Đến Đây Đi, Xem Ai Hung Ác!

Chương 14: Chương 14: Chương 14: Niếp Thù mâu thuẫn




Đợi cô phản ứng lại, đã thấy Niếp Thù trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mình. Xúc cảm mềm mại trên môi cũng nói cho cô biết mình đã làm chuyện tốt gì.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Ôi, cô ở dưới tình huống như thế hôn anh.

Rõ ràng chỉ là động tác môi dán môi, Tiễn Bội Bội lại cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Vội vàng dịch ra xa anh, mặc kệ quả táo, quay đầu bỏ chạy.

Mãi cho đến khi cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại, Niếp Thù còn chưa phản ứng lại. Trên chóp mũi dường như vẫn còn phảng phất mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể thiếu nữ, mùi thơm nhè nhẹ như trái cây, giống như cam sành hoặc như dâu tây, không quá rõ ràng, lại dễ ngửi khác thường.

Anh mấp máy môi, dường như lại cảm nhận được cảm xúc mềm mại này.

Niếp Thù vẫn cho rằng hôn là ghê tởm, bẩn thỉu, thậm chí mang theo tội ác.

Nhưng khi môi Tiễn Bội Bội dán lên môi của mình, thế nhưng anh lại không cảm thấy buồn nôn, cũng không muốn nóng lòng giãy giụa như thường ngày, thậm chí anh còn mang theo mấy phần hưởng thụ. Giờ khắc này, anh cảm thấy Tiễn Bội Bội là thiên sứ từ trên trời cao đưa xuống kéo anh khỏi vực sâu trong ký ức.

Anh sờ môi của mình, tầm mắt rơi vào quả táo trên bồn rửa bị rửa đến có chút thảm không nỡ nhìn, không nhịn được bật cười.

Anh nghiêng người lấy quả táo tới, hai tay chà xát một lát, mới cắn.

Có chút lạnh, nuốt xuống trong dạ dày có chút không thoải mái, thế nhưng anh vẫn kiên trì từng miếng từng miếng ăn hết.

Khi chuông cửa vang lên lần nữa, Niếp Thù nhìn đồng hồ, đã sắp đến mười hai giờ, lúc này ai sẽ đến chứ: là Hàn Thành ư? Đây cũng giống như chuyện mà một hàng xóm bên cạnh nhà anh sẽ làm.

Kể từ khi Cố Tư Dao ra khỏi nước, sau khi thị lực của Hàn Thành khôi phục, anh ấy thường xuyên tới cửa, thời gian từ nửa đêm đến sáng sớm, không theo quy luật. Niếp Thù rất bất đắc dĩ, cũng không nhịn được đồng tình với người đàn ông khốn khổ vì tình.

Cảm giác anh ấy tùy hứng bá đạo hình như sau khi Cố Tư Dao rời đi thì hoàn toàn biến mất rồi. Tính ham muốn giữ lấy của trẻ con cũng thay đổi thành làm trầm ổn chỉ có đàn ông trải qua sóng gió mới có.

Thỉnh thoảng thấy anh ấy nhìn đứa trẻ nhà người ta lộ ra vẻ mặt đau buồn thì Niếp Thù vẫn cảm thấy khổ sở. Ý trời trêu người, có lẽ chính là như thế!

Niếp Thù đẩy xe lăn đến trước cửa, khi thấy bóng người trên màn hình thì sửng sốt, vội vàng kéo cửa ra: ”Sao em còn chưa về? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiễn Bội Bội đỏ mặt đứng ở ngoài cửa, nói quanh co rất lâu cũng không thể nói ra chuyện gì rõ ràng. Lại nói cô đi ra cửa tới ven đường, thấy tháp chuông phía xa điểm giờ mới nhớ tới không còn xe buýt, chuyến xe trễ nhất cũng là mười giờ rưỡi, hiện tại đã mười một giờ. Suy nghĩ rồi quyết định trở về lại! Khi sờ đến ba lô phía sau mới choáng váng. Ra cửa quá vội, ngoại trừ quả táo và phiếu xe buýt, cô không mang theo cái gì cả.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Không thể làm gì khác hơn là chậm rãi trở về, đi vòng quanh ở bên ngoài nhà Niếp Thù rất lâu, nhưng luôn không hạ được quyết tâm tới nhấn chuông cửa, trong ngày thường thì không sao, nhưng hôm nay mới làm ra chuyện cợt nhã như thế, hiện tại rất ngại gõ cửa.

Niếp Thù để người đi vào trong nhà, mới nói: “Có phải không có xe hay không?”

