Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Chương 14: Chương 14: Phía bên kia ngọn núi.




“Miễn cưỡng không hạnh phúc.”

Khi mặt trời vừa tắt nắng, Trần Trình đã gọi điện hỏi thăm Hạ Tuyết Duyên. Hai người trò chuyện vài ba câu nồng thắm rồi cúp máy.

“Chị.” Hạ Đông Vũ goi. “Em nghe ba nói chị sắp dọn về nhà hả?”

Cô ậm ự.

Hạ Đông Vũ liền nhảy đành đạch như cá mắc cạn. Sau một hồi loay hoay kiềm chế cảm xúc thì cuối cùng cậu cũng nói. “Chị không về được đâu. Em biến phòng chị thành cái nhà kho rồi, dọn không nổi!”

Cô nhìn em trai với ánh mắt lạnh lùng, ý bảo không dọn nổi cũng phải dọn.

“Thực sự không dọn nổi đâu. Tường thì móc meo, đồ đạc vứt bừa bãi khắp nơi, chẳng khác nào bãi rác cả!” Ông Hạ lên tiếng. “Cho nên con cứ ở phòng của nó, để nó vào cái bãi rác đó ở.”

“Baaaaa. . .” Hạ Đông Vũ kéo dài tiếng gọi ba, vẻ mặt thảm thương.

Đúng lúc bác sĩ vào thăm khám, cả nhà cách xa giường bệnh để tiện cho bác sĩ. Chiêu Dương rụt rè ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hạ Tuyết Duyên, mắt con bé cứ lén lút nhìn cô.

“Này nhóc!” Tiếng gọi của Hạ Đông Vũ khiến Chiêu Dương giật nảy mình.

Con bé đưa đôi mắt trong veo nhìn cậu.

“Thằng nhóc hôm qua làm phiền em à?” Cậu hỏi.

“Dạ? Ai ạ?” Chiêu Dương mím môi suy nghĩ.

“Cái thằng chặn xe em.” Hạ Đông Vũ bực bội, anh vốn không ưa gì loại con gái chậm tiêu như Chiêu Dương.

“Dạ không. Cậu ấy. . . cậu ấy chỉ đùa thôi!” Con bé ngập ngừng.

Hạ Tuyết Duyên ngồi bên cạnh nhìn biểu cảm của con bé, đoán chắc con bé có ý với cậu nhóc kia, nên đợi đến khi Hạ Đông Vũ đi xa, cô mới hỏi. “Em thích ai ở trường hả?”

Mặt Chiêu Dương đỏ lên, tay nó huơ huơ trước mặt lia lịa, miệng luôn nói ra hai chữ 'Không có.'. Nhưng làm sao mà cô không nhìn ra được, bởi vì Chiêu Dương rất dễ đoán, và cũng vì cô từng trải qua cảm giác đó.

“Có phải cậu nhóc chặn xe em không?” Cô hỏi.

Bị chị gái nhìn ra, Chiêu Dương cúi gằm mặt xuống, giọng lí nhí. “Cậu ấy tỏ tình với em, em cũng có chút tình cảm với cậu ấy. Nhưng sắp phải thi Đại học rồi, em sợ chuyện yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học.”

Hạ Tuyết Duyên nhích lại gần con bé. “Em nghĩ được như vậy là tốt. Đừng sợ gì cả. Nếu cậu ấy thực sự thích em thì sẽ chờ được em.”

“Cậu ấy nói cậu ấy sắp đi nước ngoài, nên muốn xác định quan hệ với em.”

“Vậy thì em càng không nên đồng ý. Cậu ta muốn xác định quan hệ với em, nhưng cậu ta còn quá nhỏ để hiểu được tầm quan trọng của lời hứa. Em còn nhỏ, còn cả cuộc đời sau này, không thể để lỡ thanh xuân vì cậu ta được.”

Chiêu Dương im lặng, con bé ngẫm nghĩ gì đó rồi lên tiếng. “Ngày xưa chị có thích ai không ạ?”

Cô cười khẽ, nụ cười ngốc nghếch có phần hạnh phúc. “Yêu một cách ngu ngốc.”

Dành cả thanh xuân để yêu một người, dành cả cuộc đời để chờ chỉ vì một lời thề. Như vậy không ngốc cũng đần.

