỹ nhân phía sau thiên đế.

Thượng đế cười ha ha nói: “Việc rất nhỏ, không đáng để Diêm Vương nói đến. Phỉ Thúy, ngươi sẽ hộ tống Diêm Vương đi.”

“Vâng.” Mỹ nhân tất cung tất kính trả lời.

Phỉ Thúy? Y là Phỉ Thúy! Xưa nay được xưng là đệ nhất mỹ nhân thiên giới, một trong tứ thủ thiên, trí tuệ thiên Phỉ Thúy.

Người tinh tế ôn nhu như thế lại là trí tuệ thiên vị trí cao nhất thiên giới, khó có thể tin, nghĩ đến U Hỏa hắn duyệt vô số người nhưng lại cũng có lúc nhìn nhầm, nhịn không được đối vị mỹ nhân này trộm nhìn nhiều lần.

Cảm giác bị hắn nhìn dò xét, Phỉ Thúy quay về phía hắn cười nhạt một cái mê đảo chúng sinh “Diêm Vương, thỉnh!” Ngọc thủ nhỏ và dài, ngăn ở phía trước, làm ra tư thế nhường đường.

Động tác tao nhã này, làm cho U Hỏa thiếu chút nữa bị phong sắc nhẹ nhàng của y mê đảo.

Nhưng… Hắn lại là một mỹ nam tử, thật không cam tâm, đẹp như vậy tự nhiên lại là nam! Ai ~~~~~~~~~

Ra khỏi Thiên Cung điện, Phỉ Thúy sai người dắt ngựa cưỡi tới cho U Hỏa.

U Hỏa dắt ái mã qua, định trở người nhảy lên thân ngựa.

Một trận mùi hương xông vào mũi, làm hắn không khỏi vui vẻ thoải mái, nơi lỗ tai nóng lên, tiếng nói nhỏ nhẹ tựa như rót vào trong tai…

“Lần sau trước khi uống nước, xem trước một chút bốn phía có con ngựa cái nào hay không!”

A! ! ! ! Y nhìn thấy! !

U Hỏa cực khác, mắt trợn miệng khô nhìn đối phương.

Phỉ Thúy mỉm cười, hạ thấp người rồi thi lễ, tao nhã xoay người rời đi! !

Để lại một mình U Hỏa ở tại chỗ ngẩn người! ! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.