Gật đầu. “Cái đó, em có thể ở nhờ nhà anh một đêm không?”

“Hả, có thể. Em ngủ gian phòng lúc trước ấy. . . . . . Em đã nói người trong nhà chưa?”

“. . . . . .” Tiễn Bội Bội vỗ trán, kêu thảm thiết, “Chết rồi! Mẹ Tiễn nhất định sẽ giết chết em.”

Cầm điện thoại của Niếp Thù gọi đi, quả nhiên bên kia đã rối thành một đoàn. Nghe được giọng nói của cô, mẹ Tiễn nhất thời xù lông: “Tiễn Bội Bội, cô còn biết gọi điện thoại về hả! Về muộn thì cũng không sao, nhưng một cuộc điện thoại xin phép cô cũng không gọi. Có phải chê chúng tôi không quản được cô, cánh đã mọc cứng cáp rồi phải không?”

“Mẹ, mẹ, con sai rồi, con không cố ý mà, trước đó con cũng muốn về nhưng phát hiện không có xe buýt, con lại không mang tiền. Cho nên không thể làm gì khác hơn là trở lại nhà của Niếp Thù.”

“Cô là óc heo à, sao cô không đi xe về nhà rồi lấy tiền trả. . . . . . Cô nói xem rốt cuộc là cô giống ai, hả? Còn nữa, cô nói xem, cô ở trong nhà của một thằng con trai sẽ xảy ra chuyện gì, đừng nói hai người còn chưa qua lại, coi như qua lại rồi cũng không thể ngủ ở nhà con trai. Bây giờ cô trở về lập tức cho tôi, còn tiền xe đến lúc đó ba cô sẽ xuống lầu trả.”

“Hả, mẹ à. . . . . .”

“Đừng gọi mẹ, tôi còn chưa chết! Nhanh, nửa tiếng nữa không về tới, tôi sẽ bảo ba cô đi qua nhà bắt người về.”

“Mẹ. . . . . .”

“Tút tút tút.” Điện thoại đã bị cúp.

Tiễn Bội Bội cầm điện thoại di động khóc không ra nước mắt: Mẹ Tiễn nhà cô là từ sao Hỏa tới à, sao không nghe người ta nói hết đã.

“À, em về có lẽ sẽ tốt hơn. Có thể mượn anh ít tiền được không?”

“Muộn thế này mà trở về, có an toàn không?” Niếp Thù cau mày.

Tiễn Bội Bội cười khổ, không an toàn cũng phải trở về, Từ Hi thái hậu ra lệnh, ai dám không nghe lệnh. Đó cũng không phải là chuyện chỉ chém đầu là có thể xong việc, quả thực là sống không bằng chết .”Không có việc gì, ba Tiễn sẽ tới đón em.”

“Vậy. . . . . . Em chờ một chút.” Niếp Thù nói xong, chuyển động xe lăn trở về phòng, mấy phút sau ra ngoài, trên tay đã có thêm mấy trăm và chiếc điện thoại di động.

“Điện thoại di động của tôi em cầm lấy, trước khi lên xe thì nhớ biển số rồi gửi tin nhắn đến số 1 trong điện thoại.”

“Hả, vậy nếu anh muốn sử dụng thì sao?”

“Tôi lại không ra cửa, có chuyện gì người ta biết gọi đến điện thoại bàn.” Vì vậy, cứ như thế, khi bạn học Tiễn Bội Bội ra khỏi cửa trong tay cầm điện thoại của Niếp Thù. Hơn nữa thuận theo yêu cầu của anh, sau khi lên xe thì gửi biển số xe vào số 1 trong điện thoại.

Lại vì vậy, ở nhà, bạn học Tiểu Lâm tiến hành chuyện phòng the được một nửa bị cắt ngang, cả kinh gần như nhảy lên. Ngay cả bà xã đại nhân đang treo ngược ở không trung tính phúc cũng không để ý, đứng dậy tìm điện thoại di động gọi lại, khi nghe được giọng nói giòn giả của một cô gái thì không khỏi xanh mặt.

Sau đó nữa là bị bà xã đại nhân tức xanh mặt bắt đi quỳ ván giặt đồ, ép hỏi hồ ly tinh gửi tin nhắn cho anh vào lúc nửa đêm là ai: Lại còn cho rằng cô gái kia sử dụng ám hiệu, đừng tưởng rằng viết nó thành mã số thì cô không biết mờ ám giữa bọn họ.

Vì vậy, bạn học Tiểu Lâm vô tội đã hoàn toàn hy sinh ở đêm Giáng Sinh. Amen!