Hôm đó Chiêu Dương kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, đến cả Ông Võ và bà Lưu Thành Ngọc còn ngạc nhiên khi thấy hai chị em lại thân đến vậy. Khoảng cách giữa cô và con bé cũng được rút ngắn, con bé không còn ngại ngùng mỗi khi trò chuyện với chị gái nữa.

Tối, cô ở lại bệnh viện cùng bà Lưu Thành Ngọc. Cô đã nhờ người ta kê cho một cái giường nhỏ đặt bên cạnh giường bệnh, hai mẹ con nằm nói chuyện đến gần sáng mới chịu nhắm mắt ngủ.

Hạ Tuyết Duyên mơ màng tỉnh giấc, cô đưa mắt nhìn xung quanh, bắt gặp bóng lưng rộng lớn vững chãi cùng cái gáy quyến rũ và mái tóc không thể gọn gàng hơn, cô giật mình dụi mắt, cố nhìn lại cho rõ ràng hơn.

Ông Võ, ông Hạ ngồi uống trà đàm đạo sự đời với Trần Trình, thấy cô tròn mắt nhìn mấy người bọn họ, ông Hạ mới lên tiếng. “Biết mấy giờ rồi không hả con?”

Cô lắc đầu, ánh mắt lại dán vào phần gáy của anh.

Động tác của anh rất chậm rãi. Anh không vội quay đầu nhìn cô, mà sau khi đặt tách trà xuống bàn một cách tao nhã, anh mới xoay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, cô chìm đắm trong nụ cười buổi sáng của anh, nét cười tươi tắn, để lộ ra hàm răng trắng quá mức. Hạ Tuyết Duyên có phần gượng gạo do bộ dạng lôi thôi lúc này của cô không xứng với sự chỉn chu của anh.

“Mẹ đâu rồi ạ?” Cô nhìn ông Hạ, cố lờ anh đi vì sự xấu hổ kia.

“Mẹ đi làm xét nghiệm lại rồi, bác sĩ muốn chắc chắn không có vấn đề gì.” Ông Hạ trả lời, lại nhấp một ngụm trà.

“Tôi đi xem bà ấy thế nào. Ông đi cùng không?” Ông Võ hỏi, hai người đàn ông muốn chừa không gian này lại cho hai đứa trẻ.

Hai người ba đi rồi, Trần Trình vội vàng bật dậy khỏi ghế, bước hai bước đã đến được cạnh cô. Anh ngồi xuống cái nệm được kê tạm, áp tay lên má, kéo cô lại gần rồi hôn thật sâu.

Chuỗi hành động của anh khiến cô hơi bất ngờ, cô không nghĩ anh lại làm mấy hành động thân mật này ở nơi đông người.

“Chào em!” Anh nói, môi vẫn không chịu rời khỏi gương mặt cô.

“Em chưa đánh răng.” Cô nói, quay mặt sang chỗ khác.

Anh bật cười, tiếng cười giòn giã.

“Không phải anh nói hai hôm nữa mới đến tìm em sao?” Cô vuốt ve khuôn cằm của anh, nhẹ véo một cái.

“Anh đến sớm em không vui à?” Anh làm điệu bộ giận dỗi với cô.

Tay cô chạm vào tóc anh, vô tình phát hiện một sợi tóc bạc. Lòng cô chùng xuống, chàng thiếu niên cô thầm yêu đã già rồi.

“Em nhổ tóc bạc cho anh nhé!” Cô nhìn anh.

Trần Trình đưa tay lên cản. “Đừng!”

“Sao thế?” Cô ngạc nhiên, chỉ là một sợi tóc thôi mà, sao anh lại không muốn nhổ nó đi?

“Em mà nhổ thì anh hói mất!”

“Chỉ một sợi thôi mà, không hói được đâu!” Cô ngang bướng đưa tay lên tóc anh.

“Ý anh là anh già rồi. Bao giờ em mới chịu kết hôn với anh?” Anh giữ chặt hai tay cô, ánh mắt sắc bén xoáy vào gương mặt cô.

“Chẳng phải em đồng ý rồi sao? Chuyện kết hôn với anh đó. Tại anh lề mề, không chịu cướp vợ, mất ráng chịu nhé!” Cô lè lưỡi, nở nụ cười tinh nghịch.

