Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 7: Chương 7: Chương 7​




Mùa đông năm nay ở Nam Thành đến muộn hơn bình thường.

Không có những đợt tuyết đầu đông, bầu trời trong xanh và tươi đẹp đến lạ.

Minh Nguyệt trước giờ rất sợ lạnh, nên đương nhiên không thích mùa đông giá rét, nhưng năm nay cô bé lại hi vọng tuyết sẽ rơi ngập cả Nam Thành, làm cho tàu hỏa không thể đi được thì càng tốt.

Như thế thì mẹ mới không thể rời xa cô bé được.

Giang Song Lý đã học xong ba năm nghiên cứu sinh, dựa vào vốn tiếng Anh chuyên sâu của mình, một bài luận văn và thư đề cử đã giúp cô nhận được một suất học bổng ở Anh, chuẩn bị một thời gian ngắn nữa thôi là cô sẽ phải chia tay mùa đông ở nơi này, đi đến thành phố London mưa dầm cả ngày rồi.

Minh Đại Xuyên rất ủng hộ vợ, chính hắn trước đây cũng đã đi nước ngoài học tập rồi, cho nên chẳng có lý do gì mà hắn lại ngăn cản giấc mơ của vợ mình cả.

Ai cũng có một mơ ước của riêng mình, có thể nhỏ bé hoặc to lớn, cũng có thể xa xôi hay gần ngay trước mắt.

Mà ước mơ của Giang Song Lý, nay đã ở rất gần cô rồi.

Lúc còn học đại học, cô đã luôn mơ được đặt chân đến Bridge of Sighs (Cầu Than Thở) ở Venice, sau khi sinh con, ý niệm này đã dần bị dập tắt.Mà bây giờ, một bưu kiện được gửi từ đại dương xa xôi đã một lần nữa thắp lên hi vọng trong cô.

Thầy của Giang Song Lý động viên cô: “Em hãy đi học đi, khi về nước thầy sẽ giữ một chỗ tốt ở trong trường cho em.”

Mẹ của Giang Song Lý thì lại khuyên cô từ bỏ, lý do là: “Con đã có chồng con rồi, không phải chỉ có một mình nữa, phải suy nghĩ cho bố con chúng nó chứ.”

Ngay khi cô sắp từ bỏ rồi thì chồng cô lại nói: “Em nên đi đi, đừng vì anh và Tiểu Nguyệt Lượng mà do dự.Anh sẽ ở Nam Thành chờ em về, cũng sẽ chăm sóc tốt cho con gái, em yên tâm nhé.”

[Em yên tâm nhé.]

Mấy năm trước, Minh Đại Xuyên tay kéo hành lý, đứng dưới ký túc xá nữ chia tay cô để đi Mỹ, hắn cũng nói rằng: “Anh ở bên đó sẽ luôn nhớ em, chờ anh về, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn.Em yên tâm nhé.”

Lúc đó hắn vẫn còn là một cậu thanh niên ngây ngô, luôn nghiêm túc và khiêm tốn, đạo đức phải luôn được giữ vững, yêu nhau đã lâu mà trước khi đi hắn mới hôn cô lần đầu tiên.

Giang Song Lý nhớ lại quá khứ, lại nhìn Minh Đại Xuyên nay đã thành đạt chín chắn, nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc bấy giờ Nam Thành vẫn chưa có máy bay đi nước ngoài, sau sự cố trên chuyến phi cơ số 2755, thành phố thậm chí còn có ý định hủy bỏ sân bay.Chuyến đi London này, Giang Song Lý phải đến tận sân bay Thượng Hải.

Minh Đại Xuyên sẽ đi cùng cô ra sân bay, thu xếp ổn thỏa rồi mới quay về.

Vấn đề là Minh Nguyệt ở nhà không có ai trông.