Lại nói khi Tiểu Lâm gọi điện thoại tới, thì nghe được Tiễn Bội Bội bắn liên hồi: “Xin chào, tôi không phải Niếp Thù, điện thoại di động của anh ấy tôi đang cầm, có chuyện xin mời gọi điện thoại đến nhà anh ấy.”

Cho nên, cho đến khi điện thoại cúp Tiễn Bội Bội cũng không biết đầu kia là ai, càng không biết tin nhắn của mình đã quấy rầy chuyện tốt gì. Cô chỉ có chút thấp thỏm, có chút kinh hãi, cầm điện thoại Niếp Thù, nếu người khác có chuyện tìm anh thì phải làm thế nào đây!

Trên đường đi Tiễn Bội Bội gọi điện thoại trở về, nói là mượn tiền Niếp Thù, không cần bọn họ xuống.

Xe đến trước cửa, nhưng vẫn nhìn thấy ba Tiễn xuất hiện ở cửa cầu thang, hiển nhiên là vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài. Đèn ở phòng khách vẫn sáng, cô ngẩng đầu chỉ thấy mẹ Tiễn ở trên lầu ngắm nhìn, giờ khắc này Tiễn Bội Bội có chút cảm thấy chột dạ. Ba Tiễn mẹ Tiễn quá dung túng, cưng chiều cô, dần dần cô cũng hơi thoải mái.

Qua nhiều năm như vậy, cha mẹ khổ cực thật ra thì cô rõ ràng nhất. Nhất là khi nhìn thấy trên đầu cha mẹ từ từ có nhiều tóc bạc, trong lòng càng thêm cảm khái.

Tiễn Bội Bội còn nhớ rõ khi trường mở hội họp phụ huynh, nhìn ba Tiễn ngồi ở trong đám người, lưng hơi gù, tóc hoa râm, rõ ràng tuổi không cách nhau bao nhiêu, thế nhưng ông lại có vẻ cực kỳ già nua. Thậm chí khi có bạn học biết được là phụ huynh của cô thì không khỏi kinh ngạc, lúc đó Tiễn Bội Bội chỉ lúng túng, bây giờ nghĩ lại là lòng chua xót.

“Ba.” Tiễn Bội Bội khó được khéo léo kêu lên.

Ba Tiễn vỗ vỗ bả vai của cô, cái gì cũng không nhiều lời, ôm cô đi vào trong nhà.

Mẹ Tiễn trong phòng khách đã trở về phòng, Tiễn Bội Bội há miệng, muốn nói chút gì đó nhưng trong họng cứ như bị nghẹn lại, thế nào cũng không mở miệng được.

Ba Tiễn nhìn bộ dạng của cô, nhịn cười không được: ”Tốt rồi, đi ngủ đi! Có chuyện gì ngày mai nói sau, thời gian cũng không sớm nữa.”

Tiễn Bội Bội nằm dài trên giường, đã mười hai giờ mười lăm phút. Điện thoại của Niếp Thù lại qua mấy phút nữa mới vang lên, cô cầm lên, phía trên là số điện thoại bàn, trong lòng cô vừa động, nhấn nút nghe: “Alo?”

“Đến nhà chưa?” Giọng nói của anh vang lên trong không gian yên tĩnh, trái tim nhỏ của Tiễn Bội Bội không nhịn được lại bắt đầu đập loạn lên.

“Ừm.”

“Không bị ba mẹ nói gì chứ?”

“Không có.” Mặc kệ có phải thân thiết hay không, đêm khuya gọi điện thoại với người khác, giọng nói trong điện thoại cũng không tự chủ được trở nên mềm mại, càng thêm mềm mại. Làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác du dương, “Niếp Thù. . . . . .”

“Hả?”

“Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn gọi tên của anh thôi.”

“. . . . . .”

Anh im lặng làm cô đột nhiên ý thức được mới vừa rồi hình như mình rất khác người, không nhịn được có chút ngượng ngùng nói: “Điện thoại di động thì có lẽ ngày mai sẽ trả cho anh, em đi ngủ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Nằm ở trên giường đếm cừu, trong đầu đều là dáng vẻ của Niếp Thù, trong chốc lát nhớ lại khi ba Tiễn xuống đón, dáng vẻ mẹ Tiễn ở trên tầng nhìn xuống, khi cô đếm tới ngàn con cừu, rốt cuộc Tiễn Bội Bội chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác ở căn hộ, Niếp Thù cũng đã đi ngủ.

Khác biệt duy nhất, là anh không mất ngủ, chẳng qua là lọt vào một giấc mơ.

