Đến Đây Đi, Xem Ai Hung Ác!

Chương 44: Chương 44: Ngoại truyện 1: Năm mới vui vẻ như cảnh trong mộng tự tưởng tượng ra (Thượng)




Khi mặt trời dâng lên từ ngoài cửa sổ, cô gái đưa hai tay ra khỏi chăn duỗi lưng một cái, ngay sau đó bò dậy khỏi giường, kéo màn cửa sổ ra.

Cô khẽ nhắm mắt, tóc dài như rong biển khẽ tung bay sau lưng.

Trên giường truyền đến tiếng rên rỉ lười biếng của người đàn ông, cô xoay người trở lại phía trước cửa sổ, cúi người khẽ hôn lên môi anh: “Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng.” Giọng nói của người đàn ông thành thục khàn khàn, khóe miệng mọc râu là nhân chứng cho dấu vết thời gian. Ôm gáy cô, anh chủ động hôn sâu, đôi tay lại tự động chạy ở trên cơ thể xinh đẹp của cô, cho đến khi cô gái nức nở đánh bờ vai của anh, anh mới thoả mãn buông lỏng tay ra, mở hai mắt ra cười.

“Anh ngủ tiếp đi nhé, em sẽ đưa con đi nhà trẻ.” Cô gái khẽ cười, xoay người đi vào trong tủ treo quần áo tìm quần áo. Chọn tới chọn lui vẫn không quyết định chọn cái nào, liền quay đầu lại hỏi người đàn ông nhìn mình chằm chằm không rời mắt trên giường: “Mặc cái náo thì đẹp?”

“Màu đỏ, tôn lên làn da của em, phối hợp với đôi giày cao gót em mua mấy ngày trước.” Người đàn ông cười chỉ điểm, cũng dứt khoát đứng lên. “Dù sao buổi sáng anh cũng không có việc gì làm, anh cùng đi với em!”

Người đàn ông hào phóng để lộ cơ thể, cơ thể dưới chăn không một mảnh vải. ở vị trí phía dưới, chân trái thiếu một đoạn. Thấy ánh mắt cô gái, anh cũng không che giấu. Vẫn bình tĩnh cười khẽ: “Lấy cái quần màu xám tro và áo sơmi màu trắng xuống cho anh. . . . . .”

“Quần lót không cần màu xám tro, quần lót kia mặc không quá thoải mái, lần tới đừng mua nhãn hiệu này nữa.”

“Ừm.” Cô gái gật đầu, thuần thục chọn một cái quần lót khác đưa tới.

Hai người mặc xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng cầu xin của Tiểu Lâm: “Brian, Bội Bội, hai người dạy chưa? Thằng nhóc kia lại gây ầm ĩ nữa rồi.”

Tiễn Bội Bội đáp “rồi đây” một tiếng, lấy xe lăn ở phía sau tủ, đẩy tới trước mặt anh. Niếp Thù lại cự tuyệt: “Hôm nay không ngồi xe lăn, anh muốn mình đi bộ một chút.”

“Nhưng bác sĩ nói anh. . . . . .”

“Không có chuyện gì, nếu mệt anh sẽ nói với em, có được hay không?” Niếp Thù cười, mặt mày cong cong, tràn đầy mùi vị hạnh phúc.

“Vậy em sẽ mang xe lăn theo, đến lúc đó nếu như mỏi mệt, nhất định không thể cậy mạnh, biết không?” Tiễn Bội Bội nhấn mạnh.

“Biết, biết.” Niếp Thù gật đầu như giã tỏi, lúc này Tiễn Bội Bội mới gắng gượng cầm gậy cho anh dùng.

“Bội Bội.” Sau khi Niếp Thù đứng ngay ngắn, đột nhiên gọi cô gái đang chuẩn bị xoay người ở bên cạnh, Tiễn Bội Bội quay đầu: “Hả?”

