Đến Đây Đi, Xem Ai Hung Ác!

Chương 5: Chương 5: Đau lòng một người




Lại nói Niếp Thù nhận case lần này là thiết kế sân vườn cho cung điện của một quốc gia nhỏ ở châu Âu, dღđ。l。qღđ nếu như có cơ hội lựa chọn, trăm phần trăm Niếp Thù sẽ chọn từ chối, dù sao khoảng cách văn hóa khác biệt quá lớn, rất nhiều nơi đều muốn học tập đi sâu vào, tránh khỏi tạo thành xung đột. Vậy mà, biết rõ cá tính anh thế mà ngay trước khi anh biết tin tức Lôi Trạm Hạo đã bàn bạc xong chuyện này rồi. Anh ấy biết lấy cá tính của Niếp Thù, là kiên quyết không thể nào bởi vì nguyên nhân cá nhân mà không quan tâm đến ảnh hưởng lợi ích tập thể. Lôi Trạm Hạo là tổng giám đốc tập đoàn KM, cũng là ân nhân cứu mạng của Niếp Thù năm đó.

Nghe nói case lần này phải tìm Niếp Thù là bởi vì vương phi tương lai của đế quốc là một người gốc Hoa, mà lại còn là một người vô cùng đam mê cây cối, lần này chuyện quan trọng của thành phố T cô ấy cũng có tham dự, đối với lần thiết kế này của Niếp Thù rất là tán thưởng. Cho nên khi trở về nước nghe nói muốn chỉnh đốn và sửa chữa lại sân vườn trong hoàng cung trước khi bọn họ kết hôn, liền tích cực đề cử Brian Nie nhà thiết kế chính của tập đoàn KM. Nghe Quốc vương và Vương hậu cực kỳ cưng chiều vương phi tương lai này, gần như xin gì được nấy, vì vậy, yêu cầu lần này cũng được thông quan một cách thuận lợi.

Bản thiết kế một khi được áp dụng, chắc chắn danh dự của KM trong giới thiết kế sẽ được nâng lên một tầng cao mới, cơ hội tốt như vậy, bản sắc thương nhân như Lôi Trạm Hạo sẽ buông tha ư. Vì vậy, Niếp Thù ở dưới tình huống chưa được thông báo trước bị đưa lên máy bay.

Thiết kế sân vườn trong hoàng cung với Niếp Thù mà nói đúng là lần đầu tiên, nhưng đã đến tình trạng này, cũng không có lý do lùi bước, cũng chỉ có thể cố gắng yêu cầu bản thân làm thật hoàn hảo.

Từ bản vẽ cơ sở của hoàng cung, đến khảo sát hiện trường, hơn một tháng thời gian, Niếp Thù gần như không dừng lại một giây nào, bản thiết kế sửa đổi tới tới lui lui vài chục lần, hơn một tháng thời gian, mỗi ngày anh đều chỉ ngủ đúng năm tiếng.

Cho đến khi chính thức thi công, anh mới coi như thoáng buông lỏng.

Đây vốn phải là một công việc lâu dài, nhưng chỉ vì hôn lễ sắp tới của hoàng tử và vương phi, với thêm vương phi thông cảm tình trạng cơ thể của Niếp Thù, anh mới được rời đi trước.

Về phần tại sao lại đến trường học Tiễn Bội Bội? Niếp Thù nghĩ: chỉ là đúng lúc tới cột đèn xanh đèn đỏ thấy trên vỉa hè có một người mặc đồng phục học sinh cấp ba mà thôi. Nhớ tới hiện tại đúng lúc cô tan học nên bảo Tiểu Lâm lái tới đó.

. . . . . .

“Đã lâu không gặp.” Nhìn nhau một lát, cô gái nhỏ cũng chỉ nói ra một câu nói như vậy.

Khi Niếp Thù nhìn thấy bộ dạng không phản ứng kịp thời hiếm thấy của cô, rốt cuộc tốt bụng nở nụ cười. Lúc này trùng hợp một cơn gió lạnh gào thét thổi qua, anh nhanh chóng rùng mình, cười sang sảng biến thành cười khổ: “Lên xe trước rồi nói, bên ngoài lạnh lắm.”

Lúc này Tiễn Bội Bội mới thấy trên người anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên trong là chiếc áo T shirt. Vội vàng lắc mình vào sau xe ngồi, động tác của cô mang theo luồng khí lạnh và làn hơi lạnh lẽo lưu lại trên áo khoác lông làm Niếp Thù rùng mình lần nữa, ngay cả răng cũng bắt đầu lạch cạch.

