Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi

Chương 48: Chương 48: Sự thật phơi bày - đã bỏ lỡ rồi




“Hoàng An Liêm, rốt cuộc ngươi đang muốn làm cái quái gì?”

“Chuyện của ta, huynh không cần xen vào” Hoàng An Liêm lạnh lùng nói.

“HOÀNG AN LIÊM” Lúc này, có tiếng rống của một nữ nhân vang khắp chính điện cung Đế Hoàng.

“Nhạc Nhạc, chờ ta” Ngay sau đó là tiếng thái hậu.

*Lúc ở cùng Diễm My sẽ gọi là Dương Hy còn lúc ở cùng với người khác gọi là Nhạc Ly nhé*

“Tại sao chứ, tại sao lại phế nàng ấy?” Dương Hy chạy tới trước mặt hắn nói, gương mặt tràn đầy tức giận.

“Nàng ta đến một đứa trẻ vô tội còn có thể làm hại, nàng ta có còn tính người không?”

Dương Hy ngỡ ngàng: “Cái gì? Không thể nào. Diễm My không bao giờ làm loại chuyện đó”

“Không thể nào sao? Nàng ta bình thường giả bộ không quan tâm, thế mà sau lưng ta lại âm thầm ám hại thằng bé”

Dương Hy mím môi, hai tay gắt gao nắm chặt. Không phải, đây chắc chắn là bẫy. Lúc này, thái hậu lên tiếng: “Con bé làm như thế nào?”

“Cô ta sai người bỏ Dương Diệp Tất vào trà, ai ngờ bị a hoàn đi lấy trà nhìn thấy”

“Muội không tin. Đây chắc chắn là có bẫy”

“Bẫy? Chẳng nhẽ muội nghĩ Lưu Nhạn Nhạn tự tay đầu độc con trai mình sao?” Hoàng An Liêm nói.

“Sao lại không” Thái hậu nói. Sau đó bà lại nói tiếp: “Ta sống trong hậu cung bao nhiêu năm, chuyện tự tay đầu độc con trai này chẳng phải là hiếm. Còn nữa, ta tin con bé không thất đức tới vậy, con bé đã nhận chưa mà ngươi nói như vậy?”

“Đúng thế. Cô ấy đã nhận chưa, ta không tin là cô ấy làm” Dương Hy nói.

“Cô ta im lặng, khác gì gián tiếp thừa nhận”

Nghe câu này, nhớ lại tính cách Diễm My, Dương Hy cảm thấy chua xót. Diễm My im lặng là vì nàng ấy chắc chắn muốn xem Hoàng An Liêm phán xử như thế nào, có lẽ còn đặt niềm tin rằng Hoàng An Liêm sẽ tin tưởng Diễm My nên mới im lặng, bình thản chứ không biện luận gì. Chứ nếu không, để đại luật sư Diễm My chưa bao giờ bại trong cuộc kiện nào mà biện luận cho chính bản thân, không tin là không thắng được Lưu Nhạn Nhạn.

Trong lòng chua xót cho cô bạn như người chị em với mình, ngoài mặt sau khi nghe xong câu đó, Dương Hy bật cười, nhưng đó không phải cười tươi, mà là cười lạnh: “Huynh còn không hiểu sao? Diễm My im lặng không phải là thừa nhận, mà là vì cô ấy muốn xem huynh làm như thế nào, có lẽ cô ấy tin rằng huynh sẽ tin cô ấy không làm hại thằng bé nên mới im lặng, ai ngờ huynh lại phụ lòng cô ấy rồi. Hoàng An Liêm, huynh chinh chiến bao năm, phá bao kế hoạch mưu đồ của kẻ thù, chút mưu kế nhỏ nhoi này sao lại mắc câu?”

