Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Chương 7: Chương 7: Con Heo Chăm Ngủ




Tuấn nhìn nó dịu dàng rồi vuốt nhẹ tóc nó .

- Hai đứa ơi xuống ăn cơm nào - Bà Bích gọi vọng từ dưới nhà lên

- Thôi xuống ăn đi ạ , em cũng đói rồi - Nó xoa bụng cười híp mắt

- Dạ vâng , để thần dẫn đường cho công chúa ạ - Anh cười rồi cầm tay nó kéo đi

- Xí xí , để bổn công chúa tự đi , ngươi chỉ cần theo sau xách váy là được rồi ha haaa - Nó đứng khựng lại , rồi lại bước lên trên anh hai bước , quay mặt lại nói , cười và chạy ..

- Công chúa , em chết chắc - Anh nhìn theo bóng nó chạy mà phì cười rồi đuổi theo

Bữa trưa diễn ra rôm rả , mọi người cùng nhau ăn uống , trò chuyện , bàn về mọi thứ từ trên trời xuống dưới đất , rồi lại quay về chuyện đám cưới tụi nó và tiếp theo đó lại kể về “ sự tích tình yêu” của hai cặp vợ chồng thông gia thời trẻ . Thật là không khí của gia đình hạnh phúc .

Đến chiều

- Thôi tạm biệt , chúng tôi về nhé - Ông Long bước ra ngoài nhà nói

- Ấy , sao về sớm thế ở lại dùng nốt bữa tối đi , bạn bè lâu ngày hội tụ mà - Ông Hoàng nói

- Thôi thôi , mới chỉ cất đồ dạc thôi là tụi tôi đã chạy sang đây rồi đấy , chưa kịp ổn định nữa - Bà Thanh tiếp lời thay chồng

- Dạ vâng đúng đó , không phiền hai bác đâu ạ . Chào hai bác con về - Anh cười nhẹ cúi đầu chào

- Vậy bữa nào lại qua nhé , chúng ta vẫn có nhiều chuyện cần bàn , phải không? - Bà Bích nói ngụ ý

- Rõ , thôi tụi tôi về đây - Ông Hoàng nói rồi bước vào xe

- Dạ chào hai bác - Anh cười toan bước đi bỗng như sực nhớ ra điều gì lại vội quay lại về phía nó - Linh mai có đến trường không ? Anh đến đón em

- Mai em có , không cần đâu ạ , phiền anh lắm - Nó xua tay

- Vậy mai 6 giờ nhé , anh đợi - Anh cười rồi cũng bước vào xe

- Ơ ơ nhưng mà... - Nó chưa kịp thốt lên thì chiếc xe đã vụt đi nhanh chóng

- Hoàn hồn lại đi cô nương , mai chồng cô đến rước đi học rồi nhé , đừng có vui quá mà mất ngủ đấy - Bà Bích nhìn nó cười gian

- Phải đó con gái hahaa - Ông Hoàng cũng hùa theo vợ mà trêu nó , mặt nó lúc này bắt đầu ửng hồng trông thật đáng yêu . Bất giác nó đặt tay lên trước ngực , tim đập loạn xạ , miệng vô thức lẩm bẩm - Thật không bình thường .

Một ngày lại qua đi nhanh chóng , mới chợp mắt được một chút mà trời đã sáng rồi . Trên chiếc giường màu tím thân thuộc , một con heo lái , í lộn một cô con gái vẫn đang say giấc . Tư thế ngủ của cô lúc này “ rất ư là có duyên” . Chả hiểu ngủ kiểu gì hay đêm qua mơ vồ được đồ ăn mà người nằm sấp xuống sát mép giường , một chân thì chạm đất , một chân ở trên giường , tóc tai thì khỏi nói , bù con bố xù . Khi ánh nắng chói chang chiếu vào gương mặt ấy , thì đôi mắt cô bé khẽ nheo lại chưa kịp thích ứng . Đưa tay rụi rụi mắt , cô gái từ từ ngồi dậy và...

- Oáp - Cô mở mồm ngáp một phát đã hết sức - Ngủ thật đã nha .Ủa mà sao cứ thấy lạ lạ sao nhỉ ? - Nó vươn vai rồi thấy có gì đó không ổn , quay sang nhìn đồng hồ thì - Cái gì 23 giờ á ? Mình hẹn giờ rồi mà , sao lại hỏng vào cái lúc này thế ? - Nó nhăn nhó vò đầu bứt tai chạy đi làm vệ sinh cá nhân với tốc độ ánh sáng , sau khi xong xuôi thì phi một mạch từ trên lầu xuống , bước chân nó nghe thật êm tai “ rầm rầm rầm” cứ kiểu như là trời sắp sập .

- Ba mẹ ơi , sao không gọi con dậy ạ , con muộn rồi làm sao ..... đ ...đây - Nó vừa chạy xuống vừa nói , ngước mặt lên thì lắp bắp - Ơ.. anh ..anh Tuấn ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.