Tiễn Bội Bội nhanh chóng lui ra dịch về phía gần cửa xe, đồng thời lấy túi chườm nóng trong tay mình đưa tới. Ngón tay chạm phải nhiệt độ hơi lạnh làm cô có chút đau lòng.

Niếp Thù kinh ngạc mà nhìn túi chườm nóng màu hồng trong ngực mình, chỉ cảm thấy nhiệt độ kia từ ngón tay lan tràn ra, ấm đến trong lòng. Ngón tay bắt đầu vô thức vuốt ve mặt túi.

Nhiệt độ trong xe mở có chút cao, chỉ trong chốc lát trên chóp mũi Tiễn Bội Bội đã thấm ra mồ hôi. Lấy ba lô sách trên lưng xuống, lại cởi áo lông trên người ra, ôm vào trong ngực, giống như ôm búp bê ôm thành một cục.

Niếp Thù buồn cười nhìn hành động trẻ con của cô, mỉm cười: “Còn chưa ăn bữa tối sao?” Thấy Tiễn Bội Bội gật đầu, anh ngẩng đầu lên nói với Tiểu Lâm trước mặt: “Đi Lizz!”

Kích động lúc ban đầu đã qua, Tiễn Bội Bội rất nhanh khôi phục yên tĩnh. Chỉ thấy không biết từ lúc nào bắt đầu, cô đã chống má, không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Niếp Thù.

Vốn Niếp Thù nhắm hai mắt nghỉ ngơi bị cô nhìn chăm chú sợ hãi, rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Nhìn cái gì? Trên mặt tôi bị dính cái gì sao?”

“Đã lâu rồi không thấy anh, muốn nhìn rõ một chút.” Người nào đó không hề căng thẳng mở miệng.

“Phốc.” Tiếng bật ra dĩ nhiên không phải Niếp Thù, mà là trẻ nhỏ Tiểu Lâm “được nghe trộm” đáng thương. Mà nhân vật bị đùa giỡn hai má lại đỏ rực.

“Chuyên tâm lái xe của cậu.” Niếp Thù xấu hổ nói, đối với việc mình dễ gặp phải phái nữ như có như không đùa giỡn cảm thấy rất bất đắc dĩ, hơn cả là có một Tiểu Lâm ở bên cạnh thêm dầu thêm mỡ.

“Ối? Có phải anh lại gầy đi không?” Rốt cuộc phát hiện mặt của Niếp Thù hình như lại nhọn ra Tiễn Bội Bội khó chịu khẽ kêu lên, đôi tay đã bưng lấy mặt của anh theo bản năng, tỉ mỉ quan sát. Rõ ràng lúc trước cô đã rất nỗ lực nuôi anh cho mập rồi mà, sao mới hơn một tháng không thấy đã gầy thành ra như vậy rồi. Tiễn Bội Bội lẩm bẩm ở trong lòng.

Tiểu Lâm từ trong kính chiếu hậu nhìn gương mặt của BOSS mình trong nháy mắt đỏ rực, bộ dạng như muốn bất tỉnh, trong đáy lòng đang reo hò: đây là đùa giỡn, đùa giỡn trần trụi a a a a a a! Trắng trợn cướp đoạt đàn ông lương thiện a a a a a!

Xe một đường chạy vào bãi đỗ xe ngầm của một nhà hàng cao cấp trong khu phố. Sau khi xe dừng lại, Tiểu Lâm nhanh chóng từ phía sau lấy xe lăn của Niếp Thù ra, Niếp Thù chậm rãi chuyển qua bên cửa xe, hai cánh tay khẽ chống liền vững vàng an vị ở trên xe lăn.

Lizz là một nhà nhà hàng cao cấp, bên trong nghề thiết kế sân vườn chỉ cần là người hơi có tiếp xúc với Niếp Thù đều biết bình thường anh thích tới nơi này ăn cơm. Cũng không phải hưởng thụ xa hoa gì, chủ yếu là vì nhà hàng này có đầy đủ thiết bị cho người tàn tật nhất thành phố T.

Niếp Thù ở tầng cao nhất của Lizz có một phòng dành riêng cho mình, từ bãi đậu xe ra ngoài đều có thang máy đặc biệt đến, cũng không cần đối mặt với các loại ánh mắt dò xét.

Lúc chọn món ăn, Tiễn Bội Bội nhìn giá tiền trên thực đơn thì có chút bỡ ngỡ, wow, gần như mỗi một món ăn cũng ngang với tiền lương mỗi tháng của ba mẹ cô. Nhìn Niếp Thù nói với phục vụ, hiển nhiên là thường ra vào loại địa phương này. Cô hơi không có cảm giác.

Cũng vào lúc này, cô mới ý thức tới người đàn ông trước mắt này giàu có.