Anh đã buông gậy ra, ôm lấy cô.

Tiễn Bội Bội bị nhu tình mật ý đột ngột này của anh làm cho có chút u mê, cô cười vỗ nhẹ lên bả vai anh nói: “Sao vậy?”

“Cám ơn em.”

“Còn nói lời này nữa, cám ơn em cái gì?”

“Cám ơn em đã làm tất cả vì anh, cám ơn em vì anh mà sinh một đứa con đáng yêu, cám ơn em vì tất cả mọi thứ ở hiện tại, cám ơn em yêu anh. . . . . .”

“. . . . . .” Tiễn Bội Bội im lặng rất lâu, kiềm chế nụ cười ở khóe miệng, kỳ cục nói: “Hôm nay anh đặc biệt buồn nôn.”

“. . . . . .”

Hai người ra cửa, Tiểu Lâm đã bị thằng nhóc kia trêu chọc chật vật khắp người.

Nhìn thấy Tiễn Bội Bội, thằng nhóc loa lập tức buông lỏng tóc của Tiểu Lâm ở trong tay ra, rũ đầu như cô vợ nhỏ đứng ở một bên, thông minh khéo léo thế này, giống như việc chỉnh người khác trước đó chỉ là ảo giác.

“Chào buổi sáng ba mẹ.”

“Chào buổi sáng.” Niếp Thù gật đầu mỉm cười, sờ sờ đầu con trai.

“Đường Đường, lại bắt nạt chú Lâm của con nữa rồi.” Tiễn Bội Bội cúi người xuống, đầu của thằng nhóc kia nhất thời càng cúi xuống thấp, lẩm bẩm ở trong lòng ba là tốt nhất, mẹ hung dữ quá.

Nhất thời thằng nhóc kia dịch bước chân về phía Niếp Thù, lại bị Tiễn Bội Bội hét ngừng lại: “Đứng lại, nếu con làm ba con ngã, xem mẹ có đánh con không.”

“Bội Bội, anh không sao.” Niếp Thù cười nhìn bà xã mình, có phải cô xem mình quá yếu đuối rồi không. Lần trước bị Tiểu Đường Đường làm trật chân té, đó là bởi vì anh không phòng bị, hôm nay anh chống gậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy.

“Ba. . . . . .” Thằng nhóc kia ngẩng đầu nhìn ba, lại liếc nhìn mẹ vẫn vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ giọng làm nũng.

“Bội Bội, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi! Nếu không Đường Đường sẽ đi học trễ.” Thấy ánh mắt cầu cứu của con trai, Niếp Thù không nhịn được tốt bụng giải vây cho cậu.

“Chính là các anh cưng chiều nó, nhìn xem hiện tại nó biến thành cái dạng gì.” Tiễn Bội Bội nũng nịu, quay đầu nhìn về phía con trai mình lại biến thành gương mặt nghiêm túc, cô cau mày, chỉ vào thằng nhóc kia nói: “Niếp Mạch Lễ, nếu lần tới con còn bắt nạt chú Lâm nữa, xem mẹ có đánh mông con nở hoa hay không.”

Thằng nhóc kia đi qua, ôm lấy đùi phải Niếp Thù rồi không ngẩng đầu lên nói: mẹ xấu xa!

Niếp Thù bị cậu ôm, lảo đảo một cái, thiếu chút ngã xuống nền nhà.

Ngọn lửa của Tiễn Bội Bội vừa mới dập tắt lại trong nháy mắt bùng lên dữ dội, mắt thấy cô lại muốn xông lên, Niếp Thù chỉ cảm thấy vạch đen từng trận trên đầu: sao gần đây bà xã đại nhân thích “động” thế nhỉ!

Thật không dễ dàng khi giải quyết xong, ba người đi ra cửa. Tiễn Bội Bội lái xe, Niếp Thù và quỷ nhỏ kia ngồi ở sau. Trên đường Tiễn Bội Bội câu được câu không hỏi Niếp Thù chuyện mấy ngày trước; cả nhà Hàn Thành và cả nhà Khấu Trác Phi thế nào.