Anh ngắt mũi cô, sau đó không đành lòng nên lại xuýt xoa dỗ dành.

Tối đó Hạ Tuyết Duyên không về nhà ông Hạ, cô nói dối mình phải về nhà trọ sắp xếp thu dọn đồ đạc, nhưng thật ra lại theo Trần Trình về nhà anh.

Thờ gian đầu sống chung, hai người họ ở hai phòng khác nhau.

“Em muốn đám cưới thế nào?” Trần Trình hỏi khi họ đang xem ti vi.

Hạ Tuyết Duyên ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói. “Có hoa màu trắng, ghế màu trắng, áo cưới màu trắng, và . . . anh. Thế là đủ rồi!” Cô cười tít mắt.

“Đúng là dễ dãi!” Anh cảm thán, cốc nhẹ vào trán cô.

Cô bĩu môi, không chịu thua anh. Cô giữ lấy cánh tay anh, cắn một cái, nhìn dấu răng mình in trên cánh tay anh, cô mới thốt ra một tiếng thỏa mãn.

Trần Trình xoa xoa chỗ bị cắn, anh đột nhiên kéo cô vào lòng, đè cô ra cắn vào cô mấy phát.

Bị anh làm cho buồn cười, Hạ Tuyết Duyên cào cào vào ngực anh.

Cảm giác tê rần chạy dọc khắp cơ thể anh, khiến một vào chỗ nóng lên.

Nhận thấy sự khác thường trên người anh, cô đỏ mặt vội vàng nhảy dựng lên. “Em đi . . . đi ngủ trước đây. . .”

Trần Trình không dám nhìn theo bóng cô, anh sợ mình không kiềm chế được ý nghĩ túm cô lại rồi ném cô lên giường mình. Quả thực rất khó cho anh, vì miếng cơm ngon treo trước mũi lại không thể cho vào miệng được.

Một tuần sau bà Lưu xuất viện, Trần Trình lái xe chở mấy người bọn họ về nhà. Hạ Tuyết Duyên ngồi ở ghế lái phụ, còn ba người kia ngồi ở hàng ghế sau.

Về đế nhà ông Võ, Hạ Tuyết Duyên vào bếp chuẩn bị nước, ở bên ngoài bàn chuyện sôi nổi. Lúc cô bưng nước ra, mọi người chợt im bặt, đột nhiên Trần Trình lên tiếng.

“Con có chuyện muốn thưa với cô và hai chú!” Gương mặt anh trở nên nghiêm túc.

“Ừ, có chuyện gì con cứ nói đi!” Bà Lưu nói.

“Con muốn xin cô chú gả Hạ Tuyết Duyên cho con ạ!”

Câu nói của anh khiến cả bốn người đứng hình vài giây. Hạ Tuyết Duyên quay sang nhìn anh, hàng lông mày cô hơi nhướng lên. Ông Hạ sau đó lại gật gù như kiểu đồng ý. Chỉ có bà Lưu là lo lắng.

“Sao lại vội vàng thế? Hai đứa còn trẻ, phải tìm hiểu nhau một thời gian đã chứ!” Bà Lưu nhìn Trần Trình, rồi quay sang chau mày với con gái.

Ông Hạ phản kháng. “Ai chà. Bà không phải lo về thằng nhóc này đâu. Nó cái gì cũng tốt. Con nhà gia giáo, còn ở cùng khu nhà với tôi, quen biết từ nhỏ, tính nó thế nào tôi hiểu mà!”

“Con biết cô lo cho Tuyết Duyên. Đáng lẽ chuyện trọng đại như vậy phải do ba mẹ con đứng ra nói chuyện. Nhưng mẹ con mất rồi, ba con lại không ở đây, nên con . . . đành tự thân vận động vậy!” Anh cười, nụ cười miễn cưỡng. Cô thoáng thấy nét buồn trên gương mặt anh khi anh nhắc đến mẹ mình.

Cả nhà im lặng một lúc, sau đó bà Lưu lên tiếng. “Cô không trách chuyện ba mẹ con không ra mặt. Cô chỉ lo Tuyết Duyên chịu thiệt thòi. Cô không ở bên cạnh nó nhiều, nên mấy chuyện xử sự nó không giỏi lắm. Sau này nó có mắc lỗi, con đừng khắt khe quá!”