Cho đến sau khi ăn xong vào toilet, sau khi thấy những thiết bị không biết tên dành cho người tàn tật trong phòng rửa tay, Tiễn Bội Bội mới biết lý do Niếp Thù sẽ chọn ở chỗ này, cũng vào giây phút này, cô mới chính thức ý thức được khác biệt giữa anh và người bình thường. Đau lòng anh phải chịu đựng tất cả.

Từ phòng ăn đi ra, Niếp Thù bắt đầu có chút ho khan, chắc là mặc quá ít, cảm lạnh rồi. Hình như Tiểu Lâm rất hồi hộp, còn chưa lên xe đã gọi bác sĩ đến nhà.

Trong nháy mắt đó Tiễn Bội Bội lại có không thăng bằng trong lòng: có phải quá khoa trương rồi không! Không phải chỉ ho thôi sao, nhớ năm đó, khi cô bị cảm mạo, nước mắt nước mũi đều ngừng không được, cũng chẳng qua tùy tiện ở nhà uống thuốc là xong. Hay là nói người có tiền tương đối dễ bị hư hỏng?

“Nhà cô ở đâu? Tôi bảo Tiểu Lâm đưa cô về trước.” Rõ ràng mới vừa ăn cơm xong, sắc mặt của Niếp Thù không thấy đỏ thắm, ngược lại hình như càng tái nhợt hơn trước đó.

“Không cần, anh trở về mặt thêm áo dày vào đi! Em sẽ tự ngồi xe trở về.” Nhìn bộ dạng của anh hình như rất khó chịu, Tiễn Bội Bội cự tuyệt, đi theo xe một đường trở về nhà trọ của Niếp Thù.

Đang đi được nửa đường thì Niếp Thù phát sốt, người cũng mơ mơ màng màng, trán nóng lên. Tiễn Bội Bội bị dọa đến không nghĩ gì được, hỏi Tiểu Lâm mới biết, thì ra là mỗi lần Niếp Thù nhận được case lớn về đều sẽ bị bệnh một trận.

Hốc mắt Tiễn Bội Bội có chút nóng lên, Niếp Thù như vậy làm cho người ta vô cùng. . . . . . Rất đau đớn! Tiễn Bội Bội vuốt ngực nghĩ, nhẹ nhàng đỡ đầu khoác lên trên vai mình.

Tình huống nghiêm trọng hơn cô nghĩ. Niếp Thù dị ứng với thuốc tây, không thể chích không thể uống thuốc, cho nên khi bọn họ đỡ Niếp Thù đã ngủ mê man, đến cửa nhà thấy một ông cụ bác sĩ trung y mặc trường sam màu xám thì Tiễn Bội Bội kinh hãi: tình cảm đây là đang quay phim trên ti vi sao.

“Cởi quần áo của nó ra.” Tiểu Lâm nâng Niếp Thù lên phía sau giường, ông cụ cũng không nói nhảm, vừa mở hòm thuốc mang theo bên người vừa mở miệng ra lệnh Tiểu Lâm.

Bây giờ Niếp Thù vô lực nằm ở trên giường mặc cho người định đoạt.

Tiễn Bội Bội kinh ngạc đứng nhìn, tất cả hình ảnh trước mắt với cô là chuyện mà cô chưa từng nghĩ tới trước nay, cô lại luôn có ảo giác chỉ cần một cái chớp mắt anh sẽ biến mất ngay trước mắt.

Hiển nhiên đây không phải lần đầu Tiểu Lâm làm chuyện như vậy, chỉ thấy cậu ấy thuần thục mở nút áo của Niếp Thù, cởi áo từ tay anh ra, rồi lại đổi một tay khác, sau đó lật người. Rất nhanh trên người Niếp Thù trần trụi, trên người anh hình như cũng không gầy ốm như tưởng tượng, mặc dù không phải rắn chắc như kẻ có cơ bắp, nhưng mà những gì nên có đều không thiếu một chút nào.

Sau đó là quần, nhìn tay Tiểu Lâu dừng lại ở trên quần của Niếp Thù thì Tiễn Bội Bội nuốt ngụm nước miếng theo bản năng, có chút xấu hổ, muốn lui ra ngoài rồi lại tò mò rốt cuộc kế tiếp muốn làm gì.

Lúc này ông cụ bác sĩ trung y đã mở ra hòm thuốc của mình, đang cho rượu cồn vào cây kim nhỏ dài bằng bàn tay khử độc, có lẽ là châm cứu .... Cô chỉ thấy trên ti vi loại phương pháp trị liệu truyền thuyết này, còn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình có thể thật sự thấy. Cô thậm chí có thể nhìn thấy cây kim dưới ánh đèn phát ra ánh sáng nhức mắt, không nhịn được rùng mình.