Bố mẹ Giang Song Lý không thể đến được, cuối cùng Chu Xung phải vỗ ngực bảo đảm: “Cứ giao Minh Nguyệt cho tôi, tôi hứa sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”

Minh Đại Xuyên nghi ngờ: “Anh chắc chứ?” Chu Xung từ trước đến giờ luôn bận rộn công việc, ngay cả con mình cũng không có thời gian quan tâm đến, làm sao có thể chăm sóc cho Tiểu Nguyệt Lượng được?

Chu Xung cũng tự biết mình không đáng tin, có phần mất tự nhiên sờ bao thuốc lá, nói: “Gì chứ, không phải còn có con trai tôi đó sao? Con bé là vợ nó còn gì nữa? Thằng bé nhất định sẽ chăm sóc con bé chu đáo mà!”

Hắn vừa dứt lời thì Chu Tự Hằng không hiểu từ đâu chui ra, ưỡn cao ngực nói: “Chú hãy yên tâm, con xin lấy chim nhỏ của mình ra để đảm bảo.”

Chu Tự Hằng bị ảnh hưởng rất nhiều từ Chu Xung, Chu Xung hay trêu đùa con lắm, thỉnh thoảng có nói mấy câu hơi bậy một chút.

Chu Xung bị con trai phá đám, liền vỗ nhẹ đầu con mắng: “Thằng nhóc thúi này!”

Chu Tự Hằng bị vỗ đầu nhưng không thấy giận, hiện giờ cậu bé chỉ nghĩ đến việc đưa Tiểu Nguyệt Lượng về nhà mình thôi, những chuyện khác thì để sau hẵng nói.

Cậu bé nhìn Minh Đại Xuyên không chớp mắt, cố gắng để cho cái người luôn nghiêm túc kia nhìn ra được sự chân thành của mình.

Minh Đại Xuyên khó có lúc thấy cậu bé ngoan ngoãn như vậy, tuy đồng ý nhưng vẫn đưa ra yêu cầu: “Hai đứa phải ngủ riêng nhé.”

Nói xong lại tiếp tục giải thích với hai bố con họ Chu: “Nam nữ khác biệt, mà tính cả tuổi mụ thì con cũng đã bảy tuổi rồi đó.”

Minh Đại Xuyên có trí nhớ rất tốt, đến bây giờ mà hắn vẫn còn nhớ một câu mà Chu Tự Hằng nói, đó là [Buổi tối có thể cùng ngủ với em ấy, cùng nhau sinh em bé].Mặc dù đã lâu rồi, nhưng hắn không sao quên được dáng vẻ nghiêm túc của Chu Tự Hằng khi ấy.

Chu Xung bận hút thuốc nên không nói chuyện, gần như để cho Chu Tự Hằng tự làm chủ.

Chu Tự Hằng vẫn chưa đọc được nhiều sách, Tam tự kinh mới đọc một nửa, nghe Minh Đại Xuyên nói thế thì cũng gật đầu, còn hơi ngượng ngùng đáp: “Con biết rồi ạ.”

Thế là quyết định mấy ngày tới Minh Nguyệt sẽ ở nhà họ Chu, thật ra thì Minh Đại Xuyên vẫn không yên tâm lắm với hai bố con nhà kia, nhưng ít ra thì nhà đó vẫn còn có người giúp việc đáng tin cậy.

Bà con xa không bằng láng giềng gần, những năm gần đây công ty bất động sản của Chu Xung ngày càng làm ăn lớn, lui tới Minh Đại Xuyên cũng nhiều hơn.Chu Xung thì nhận những hạng mục cần cải tạo sửa chữa, còn đơn vị nhận thầu thiết kế chính là công ty của Minh Đại Xuyên.

Ngưỡng mộ sự nghiệp thành công của một người, không có nghĩa là sẽ ngưỡng mộ người đó.

Cho nên trước khi Minh Đại Xuyên về nhà, hắn còn lén nghe hai bố con họ Chu nói chuyện với nhau.

Chu Xung ngậm điếu thuốc, đi đằng sau tiểu tổ tông nhà hắn hỏi: “Không phải con rất muốn ôm vợ ngủ à? Sao lại không phản đối yêu cầu của chú Minh vậy?”