Hạ Tuyết Duyên nhìn mẹ, môi cô mấp máy gọi bà. Bà Lưu nhìn cô với vẻ áy náy. “Con gái lớn phải lấy chồng. Mẹ chỉ . . .” Bà bật khóc. “Mẹ không nỡ để con đi.”

Ông Võ ngồi bên cạnh vỗ lưng bà. “Bà này vớ vẩn. Con nó lấy được người tốt thì phải vui, sao lại khóc? Nín đi!”

“Bác cứ yên tâm giao Hạ Tuyết Duyên cho con. Con tuyệt đối không để cô ấy chịu thiệt thòi đâu!” Trần Trình chồm người lên phía trước, chỉ thiếu đưa ba ngón tay lên trời để thề thôi.

“Đàn ông mấy người ban đầu ai cũng nói thế. Nhưng có ai giữ được lời hứa? Toàn lừa đảo!” Bà Lưu lấy khăn giấy thấm nước mắt.

“Mẹ. . .” Hạ. Tuyết Duyên khẽ gọi, giọng tha thiết.

“Mẹ tôn trọng quyết định của con. Nhưng nếu ở ngoài đó có mệt mỏi quá thì quay về đây, có mẹ chờ!” Câu nói của bà khiến cô thực sự xúc động. Hạ Tuyết Duyên sỡ hữu gương mặt của mẹ, chỉ có bờ môi đầy đặn là giống ba.

Hạ Tuyết Duyên cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, cảm giác xúc động mà trước giờ cô chưa từng có khi đối diện với mẹ. Cô cúi mặt xuống, đưa tay lên lén lau đi giọt nước mắt vừa chảy ra.

Không gian chợt lắng lại vài giây, không ai nói lời nào, chỉ có tiếng chim ngoài cửa sổ vang vọng.

Trần Trình đưa ông Hạ cùng Hạ Tuyết Duyên về. Lúc tiễn Trần Trình, cô bị anh kéo lại, dây dưa mãi mới chịu buông.

“Tối nay nhà anh có tổ chức tiệc, em đến nhé?” Anh nói, nhìn cô chăm chú.

“Có tiện không?” Cô lưỡng lự.

“Yên tâm, chỉ là một buổi tiệc của thương nhân thôi, không ai để ý đến em đâu mà sợ!” Anh vuốt tóc cô, ra vẻ cưng chiều.

“Nhưng. . .” Cô muốn từ chối, vì rõ ràng mấy bữa tiệc kiểu này không hợp với cô lắm.

“Em chuẩn bị đi, khoảng sáu giờ có người đến đón. À mà quên. Hôm nay ba anh về, ông không khó lắm đâu!” Anh nháy mắt với cô, hôn một cái lên trán cô rồi chui vào xe lái đi.

Hạ Tuyết Duyên đứng đó một lúc, rõ ràng anh ép người quá đáng.

Chập tối, quả thực có người đến đón cô đi. Đó là một chú trung niên, mặc vest đen rất lịch sự. Thực ra cô không sợ người lạ, chỉ không thích trò chuyện với người không thân. Cô rất dễ hòa nhập vào đám đông, là kiểu người nói nhiều, bắt chuyện ngay khi vừa gặp mặt, nhưng không dễ thân thiết ngay được.

Hôm nay cô mặc bộ váy trang trọng nhất. Chiếc váy ôm sát cơ thể, màu đen, với phần lưng được khoét sâu đến tận em, có thể xem như là lộ hết lưng. Phần dây vắt trên vai thì mỏng đến đáng thương, như thể chỉ cần cô cử động một chút nó sẽ đứt ngay. Tóc cô được bới gọn ra sau gáy, chỉ chừa lại vài sợi lòa xòa trước mặt.

Nhà anh cách nhà cô chừng mười phút đi xe. Vừa lên xe, cô đã vội vàng bắt chuyện với chú tài xế.

“Chú. Con nghe nói hôm nay ba của Trần Trình về phải không ạ?”

Ông chú trung niên liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, sau đó từ tốn trả lời. “Theo dự định là vậy. Nhưng vì thời tiết nên chuyến bay bị hoãn lại, phải sáng mai ông chủ mới về được!”

Hạ Tuyết Duyên thầm thở phào, còn đang suy tính nên cư xử thế nào khi gặp ông Trần, nhưng giờ thì đỡ rồi.