Nói đến chỗ này, Niếp Thù nhất thời hăng hái: “Đồng Đồng thật khéo léo biết nghe lời, nói sẽ giúp Oánh Oánh trông em.”

“Tất nhiên, Đồng Đồng cũng đến tuổi hiểu chuyện rồi, nếu giống như Niếp Mạch Lễ đừng nói trông em, chỉ chăm sóc nó không em cũng đã đủ mệt rồi.” Tiễn Bội Bội nói xong, cố ý liếc xem phản ứng của con trai.

Quả nhiên, cậu bé đẹp trai chu mỏ nhất thời không đồng ý: “Mẹ hư, nếu Đường Đường có em, cũng sẽ rất biết điều.”

“Vậy mẹ và ba sinh thêm cho con một đứa em gái nữa nhé?” Niếp Thù mở miệng trêu chọc Đường Đường, không chú ý tới sắc mặt của bạn học Tiễn Bội Bội đã tái xanh: Đừng! Sinh một đứa cô đã khổ lắm rồi.

Quả nhiên Tiểu Đường Đường giòn giã nói được.

“Vậy sau khi có em Đường Đường có thể ngoan hơn hay không?”

“Sẽ ngoan.” Thằng nhóc kia trả lời.

Tiễn Bội Bội nhìn đôi cha con đang nói chuyện qua kính chiếu hậu thì bật cười, quyết định lý trí coi thường lời nói của bọn họ.

Khi đến vườn trẻ, Tiễn Bội Bội thiếu chút nữa bởi vì tiểu Đường Đường không chịu cho người bạn nhỏ ăn kẹo mà tức giận, cuối cùng lúc tiểu Đường Đường bị giáo viên mang đi ra vẫn còn đang mím môi. Niếp Thù thấy hôm nay cậu bị giáo huấn thật sự có chút đáng thương, trên đường trở về không nhịn được nhẹ giọng nói: “Bội Bội, có phải mấy ngày nay em quá nghiêm khắc với Đường Đường rồi hay không?”

“Con rất lì, nhìn thấy là em đã nổi giận rồi.”

“Hình như gần đây tính tình của em rất. . . . . . Rất nóng nảy, có phải áp lực công việc quá lớn không?” Niếp Thù cố gắng châm chước lời nói, chỉ sợ không cẩn thận chọc giận bà xã đại nhân.

Đối với anh, từ trước đến nay Tiễn Bội Bội luôn có mười phần kiên nhẫn, dù cô có tức giận lớn hơn nữa cô cũng rất ít khi bùng phát với Niếp Thù, tối đa cũng là sau đó phát bực tức với anh. Đối xử tốt như vậy không biết làm bao nhiêu đàn ông hâm mộ. Nhất là Hàn Thành, bởi vì hàng năm phải dùng máy tính nên gần đây thị lực của anh ấy có chút giảm xuống, vì thế cũng không biết bị Tiễn Bội Bội nhắc tới bao nhiêu lần.

Chủ đề của cánh đàn ông, thật ra thì nhiều khi là vây quanh phát triển sự nghiệp, nhiều khi cũng là sự khác thường xung quanh các bà vợ mình, nhất là khi tất cả bọn họ đều đã kết hôn. Tiễn Bội Bội đối xử tốt với Niếp Thù nên luôn được cánh đàn ông khen ngợi, cho tới ngày nào đó khi Niếp Thù bởi vì đang nói công việc với đồng nghiệp mà bị Tiễn Bội Bội hung hăng sẵng giọng mà thật lâu sau anh cũng không kịp phản ứng.

Sau này nói cho đám Hàn Thành nghe vào lúc tụ họp mỗi tuần, cũng bị bọn họ nhất trí cho rằng bầu trời muốn hạ mưa máu rồi.

