Đế Trụ

Chương 122: Chương 122: Hai mươi chín người (1)




Hơn một ngàn Chu quân bị quân Hán ngăn lại, đám quân Hán vốn tản ra chạy trối chết cũng theo bốn phía tám hướng tràn tới, hơn một ngàn binh lính Chu quân bị gần năm ngàn người và ngựa của quân Hán bao vây.

Tướng lĩnh lãnh binh của Chu quân biết mình bị trúng kế, nhưng lúc này chỉ có thể đi về phía trước. Sở Ly Hỏa mang theo bảy tám trăm binh lính Chu quân đuổi theo tướng của quân Hán, nếu một mình cứ thế đuổi theo sẽ khó bảo toàn mạng sống vì phía trước kiểu gì cũng có mai phục. Dù sao cũng chỉ còn một con đường chết, giết thêm được tên nào thì hay tên đó!

Tướng lĩnh Chu quân quyết định hành động, thét vang một tiếng: – Đại Chu cường thịnh!

Quân tiên phong chỉ về hướng Sở Ly Hỏa, tên tướng lĩnh Chu quân thét vang:

– Cho dù là hi sinh trên chiến trường, chúng ta cũng phải hi sinh cùng với Sở tướng quân! Tiến về phía trước, giúp Sở tướng quân giết chết lũ tiểu nhân quân Hán kia! Đại Chu cường thịnh.

– Đại Chu cường thịnh!

Binh lính Chu quân bị bao vây đồng loạt hô to giống như đàn sói bị dồn vào đường cùng, mắt đỏ sọng như con ngươi con báo. Tuy rằng binh lính của Chu quân ít hơn rất nhiều nhưng khí thế cũng không thua kém quân Hán chút nào. Hơn hai ngàn tinh kỵ này của Sở Ly Hỏa đã hoàn toàn xem nhẹ chuyện sinh tử. Bọn họ đều là những kỵ binh tinh nhuệ của Đại Chu, trong lúc này đây tất cả đều liều mạng và trong người phát ra một loại năng lượng mà trước nay chưa từng có.

Binh lính trên lưng ngựa từng người từng người ngã xuống, bất kể là Chu quân hay là Hán binh, gần như không có một thi thể nào còn nguyên vẹn. Một đạo, một đạo, máu tươi phun ra trong không trung, làm cho không khí chỉ có duy nhất một mùi tanh của máu. Bất kể là Chu quân hay Hán binh thì lúc này bản tính hung ác trong người như bị kích thích và trỗi dậy, một đám người này giống như đám dã thú cắn nhau không có lý trí, chỉ biết là không ngừng tàn sát lẫn nhau.

Hơn một ngàn Chu quân, kiên cường lấy vị tướng quân kia làm đầu tiễn, đem vòng vây của quân Hán mở ra một con đường máu liền xông ra ngoài. Trận chiến đấu kịch liệt này đã làm cho binh sĩ hai quân tử trận khoảng hai ngàn người. Kỵ binh tinh nhuệ của Chu quân thời khắc này bỗng phát ra uy lực thật mạnh, kết cục phải trả giá bởi cái chết của sáu bảy trăm người, mục tiêu là giết chết Hán binh nhưng không ngờ binh lính của Chu quân lại tử vong gấp đôi.

Hơn bốn nghìn người bao vây hơn một nghìn người, bị chừng năm trăm người cứng rắn phá vòng vây xông ra ngoài.

Lúc này, Chu quân chi viện cho Sở Ly Hỏa, dưới sự dẫn dắt của tướng quân Cao Tấn từ phía sau đồng loạt tiến lên! Tướng lĩnh của quân Hán hiểu được mục đích của trận chiến này, cắn răng quát một tiếng:

– Giúp Phùng tướng quân ngăn kẻ thù ở phía sau lại, bọn chúng nếu muốn đi qua nơi này thì phải bước qua xác của chúng ta trước đã! Cho dù chỉ còn lại có một binh một tốt, cũng phải đánh sao cho xứng với uy phong của Bình Nam quân Đại Hán chúng ta, quyết chiến đến giọt máu cuối cùng!

– Giết!

– Đại Hán uy vũ!

– Đại Hán uy vũ!

Dưới sự lãnh đạo của tướng lĩnh, ba nghìn quân Hán còn lại đồng loạt gào thét hướng tới đoàn quân của Cao Tấn và tấn công. Khi hai bên cách nhau khoảng một trăm bước, mũi tên bay ra như mưa. Từng mảnh từng mảnh binh sĩ ngay lập tức từ trên ngựa đổ xuống. Đội ngũ Chu quân đến sau tiếp viện không ngờ đến Hán binh lại có ý chí như vậy, nhất thời có chút sợ hãi.