“Bữa tiệc lần này là bà chủ đứng ra tổ chức, ăn mừng vì phi vụ lớn nhất từ trước đến giờ của cậu Trần Trình.” Ông chú lái xe tự nhiên nói ra.

“Bà chủ?” Cô kinh ngạc. Không phải mẹ anh mất rồi sao?

“Lát nữa cô sẽ gặp bà ấy thôi! Nhân tiện tôi là quản gia của nhà họ Trần, cô cứ gọi tôi là chú Nhân.”

“Chú là quản gia mà lại đi đón cháu ạ? Việc ở nhà ai quản?”

“Tụi nhóc bây giờ lanh lẹ lắm, nói sơ thôi tụi nó cũng hiểu được, tôi không phải lo nhiều.” Chú Nhân mỉm cười hiền hậu.

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, mấy lần trước cô chỉ được đến sân chơi cạnh nhà, còn lần này là được vào chính điện.

Nó thực sự rất lớn, có cả một khu đất vườn rộng ở lối vào, rồi cả một đài phun nước lớn ở trước cửa chính. Cả căn nhà màu trắng nguy nga đập vào tầm mắt cô.

Chú Nhân dừng xe, lập tức có người mở cửa đỡ cô xuống. Xung quanh toàn là người thuộc tầng lớp thượng lưu, ai ai cũng trang điểm lộng lẫy cùng trang phục lấp lánh. Cô cảm thấy hối hận khi đến đây, và càng hối hận hơn khi bắt chuyện với cô gái mặc lễ phục màu đỏ.

Cô gái ấy tên Băng Di. Cái tên cũng đẹp như cô ấy vậy. Hạ Tuyết Duyên nhìn thấy cô ta vừa mắt, lại không quá cao ngạo nên bắt chuyện với cô ấy. Lúc đầu họ nói chuyện rất hợp, cô còn đang loay hoay đưa mắt tìm Trần Trình thì bị Băng Di nhìn ra.

“Cô tìm ai? Trần Tông? Trần Trạch? Hay Trần Trình?”

Nghe đến tên Trần Trình, Hạ Tuyết Duyên quay sang nhìn Băng Di, mở to hai mắt.

“Trần Trạch có vợ rồi, Trần Tông thì bị tai nạn xe mất tích đâu không biết. Chỉ còn mỗi Trần Trình. Tôi nói cô đang ngóng Trần Trình đúng không?”

Cô kinh ngạc bởi sự mồm mép của Băng Di, chưa kịp ái mộ thì cô ta lại nói tiếp. “Cô ngắm anh ấy thì được, chứ mơ tưởng quen được anh ấy thì không có cửa đâu. Thân lắm tôi mới kể cô nghe đấy nhé!” Băng Di ghé sát lại gần cô, giọng thấp xuống. “Bà chủ của nhà này, à không, phải nói là người vợ hiện tại của ông chủ nhà này, chính là bạn gái cũ của Trần Trình. Cô tin nổi không?”

Băng Di dừng lại, uống một ngụm nước rồi nói tiếp. “Chị họ tôi ngày xưa học chung với hai người họ, nói rằng tình cảm của họ rất đáng ngưỡng mộ. Phải gọi là tiên đồng ngọc nữ. Rồi đùng một cái cô ta thành mẹ kế của Trần Trình. Mặc dù vậy anh ấy vẫn rất yêu cô ta, nghe nói anh ấy đang đợi ba mìn chết để có thể cưới cô ta làm vợ. Người ta nói tình đầu là tình sâu đậm nhất, quả thực không sai mà.” Băng Di lắc lắc đầu, màu son của cô ta đỏ đến mức chói mắt, đỏ đến mức đâm thẳng vào tim Hạ Tuyết Duyên.

Cô ngồi bần thần ra đó. Cô nên tin ai đây? Tin người đã từng từ chối tình cảm của cô, hay tin vào những lời đồn đại có căn cứ? Đầu óc cô quay mòng mòng, chưa bao giờ cô cảm thấy lạc lõng như lúc này.

