Đế Bá

Chương 4189: Chương 4189: Ăn thánh quả




Lý Thất Dạ nhai từng miếng Địa Liên quả dường như rất khó khăn, mỗi ăn một miếng cần gồng sức nuốt xuống, dường như mỗi miếng Địa Liên quả sẽ ngay sau đó khiến hắn bị lực lượng quang minh vô cùng cường đại trướng nứt.

Ong ong ong ong ong!

Thanh âm không dứt vang lên, càng lúc càng nhiều quang minh nở rộ trong người Lý Thất Dạ. Có tiếng răng rắc, dường như cơ bắp gân xương của Lý Thất Dạ bị lực lượng quang minh vô tận trướng nứt.

Như nghe tiếng xương gân dứt, có người tim đập chân run giật mình kêu lên:

- Ăn tiếp thì e rằng u8x8 sẽ nứt vỡ mất!

Có học sinh cười lạnh một tiếng, vui sướng khi người gặp họa nói:

- Dù thân thể nứt vỡ thì đó cũng là hắn tự tìm đường chết, ai kêu hắn không biết tự lượng sức mình dám khiêu chiến Hổ Vương, đúng là chán sống.

Ong ong ong ong ong!

Lý Thất Dạ nhai kỹ nuốt chậm Địa Liên quả, cơ thể dường như biến to ra nhiều, lực lượng Địa Liên quả xé mở người hắn.

Cuối cùng Lý Thất Dạ ăn xong một trái Địa Liên quả, vừa lòng ợ, bộ dạng khó khăn, nhìn bụng hắn phồng to dường như không ăn nổi nữa.

Lý Thất Dạ vỗ bụng mình, khó khăn nói:

- Xong rồi, rốt cuộc ăn hết.

Nhìn bộ dạng của Lý Thất Dạ, Hổ Vương cười khẩy nói:

- Hừ! Có một trái Địa Liên quả mà ăn khói khăn như vậy, sợ là trái thứ hai sẽ cho ngươi khó chịu.

Có học sinh phụ họa:

- Đúng vậy! Bây giờ nhận thua Hổ Vương cho rồi, còn có thể giữ lai mạng nhỏ, ăn thêm một trái Địa Liên quả sẽ làm cơ thể của ngươi nổ nát, mất mạng nhỏ thì dù có Ngưu Bảo cũng vô dụng.

Lý Thất Dạ cố chấp nói:

- Yên tâm, ta không sao, có thể ăn hết ba trái Địa Liên quả, chỉ sợ ngươi ăn không hết.

Học sinh hừ lạnh một tiếng:

- Không biết điều!

Hổ Vương lạnh lùng liếc Lý Thất Dạ, cười khẩy nói:

- Ba trái Bách Lộ Đan quả bình thường thì có gì khó, chờ chút nữa ngươi ngoan ngoãn cống Ngưu Bảo lên đi!

Nói rồi Hổ Vương cầm lên một trái Bách Lộ Đan quả.

Khi Hổ Vương cắn Bách Lộ Đan quả thì mọi người ngửi được mùi trái cây thơm ngát thấm vào ruột gan. Đặc biệt là học sinh sinh trưởng trong Quang Minh Thánh Viện khi ngửi được mùi thơm thì thấy say, cảm giác như hương trái cây say lòng người tràn ngập trong miệng mình.

Mới cắn đứt Bách Lộ Đan quả đã tỏa mùi trái cây khiến người mê say, Bách Lộ Đan quả của Hổ Vương tốt hơn Địa Liên quả của Lý Thất Dạ rất nhiều. Tuy cùng là thánh quả cửu phẩm nhưng Địa Liên quả chỉ mới vào cửu phẩm, còn miễn cưỡng mới đủ chuẩn. Bách Lộ Đan quả của Hổ Vương là cực phẩm trong thánh quả cửu phẩm, hai thứ cách nhau rất xa.

Ong ong ong ong ong!

Mỗi khi Hổ Vương nuốt vào một miếng Bách Lộ Đan quả là người nở rộ từng lũ ánh sáng, mỗi luồng sáng lấp lánh, lực lượng quang minh vô cùng thuần khiết, bàng bạc hung mãnh như có chân long sắp lao ra khỏi người Hổ Vương.

Hổ Vương nhai từng miếng Bách Lộ Đan quả, lực lượng quang minh càng mạnh mẽ bàng bạc hơn, khi nghe tiếng vù vù thì lực lượng quang minh cường đại va đụng vào kinh mạch của Hổ Vương.

Với lực lượng quang minh cường đại như vậy Hổ Vương khá ngạc nhiên. Gã cảm nhận trăm ngàn vạn sông lớn lao nhanh gầm rống trong kinh mạch của mình như muốn đụng nát kinh mạch.