Trong mơ vẫn là người đàn ông đuổi theo, xâm lược, cùng với mắng. Loại cảm giác đó như vùi lấp vào bãi lầy đột kích lần nữa, ghê tởm, tuyệt vọng, khổ sở. . . . . . Hận không thể chết đi như thế.

Ở trong mơ, anh đều luôn là dáng vẻ của một đứa bé, chưa trưởng thành, không trốn thoát. Kêu khóc, cơ thể mảnh khảnh suy nhược bại lộ ở trong không khí, run lẩy bẩy, ai tới cứu anh.

Rốt cuộc, miệng hôi thối của người đàn ông kia vẫn nhích lại gần, cùng lúc đó dính sát vào còn có cơ thể mang theo mùi rượu, anh tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Anh biết chỉ là mơ, tuy nhiên dù thế nào cũng không tỉnh lại được. Cảnh xấu xa trong mơ lặp lại liên tục hằng năm, anh cho rằng bản thân đã có thể quen, nhưng không phải.

Tiến vào trong môi cũng không ghê tởm như tưởng tượng, ngược lại biến thành mùi thơm trái cây quen thuộc, giống như cam sành hoặc như dâu tây, anh mê muội mở hai mắt ra, người trước mắt chẳng biết lúc nào đã biến thành Tiễn Bội Bội.

Cô nhắm hai mắt, hai gò má đỏ ửng, lông mi khẽ run, vẻ đẹp chỉ có cô gái mới có hiện ra. Anh không hề cảm thấy cảnh trong mơ khổ sở nữa, mà anh cảm thấy hưởng thụ.

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, hưởng thụ dịu dàng của cô, lửa nóng của cô.

Cơ thể đạt tới mức độ chưa bao giờ có thì cơ thể của anh bắt đầu co rút, cơ thể ở trên ra giường dần dần vặn vẹo, thành một hình cung, cuối cùng hoàn toàn ngã xuống nền nhà.

Niếp Thù sợ run, thở hổn hển, có chút không phân rõ thực tế và cảnh trong mơ, nói là cảnh trong mơ, nhưng anh chưa bao giờ có giấc mơ vui vẻ như thế; nếu nói là thực tế, thì làm sao anh có thể làm ra chuyện như thế . . . . . .

Dư vị trong cơ thể vẫn toát ra, anh mất hồn ngồi phịch ở trên giường đơn, cho đến khi cảm giác trên quần lót lạnh lẽo làm anh rùng mình. Giờ phút này Niếp Thù thay đổi sắc mặt, kể từ sau ngày mồng một tháng năm, không khống chế bị Tiễn Bội Bội thấy ở làng du lịch, anh cực kỳ thống hận cảm giác vô dụng như vậy. Trong ngày thường nhiều lần cảnh cáo bản thân không thể như thế nữa, nhưng không nghĩ tới rốt cuộc vẫn tính sai.

Quả nhiên anh là một phế nhân, ngay cả nửa người dưới của mình cũng không quản được. Niếp Thù cười thảm.

Lục lọi mở đèn bàn lên, cởi quần ngủ ra, lại lấy khăn giấy đặt lên giường, mới cởi quần lót xuống. Nhưng chất lỏng bên trong lại làm anh lần lượt thay đổi sắc mặt từ xanh sang trắng, nếu như giờ phút này anh còn không biết mình làm chuyện tốt gì ở trong mơ, vậy anh cũng quá đơn thuần rồi. Mặc dù lần này không phải bởi vì không khống chế được vui vẻ, chỉ là nghĩ đến đối tượng trong mơ, anh không nhịn được xuất hiện cảm giác tội ác.

Điều hòa trong phòng mở vừa phải, anh dùng khăn giấy lau giữa hai đùi, ném khăn giấy vào trong sọt giấy vụn, giãy dụa cơ thể di chuyển đến bên giường, vươn tay kéo xe lăn tới bên mép giường, chống tay vịn ngồi lên.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Từ hộc tủ tìm được quần sạch thay vào, ở trên đùi đắp một cái chăn mỏng, anh chuyển động xe lăn đi tới phòng khách. Dừng lại bên sôfa mà Tiễn Bội Bội rất thích ngồi khi tới, gian nan ngồi lên, học tư thế của cô, cuộn thành một đoàn.

Giờ khắc này, trong đầu Niếp Thù là mâu thuẫn, cơ thể và phản ứng trong lòng đều nói cho anh biết, anh thích cô gái kia, nhưng. . . . . . Cơ thể bẩn thỉu tàn phế của mình không xứng với cô ấy. Cách nhau chín tuổi cũng đủ làm anh tuyệt vọng, cũng là cái cớ để từ chối cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.