Một lúc sau đó, cô vẫn không thấy Trần Trình. Đến khi nữ chủ nhân của ngôi nhà này đứng trên sân khấu tuyên bố lý do của buổi tiệc, cô mới tìm thấy anh, đang đứng bên cạnh nữ chủ nhân của căn nhà. Cô ta tên Lương Phi Yến, trẻ trung xinh đẹp, cái đẹp của những người giàu, vừa quý phái vừa bí ẩn, rất thu hút.

Tiếp đó là tiết mục diễn xiếc, mấy người biểu diễn với lửa lần lượt chạy ra sân khấu. Họ đu người trên cao kèm theo một rổ than hồng. Bụi than bay theo từng động tác đánh đu của họ, nhìn rất đẹp mắt, hệt như ánh sáng tàn của pháo hoa.

Lương Phi Yến cùng Trần Trình vừa bước xuống sân khấu đã vội chào mấy vị khách, hai người họ đứng khá sát nhau, thỉnh thoảng khi di chuyển cô còn thấy anh đỡ cô ta, nhìn rất chướng mắt.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng thét, sau đó một đốm lửa bay từ đâu đó hướng đến phía Lương Phi Yến. Vài vệ sĩ gần đó chạy đến đỡ cho cô ta nhưng không kịp, đốm lửa rơi trên vai cô ta. Kế đó là khung đỡ đống than bị đổ, một thanh sắt nóng rơi xuống chỗ Hạ Tuyết Duyên, cô theo phản xạ đưa tay lên đỡ. Thanh sắt nóng rực rớt trúng tay cô rồi rơi xuống đất, tạo thành âm thanh đinh tai. Vài người xung quanh có người bị phỏng nhẹ, có người thì bị cháy quần áo, khung cảnh ồn ào rối loạn.

Mọi người làm trong nhà họ Trần chạy ra giúp đỡ, không ai bị thương nặng, chỉ có Lương Phi Yến bị phỏng từ vai xuống đến thắt lưng, lớp da ở lưng của cô ta đỏ tím bong tróc trông rất đáng sợ. Cô ta bật khóc nức nở nép vào lòng Trần Trình. Anh nhanh chóng đưa cô ta đi, lúc họ đi ngang qua người cô, cô khẽ gọi anh. Tiếng gọi của cô không lớn lắm, nhưng hình như anh nghe thấy.

Trần Trình quay đầu liền bắt gặp được cô, gương mặt anh đầy nỗi lo lắng, và cô biết nỗi lo ấy không dành cho cô.

“Em có sao không?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu, môi mấp máy không nói nên lời.

“Vậy thì tốt. Giờ em về trước đi, ở đây nguy hiểm lắm!” Anh nói rồi lại đi tiếp.

Cô nhìn theo bóng hai người chui vào trong xe rồi biến mất sau hàng rào cao lớn, khi ấy cô mới nhấc chân bước đi.

Chú Nhân chạy đến cạnh cô, phát hiện vết phỏng dài từ cổ tay đến khuỷu tay cô thì bắt cô lên xe để đưa đến bệnh viện khám. Cô không từ chối.

Trên gương mặt cô lúc này chỉ toàn nỗi chua xót và cay đắng. Trái tim cô đau đến nỗi vết thương ở tay không là nghĩa lí gì.

Sau khi khám xong vết thương, bác sĩ kê cho cô vài liều giảm đau kèm thuốc bôi ngừa sẹo. Cô cầm gói thuốc cùng bông băng, thuốc đỏ, gạc y tế, ...

Chú Nhân đưa cô về nhà, cô ngồi thừ một lúc trên xe rồi mới mở cửa. Trước khi đi, cô nói. “Chú Nhân, xin chú giữ bí mật chuyện cháu bị thương. Cháu không muốn anh ấy lo.”

“Được. Tôi biết rồi!”

“À, còn nữa, phiền chú nhắn lại với anh ấy, mấy ngày nữa cháu cùng em trai đi thực tập, không có ở nhà, nói anh ấy đừng tìm cháu. Chỉ vậy thôi. Cháu chào chú!” Cô xuống xe, đóng sầm cửa lại rồi vào nhà.

Lúc đó là mười hai giờ mười sáu phút. Ông Hạ và Hạ Đông Vũ đã đi ngủ. Cô thay bộ quần áo rộng rãi, nằm ườn trên giường. Bấy giờ cơn đau nhức ở tay mới truyền đến não bộ. Cô bật khóc đau đớn, không rõ là vì con tim hay là vì vết thương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.