Niếp Thù chỉ có thể bất đắc dĩ nói những biểu hiện khác thường gần đây của Tiễn Bội Bội cho mọi người nghe, ví dụ như gần đây lúc nửa đêm cô không ngủ được, lăn qua lộn lại giày vò anh (dĩ nhiên, loại giày vò này không phải là loại giày vọ như các bạn nghĩ trong đầu); ví dụ như gần đây cô thường xuyên tức giận bởi vì một chút chuyện nhỏ với Tiểu Đường Đường mà không hiểu tại sao, hại đứa bé kia hiện tại vừa nghe thấy chữ mẹ là như chim sợ ná; lại ví dụ như gần đây bộ dạng cô giống như không có tinh thần gì. . . . . .

Ba người đàn ông nghe anh tỉ mỉ nói xong, cùng nhau lộ ra nét mặt tra cứu. Trước đây không lâu Từ Tùng mới cùng Triệu Nhã sinh hạ một cô bé đáng yêu càng thêm không thể tin liếc nhìn Niếp Thù, nói: “Người anh em, không phải là sức chiến đấu của cậu mạnh như vậy chứ?” Không nhìn ra nha!

Nhất thời Niếp Thù còn chưa kịp hiểu anh ấy có ý gì, bên này Khấu Trác Phi đã giải thích cho anh nghe, anh ấy đã làm ba của hai dứa con, anh ấy vẫn tương đối hiểu rõ các triệu chứng của phụ nữ mang thai. Nghĩ đến đứa bé, trên gương mặt lạnh lùng của tổng giá đốc lộ ra mấy phần dịu dàng, anh ấy nói: “Tôi đề nghị anh nên mang Bội Bội tới bệnh viện kiểm tra, nhớ năm đó Oánh Oánh mang thai đứa con thứ hai cũng có triệu chứng gần như giống với Bội Bội. Chỉ là anh may mắn hơn tôi, Bội Bội không xem anh là nơi để trút giận, Oánh Oánh chuyên tìm tôi làm nơi trút giận. Mấy tháng ngủ ở ghế sofa con chưa đủ sao.” Bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi! Tuy Khấu Trác Phi đang oán trách nhưng cũng rất rõ ràng thấy được bộ dạng người đàn ông chìm trong hạnh phúc.

Chỉ có Hàn Thành, kể từ sau khi biết Cố Tư Dao vô sinh, mỗi lần gặp phải loại vấn đề này, cũng luôn mang theo mấy phần cô đơn và hâm mộ. Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn đám bạn và vợ trong nhà nói chuyện với nhau, trong lòng mềm hẳn đi.

Giờ phút này người bạn nhỏ Hàn Hi đang bám lấy trên đùi Cố Tư Dao không biết nói gì, chọc cho cô cười ha ha, xoa xoa cái mũi nhỏ của cậu bé. Tuy Hàn Hi không phải là bọn họ sinh ra, nhưng lại vô cùng thân thiết với bọn họ, Cố Tư Dao vẫn luôn chăm sóc cậu bé, chuyện này trong lúc vô tình bù vào khuyết điểm của cậu bé.

Niếp Thù nghe Khấu Trác Phi và Từ Tùng đều nói như vậy, nhất thời có chút kích động: Anh lại làm ba?

Quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiễn Bội Bội, không biết vì chuyện gì lại bắt đầu dạy dỗ con trai, Niếp Thù cưng chiều lắc đầu một cái, đang định thu hồi tầm mắt, lại đột nhiên thấy Tiễn Bội Bội chuẩn bị bò trên ghế.

Cả kinh trong lòng, cũng không đoái hoài tới đang nói chuyện với bọn họ, chống gậy đi về phía bên kia.

“Bội Bội, em làm gì đấy, nhanh xuống. . . . . . Bò cao như vậy rất nguy hiểm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.