Mà lúc này, vì để bảo đảm nhất định sẽ thắng lợi trở về, không thể để tinh thần của binh lính bị sa sút, Tôn Huyền Đạo tự mình dẫn dắt hai vạn binh lính đi tiếp ứng! Ngay từ đằng xa đã nghe thấy tiếng gươm đao chém giết động trời, bụi đất bay mù mịt. Trong lòng Tôn Huyền Đạo không khỏi chấn động, chỉ lo Sở Ly Hỏa và Cao Tấn bị Lưu Lăng mai phục nên càng thúc người ngựa gia tăng tốc độ để tới giải vây.

Thời điểm khi Chu quân đuổi tới, lập tức bị cảnh tượng thê thảm trước mắt hù dọa cho đến ngây người. Mất đi chủ nhân, những con ngựa chiến không ngừng cất lên tiếng kêu bi ai Xi…Xiiii, trên mặt đất la liệt những tay chân bị chém đứt, thậm chí mặt đất còn bị biến màu! Tại đây mùi máu tươi tràn ngập không khí, máu và thi thể trộn vào nhau giống như con sông mùa lũ vậy.

Cao Tấn chỉ huy hơn năm ngàn người vậy mà lúc này số người còn sống không đủ năm trăm người.

Ba nghìn quân Hán, tất cả đều chết trận, không còn bất kì một ai sống sót.

Nhìn tử thi nằm la liệt, Tôn Huyền Đạo cũng cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cùng là một chi quân Hán, vậy tại sao trước và sau lại có khác biệt lớn thế! Trước khi Lưu Lăng đến Ngọc Châu, Phủ Viễn quân do An Hằng suất lĩnh thậm chí không dám cùng quân đội Đại Chu giao chiến một trận! Vậy mà cùng một đội ngũ binh sĩ, vào thời khắc này lại biểu hiện ra sức chiến đấu đáng sợ!

Bắc Hán thế nhỏ lực yếu, binh lính bất kể là áo giáp, vũ khí trang bị hay là chiến mã thì cũng không bằng được Chu quân. Nhìn qua phục sức của đám quân Hán đã chết trước mắt, dường như còn kém xa trang bị của Phủ Viễn quân. Bởi vậy có thể thấy được đội quân phụ trách chặn lại Chu quân căn bản không phải là quân Hán tinh nhuệ!

Nhưng chính một đội quân như vậy, lại dám đương đầu liều chết với hơn bốn ngàn năm trăm Chu quân! Nếu như trước đó kỵ binh dưới tay Sở Ly Hỏa vì bị Hán quân bao vây mà bạo phát ra sức chiến đấu trước nay chưa từng có thì lúc này đội ngũ quân Hán ngăn cản sự tiến lên của đại quân Cao Tấn cũng tương tự như vậy phát ra dũng khí hung hãn không sợ chết!

Phùng Phục Ba lúc trước mang đến năm ngàn nhân mã, ngoại trừ vài trăm người bảo vệ y một đường rút lui, số còn lại toàn bộ đều tử vong, không một ai còn sống. Bọn họ chấp nhận dùng tính mạng của mình trả giá, ngăn cản đội ngũ của Cao Tấn tiến lên trợ giúp. Lại liều chết đem năm ngàn binh lính tinh nhuệ của Chu quân gần như giết sạch.

Chạy nhanh qua một quãng đường dài, trải qua những cuộc chiến liên tiếp, số lượng quân địch cao hơn quân mình, bất chấp những điều kiện bất lợi đó, lúc này chỉ còn duy nhất dũng khí bảo vệ quốc gia, làm cho binh lính sôi trào nhiệt huyết! Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh (Sinh vì quân nhân, tử vì quân hồn).

Nhìn thấy những thi thể không nguyên vẹn trên mặt đất, trong tim Tôn Huyền Đạo run rẩy không ngừng! Cả đời ông ta chinh chiến, đến bây giờ mới hiểu được thực tế tàn khốc của chiến tranh là như thế nào. Trên chiến trường không chỉ có thương vong, những con người tuổi còn rất trẻ nhưng mạng sống lại quá ngắn ngủi! Bất kể là bên nào thắng trận đi chăng nữa, thì con đường đi đến chiến thắng ấy cũng trải đầy tro cốt của đồng đội.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô, lúc này Tôn Huyền Đạo rốt cục đã cảm nhận được sự bi thương. Lúc còn trẻ khí huyết phương cương, đấu tranh anh dũng bất kể sinh tử, lúc này già rồi mới phát hiện ra rằng bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì thì chiến tranh cũng là tội ác, đều là những thứ không thể dung thứ được. Khi đã đạt đến mục đích cần thiết, sẽ có vô số binh lính- những con người vô tội phải chết thay, chính bản thân mình cũng là một loại tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.