“Không thể nào” Hoàng An Liêm không tin, gắt lên: “Ta không tin”

Dương Hy không vì Hoàng An Liêm gắt lên mà dừng lại: “Không tin? Hoàng An Liêm, huynh càng ngày sống càng sa sút đấy. Hơn nữa ta cũng chưa thấy người nào như huynh. Không phải huynh nói thằng bé không phải con huynh sao, vậy sao lại hồ đồ như vậy, không phải con huynh thì đáng lý ra huynh phải lý trí chứ?”

Nghe xong câu này của Dương Hy, Hoàng An Liêm trừng hai mắt lên. Dương Hy giật mình phát hiện mình vừa nói lỡ lời.

“Cái gì? Không phải con ngươi?” Thái hậu cùng hoàng thượng đồng thanh lên tiếng. Dương Hy im lặng không nói gì, hai người lại chuyển ánh mắt về phía Hoàng An Liêm. Hắn thì biết lúc này đã không thể giấu: “Không phải con ta”

Thái hậu quay người lại nói lớn cho các a hoàn vẫn đứng bên ngoài: “Mau mang Hoàng Vĩnh Vĩnh tới đây, chuẩn bị thêm chậu nước nữa”

oOo

*Ta nói trước là cách này có phải thật hay ko ta ko biết nha, chẳng qua xem cái phim j đó thấy người ta kiểm tra như này nên ta bắt chước thôi*

“Không thể nào” Lưu Nhạn Nhạn hét lên.

Cổ đại có một cách để kiểm tra huyết thống. Bây giờ muốn kiểm tra huyết thống của Hoàng An Liêm cùng Hoàng Vĩnh Vĩnh, mỗi người nhỏ một giọt máu vào trong chậu nước. Nếu giọt máu hòa lại với nhau thì chính là có quan hệ cha con, nhưng ở đây, hai giọt máu này lại không hòa.

Hoàng Thượng im lặng suốt cả buổi lúc này phóng ra uy nghiêm, nghiêm giọng lạnh lùng: “Lưu Nhạn Nhạn, ta hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật trả lời cho ta”

Lưu Nhạn Nhạn lúc này vẫn đang không tin vào chuyện Hoàng Vĩnh Vĩnh cùng Hoàng An Liêm không có quan hệ huyết thống. Liên tục nói không thể nào, không thể nào, không hề trả lời hoàng thượng.

“Á”

Hoàng An Liêm mất kiên nhẫn, rút kiếm, kề lên cổ Lưu Nhạn Nhạn, giọng nói tức giận: “Trả lời cho ta, nếu ngươi dám trả lời sai sự thật, ta giết cả hai mẹ con ngươi”

Lưu Nhạn Nhạn lúc này đã hoàn hồn, thân mình run lẩy bẩy: “Ta sẽ trả lời mà, sẽ trả lời mà, đừng giết ta, đừng giết ta, muốn giết thì giết thằng bé ấy, đừng giết ta,...”

“Hạ độc vào thằng bé, là ngươi hay Diễm My”

“Là ta, là ta, là ta sắp đặt bẫy, đừng giết...”

Nhưng Lưu Nhạn Nhạn chưa nói hết câu, chỉ nghe mấy từ ta sắp đặt từ mồm Lưu Nhạn Nhạn, Hoàng An Liêm đã mạnh mẽ rút kiếm.

“Huynh thấy chưa? Huynh đã thấy huynh hồ đồ tới mức nào chưa?” Dương Hy nói, mấy chữ cuối nàng gần như hét lên.

Hoàng An Liêm thẫn thờ bỏ cây kiếm xuống, quay người tính chạy đi: “Ta đi tìm Diễm My”

Dương Hy nghe vậy, nhếch mép cười khẩy: “Huynh nghĩ huynh còn tìm được à? Diễm My là do chính huynh đuổi đi, cô ấy có lòng tự trọng của chính cô ấy, còn lâu mới quay lại”

“Không thể nào”

“Chính là có thể. Huynh hồ đồ đánh mất cô ấy rồi, chính huynh bỏ lỡ cô ấy rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.