Á à! Vẫn còn có ý định này cơ đấy!

Chu Tự Hằng không cao lớn như bố, nhưng bước đi rất oai phong, hai tay để sau lưng, nhưng vì mùa đông mặc nhiều áo nên nhìn như quả bóng tròn vậy.

Cậu bé chỉ hờ hững đáp: “Vẫn còn nhiều thời gian mà bố.”

Nói xong cậu bé lại xoay người, cái mặt bánh bao trông rất nghiêm túc, lên giọng dạy dỗ bố Chu Xung: “Đây là một cuộc chiến lâu dài, không thể vội được đâu.”

Chu Xung rút điếu thuốc ra, khom lưng cúi đầu với con trai: “Thủ trưởng, ngài nói rất đúng.”

Chỏm tóc trên đầu Chu Tự Hằng khẽ đung đưa, như thể đang biểu lộ sự kiêu ngạo và đắc ý của chủ nhân.

Minh Đại Xuyên cố gắng kìm chế ý niệm muốn giật tóc Chu Tự Hằng, hắn tức tối đạp lên tường một phát rồi bỏ đi.

Trước ngày lên đường, Giang Song Lý dẫn Minh Nguyệt đi dạo phố mua thật nhiều đồ.Điều này khiến cho Minh Nguyệt cảm thấy không bình thường, Giang Song Lý phải dịu dàng giải thích: “Mẹ phải tạm rời xa Tiểu Nguyệt Lượng một thời gian ngắn rồi.”

Đối với một đứa bé còn đang học mẫu giáo như Minh Nguyệt, chuyện tiền đồ hay tương lai quả thật rắc rối y như lịch sử Nam Thành vậy.

Cô bé còn rất nhỏ, cuộc sống luôn vui vẻ không ưu phiền, tựa như một con thuyền đang đi trên biển, chưa bao giờ nổi sóng lớn, dọc đường phong cảnh đẹp như tranh.Cô bé chẳng bao giờ nghĩ tới việc mẹ của mình sẽ tự nhiên xuống thuyền cả.

Minh Nguyệt tâm trạng buồn bã như một con chim sơn ca bị nhốt trong lồng, không thể hót lên những tiếng dễ nghe.Giang Song Lý đau lòng lắm, cô hứa với con gái: “Mẹ chỉ đi một tí thôi, khi nào được nghỉ mẹ sẽ về, chúng ta lại giống như trước đây.”

Minh Nguyệt vẫn rầu rĩ cúi thấp đầu.

Chu Tự Hằng thì hoàn toàn ngược lại, cậu bé dựa vào những phép tính đơn giản đã được học ở nhà trẻ, cả ngày lẫn đêm cứ tính toán mãi, xem hôm nào thì Tiểu Nguyệt Lượng sẽ đến nhà mình ở.

Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là Chu Tự Hằng lại không nhịn được cười, thậm chí còn phấn khích mà huýt sáo.

Trò chơi anh hùng cứu công chúa nay đã được Chu Tự Hằng biến hóa trở nên rất lớn mạnh, không còn có mỗi cậu bé và Minh Nguyệt chơi nữa rồi, trong tiểu khu có mười mấy cậu em nhỏ chia ra một đội sắm vai thủ hạ của Chu Tự Hằng, một đội là kẻ địch, mặc dù đông người, nhưng Chu Tự Hằng vẫn có thể an bài ổn thỏa đâu ra đấy.

Và tất nhiên Minh Nguyệt là người cao quý nhất, cô bé vĩnh viễn chỉ cần ngồi một chỗ làm một công chúa nhỏ xinh đẹp, chờ anh hùng tới giải cứu là được.

Mỗi lần được cứu, Minh Nguyệt đều rất vui vẻ hôn anh hùng Chu Tự Hằng một cái, nhưng hôm nay cô bé lại không thấy vui gì cả.

Chu Tự Hằng sai đàn em chạy đến cửa hàng mua một xâu kẹo hồ lô đường tới dỗ cô bé.