Lúc này quần trong của Niếp Thù đã cởi ra được một nửa, lộ ra quần lót màu trắng bên trong. Tiễn Bội Bội đang định tránh đi, vốn Niếp Thù đang ngủ mê man lại đột nhiên bắt lấy tay Tiểu Lâm.

“Sao vậy?” Tiểu Lâm nghi ngờ. Niếp Thù cũng không nhìn cậu ấy, chỉ ngẹo đầu, thở hổn hển phí sức nhìn tới Tiễn Bội Bội trước: “Cô trở về trước đi!”

“Nhưng. . . . . .”

“Tôi bảo Tiểu Lâm tiễn cô.” Anh cứng rắn ngắt lời cô, sắc mặt lại tái nhợt thêm mấy phần.

“. . . . . .” Tiễn Bội Bội biết tính tự ái lại bắt đầu phát tác, cũng không nói thêm gì nữa, bây giờ chữa bệnh quan trọng hơn. Cô chỉ cầm lấy ba lô của mình, mở miệng cười: “Không cần tiễn, tự em trở về được.”

Xoay người ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt lập tức rớt xuống.

Cô cho rằng hôm nay Niếp Thù xuất hiện chứng minh mối quan hệ của bọn họ lại tiến thêm một tầng mới, nhưng mà, sau khi thấy vẻ mặt kháng cự của Niếp Thù, Tiễn Bội Bội cũng biết: xong rồi. Chắc chắn Niếp Thù lại muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, đuổi mình ra khỏi cuộc sống của anh.

Quả nhiên, vài ngày sau đó, Tiễn Bội Bội không liên lạc được với Niếp Thù, đi nhà anh cũng không thấy người. Cô biết anh đang ở nhà, chỉ là không muốn gặp cô mà thôi.

Không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày gọi điện thoại quấy rầy Cố Tư Dao, hiểu rõ tình huống của anh. Cho đến một tuần lễ sau, nghe Cố Tư Dao nói bệnh anh đã tốt hơn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời buông lỏng cũng không thể không trở lại thực tế, bởi vì luôn chạy đi tìm Niếp Thù, bài tập trong tuần này của cô bị rơi ở phía sau vô cùng nghiêm trọng, có một xấp bài thi thật cao chưa động vào.

Vì vậy thời gian kế tiếp Tiễn Bội Bội lại tiếp tục lọt vào bên trong chiến thuật biển*, trong mỗi ngày chiến đấu hăng hái hơn mười hai giờ, hơn sáu giờ sáng lập tức rời giường, quả thực là địa ngục nhân gian.

(*Chiến thuật biển nói cho dễ hiểu là tập trung giải những đề thi của mấy năm trước hay những đề thi liên quan)

“A a a, đây là bi kịch lớp mười hai.” Sau khi một lần rồi lại một lần xem lỗi sai ở đề thi, Tiễn Bội Bội cắn nắp viết thét chói tai.

Sau vài giây, cửa “rầm” một tiếng bị đụng mở ra, ba Tiễn xuất hiện ở cửa, thở hổn hển nói: “Sao vậy sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiễn Bội Bội bị động tác xô cửa của ông hù, thật lâu sau mới phản ứng kịp, nhìn khóa cửa của mình lại hư một lần nữa: “Ba, ba lại làm hư khóa cửa của con.”

“. . . . . . Hắc hắc, xin lỗi xin lỗi. Ba nghe thấy con kêu thê thảm như vậy cho là xảy ra chuyện gì.” Khí thế của ba Tiễn hạ xuống, chân chó nắm tay Tiễn Bội Bội nói: “Con gái ngoan, nghìn vạn lần con đừng để cho mẹ con biết ba lại đạp hỏng cửa, nếu không bà ấy sẽ đạp ba đến hỏng mất.” Vợ quản nghiêm thật ra thì không phải là chuyện bi kịch gì, nhưng mà, nếu như bạn theo thói quen nhiều lần phạm tội mà nói, vợ quản nghiêm cũng rất bi kịch. A, không, quả thực là thảm kịch nhân gian.

Chỉ cần vừa nghĩ tới nếu như bị vợ mình phát hiện tội của mình, mình sẽ có tình cảnh bi thảm, ba Tiễn muốn lập tức chạy trối chết.

Nhưng mà, mấy ngày nay con gái thỉnh thoảng bày ra bộ dạng thẩn thờ, ba cũng không thể không cố gắng kiềm chế hai chân muốn chạy trốn, như một người anh trai thân thiết mở miệng nói: “Con gái ngoan, nói cho ba biết, có phải gần đây con gặp chuyện gì không vui không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.