Hổ Vương đã đánh giá thấp Bách Lộ Đan quả, trước đó gã chưa dùng Bách Lộ Đan quả nhưng cho rằng mình có một hơi nuốt ba trái cũng không thành vấn đề, giờ xem ra không dễ vậy.

Đừng nói thực lực như Hổ Vương, đổi lại Bất Hủ Chân Thần nào cũng không thể một hơi ăn hai, ba trái Bách Lộ Đan quả, vì rất lãng phí.

Loại thánh quả cửu phẩm như vậy, còn là cực phẩm mkỗi ăn một trái cần thời gian dài để tiêu hóa, có như thế mới hấp thu hết lực lượng của thánh quả cửu phẩm. Một hơi ăn ba trái Bách Lộ Đan quả thì dù cơ thể chịu đựng được cũng rất phí của.

Ong ong ong ong ong!

Tiếng vù vù không ngớt, quang minh tỏa ra từ người Hổ Vương càng lúc càng mãnh liệt chói lòa, lực lượng quang minh như muốn xé rách cơ thể gã.

Hổ Vương trầm giọng quát:

- Hàng!

Hổ Vương thi triển công pháp vô thượng, trong khoảnh khắc toàn thân gã hiện ra hoa văn hổ, từng vằn hổ đan xen thành các thú phù. Tiếng bùm bùm vang lên, các thú phù dán lên người Hổ Vương.

Cơ thể Hổ Vương dán đầy thú phù, trông như gã mặc áo giáp thú phù cổ xưa, áp chế lực lượng quang minh làm nó dịu lại, từ người gã phát ra quang minh yếu ớt nhiều.

Trong khoảnh khắc này Hổ Vương đã khống chế được dược lực của Bách Lộ Đan quả, gã dùng công pháp cường đại áp chế lực lượng quang minh xao động.

Hổ Vương chỉ bằng vào lực lượng thân thể áp chế lực lượng quang minh hung hãn cuồng bạo như vậy cũng không phải chuyện dễ.

Cuối cùng Hổ Vương ăn hết trái Bách Lộ Đan quả, vào phút cuối nghe đinh một tiếng, thú phù trên người gã khóa chặt ức chế lực lượng quang minh cuồn cuộn trong người gã.

Hổ Vương ăn xong một trái Bách Lộ Đan quả chỉ phát ra thánh quang mờ nhạt, dường như gã đã hoàn toàn kiểm soát được lực lượng của Bách Lộ Đan quả.

Có học sinh khen:

- Lợi hại, Bác Thú Đế Phù của Hổ Vương huynh đã tu luyện đến trình độ lô hỏa thuần thanh.

Học sinh khác cũng khen:

- Đúng rồi, Bác Thú Đế Phù của Hổ Vương huynh có thể ngự vạn pháp, nuốt vào ba trái Bách Lộ Đan quả không khó khăn.

Nhìn người Hổ Vương chỉa tỏa thánh quang mờ nhạt, lại nhìn Lý Thất Dạ cả người quang minh phun ra nuốt vào, quang minh rực rỡ chiếu người hắn như trong suốt. Đối lập liền biết ai mạnh ai yếu.

Hổ Vương ăn xong trái Bách Lộ Đan quả đó lạnh lùng cười, gã nhìn Lý Thất Dạ:

- Đến lượt ngươi, ta chờ xem thân thể ngươi nổ tung!

Mắt Hổ Vương lộ tia cười nhạt.

Triệu Thu Thực nhỏ giọng phản đối:

- Không công bằng! Đây là sử dụng thủ đoạn ức chế lực lượng quang minh chứ không phải dùng thân thể chịu đựng.

Hổ Vương chưa nói gì đã có học sinh cười khẩy nói:

- Hắn cũng có thể dùng công pháp áp chế, nhưng e rằng hắn không có thực lực đó.

Triệu Thu Thực nghẹn lời. Đúng vậy, dù có thể dùng công pháp ức chế dược lực thánh quả thì sợ là Lý Thất Dạ không làm được.

Có học sinh thấy Lý Thất Dạ chưa ăn Địa Liên quả thứ hai thì thúc giục:

- Đến lượt ngươi, do dự gì nữa?

Bạn học khác đánh giá cái bụng sắp trướng nứt của Lý Thất Dạ, nói:

- Chắc không phải muốn kéo dài thời gian đi? Nhưng vô dụng, dược lực của thánh quả không thể tiêu hóa trong một hốc được, một trái thánh quả cửu phẩm phải mất một, hai năm hay lâu hơn nữa, không thì đừng mơ tiêu hóa được.

Học sinh khác thúc giục:

- Mau lên, đừng làm mọi người chờ, nếu không được thì nhận thua đi.

Không ai đứng về phía Lý Thất Dạ, trừ nhóm Triệu Thu Thực ra. Những học sinh khác đều chọn đứng về phía Hổ Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.