Mứt quả màu đỏ tươi hấp dẫn, mùi thơm nức cả mũi, nhưng gương mặt bầu bĩnh của Minh Nguyệt vẫn nhăn nhó, cô bé tâm sự với anh trai của mình: “Mẹ của em phải đi học ở một nơi rất xa, không thể ở với em nữa rồi.”

“Thế mẹ em sẽ trở về chứ?” Chu Tự Hằng ôm mặt cô bé, mặt Minh Nguyệt trắng trắng mềm mềm như đậu hũ, Chu Tự Hằng cứ nhìn thấy là thèm, chỉ muốn cắn một cái thôi.

“Ơ?” Minh Nguyệt ngơ ngác, “Mẹ em tất nhiên là sẽ trở về rồi.”

Sẽ trở về sao?

Chu Tự Hằng ủ rũ, không về thì tốt quá, như vậy thì Tiểu Nguyệt Lượng sẽ thuộc về một mình mình rồi.Nhưng thấy Minh Nguyệt buồn bã, cậu bé lại hỏi: “Nếu sẽ trở về thì em còn lo lắng cái gì nữa?”

Lo lắng cái gì ư? Minh Nguyệt xoắn xuýt hai tay, hồi lâu cũng không biết nói gì, chỉ cúi thấp đầu, khó khăn lắm mới nghĩ ra được.

Cô bé đáng yêu nói: “Em lo buổi sáng không có ai gọi em dậy, mà baba thì dậy sớm lắm.”

Sự lo lắng của cô bé không phải là không có lý.

Chu Tự Hằng giương cằm nói: “Em lười thật đấy!”

Nghe cậu bé nói vậy, Minh Nguyệt lại càng cúi thấp đầu hơn.

“Chỉ cần gọi em dậy thôi chứ gì? Vậy để anh gọi!” Chu Tự Hằng nắm hai bả vai cô bé, “Nhưng mà dù em có dậy muộn cũng không sao, em là vợ anh mà, anh sẽ nuông chiều em.”

Chu Tự Hằng càng nói càng thấy mình đúng, còn tự gật đầu đồng ý nữa.

Nỗi lo thứ nhất của Minh Nguyệt đã được giải quyết, cô bé lại nghĩ một lúc lâu, phồng má tủi thân nói: “Buổi tối không có ai kể truyện cổ tích cho em nghe, em sẽ không ngủ được.” Mẹ kể chuyện rất hay nha, còn hát ru mình ngủ nữa.

“Anh kể cho em anh kể cho em!” Chu Tự Hằng nhanh miệng nói, “Anh biết rất nhiều rất nhiều chuyện cổ tích đó.”

Minh Nguyệt mở to mắt do dự, cuối cùng cắn môi gật đầu.

Chu Tự Hằng rất sung sướng khi thấy ánh mắt dựa dẫm của Minh Nguyệt, cậu bé từ trên ghế nhảy xuống, đứng trước cô bé vỗ ngực nói: “Em còn lo lắng gì nữa không? Anh trai sẽ giúp em làm hết.”

Minh Nguyệt nói: “Em lo không có ai tết tóc cho em, baba em làm xấu lắm.”

Cô bé có một mái tóc dài rất đẹp, Giang Song Lý thường tết rất nhiều kiểu cho cô bé, mặc thêm cái váy xinh nữa là đáng yêu cực kỳ.

Chu Tự Hằng nhìn hai bím tóc nhỏ của cô bé, cái này thì cậu bé không biết làm thật, nhưng Chu tiểu thiếu gia là người có ý chí kiên cường, cho nên cậu bé lại quả quyết nói: “Không vấn đề gì, chỉ là tết tóc thôi đúng không? Anh có thể học mà.”

Cậu bé đứng trước mặt Minh Nguyệt, ánh chiều tà làm cho bóng cậu bé thật dài, bao trùm lên người Minh Nguyệt.Cậu bé nắm chặt hai vai cô bé, chân thành nói: “Em đừng lo, anh hứa sẽ chăm sóc em thật tốt.”

---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.