Dạy Dỗ Tiểu Mẹ Mễ

Chương 2: Chương 2




Cuộc sống của Hồ Phi Phi khá đơn giản mà tâm hồn nàng cũng giống như tờ giấy trắng.

Nàng từ nhỏ đã sống ở phía nam Đài Loan, toàn thân nàng đều tản ra hơi thở chất phác, cha mẹ ở đây mở một cửa hàng trái cây nhỏ, mỗi ngày bận việc từ sớm tới muộn, cho nên thường đem nàng giao cho bà ngoại chăm sóc.

Nhà hàng xóm có một anh chàng lớn hơn nàng sáu tuổi, tên là Từ Trạch Minh.

Bộ dạng anh khá suất, thành tích học tập lại tốt, trước đây nàng ngoài việc thích nghe bà ngoại kể chuyện xưa, thì nàng hay bám theo sau Trạch Minh đại ca xem mấy đứa con trai chơi trò bắn nhau.

Thời gian dần trôi, anh trở thành mẫu bạn trai lý tưởng của nàng.

Đến khi tốt nghiệp phổ thông trung học, anh rốt cục chịu không được người cha say rượu, cũng phiền chán người mẹ cả ngày lưu luyến cố giữ sắc đẹp của bà, anh quyết định chọn một trường đại học ở phía bắc.

Tuy rằng từ đó hai người xa cách đôi nơi, nhưng nàng thích Trạch Minh đại ca, vẫn ôm giấc mộng có một ngày có thể làm bạn gái của anh, rốt cục vào một đêm trăng tròn nàng đến tìm anh ta ở Đài Bắc, cố lấy dũng khí thổ lộ lòng mình.

Ngoài dự liệu của nàng, Trạch Minh đại ca, người vẫn được nàng coi là bạch mã vương tử cư nhiên đáp ứng cùng nàng kết giao, từ nay về sau nàng thành bạn gái danh chính ngôn thuận của anh.

Bà ngoại nói, hạnh phúc của người con gái được tạo ra từ một người nam nhân ôn nhu cùng săn sóc họ.

Bề ngoài Trạch Minh đại ca ưa nhìn, thành tích học tập khá nổi trội xuất sắc, trong khoảng thời gian hai người kết giao, tuy rằng không làm được như nam nhân vật chính tốt nhất trong tiểu thuyết, nhưng đôi khi anh cũng cho nàng biết lãng mạn cùng ảo tưởng.

Tốt nghiệp đại học, anh thuận lợi thi được vào một xí nghiệp cỡ trung, một đường từ nhân viên quèn lên tới phó tổng, cũng nghe nói anh được lão bản coi trọng thập phần.

Vì muốn tạo một bất ngờ thật lớn cho bạn trai yêu mến, hôm nay nàng vụng trộm gạt anh đi vào xí nghiệp Đại Vũ nơi anh làm việc.

Mà khi nàng hao hết tâm lực thiên tân vạn khổ (nhiều khó khăn) rốt cục tìm được văn phòng của bạn trai, nhưng nàng nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đang ngồi trong lòng bạn trai mình! Mức độ thân mật giữa hai người tuyệt đối càng phấn khích hơn so với cảm tình cảm thắm thiết trong phim điện ảnh.

“Ngươi là ai, sao tự nhiên tùy tiện xông loạn vào văn phòng của người khác?” Quần áo không chỉnh, tóc tai hỗn loạn, Cao Lệ Lệ không khách khí trừng mắt lườm Hồ Phi Phi đang đứng dại ra ở cửa văn phòng.

Giây tiếp theo cô ta ấn gọi nội tuyến,“Thư ký Ngô, ngươi lại trốn đi đến phòng pha trà nói chuyện phiếm sao? Chuyện gì ư? Có kẻ lạ xông tới văn phòng phó tổng mà ngươi cũng không biết, còn không kêu bảo vệ đem kẻ này đuổi đi cho ta, nếu không ta sẽ gọi ba ta khai trừ ngươi!”

Rốt cục Hồ Phi Phi hoàn hồn khỏi nỗi khiếp sợ, khó có thể chấp nhận, trừng mắt nhìn hai người trong phòng.

“Ngươi…… Ngươi mới phải trả lời ngươi là ai, anh ta là bạn trai của ta, được chưa!” Giọng Hồ Phi Phi nghẹn ngào như đã bị vây khốn sắp mất hết. “Từ Trạch Minh, anh mau nói cho cô ta biết, em là người nào của anh……”

Nàng vọt đi vào, muốn nhìn rõ ràng kẻ có gương mặt quen thuộc kia đến tột cùng có phải bạn trai mà nàng kết giao nhiều năm qua hay không.

Vì sao người đàn ông này từng nói lời thề son sắt rằng muốn cưới nàng làm vợ, nay trong lòng lại ôm lấy người phụ nữ khác?

“Phi Phi, sao em lại tới đây?”

Trong giọng nói của Từ Trạch Minh không có gì vui sướng, sau một lát kinh ngạc anh lập tức khẩn trương nhìn nữ nhân trong lòng liếc mắt một cái, lại cố gắng trấn định.

“Em nếu muốn tới Đài Bắc, đáng lẽ phải gọi điện thoại báo trước cho anh, xét về tình nghĩa cùng mọi người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh sẽ phái người đến nhà ga đón em.”

“Từ nhỏ lớn lên cùng nhau?” Hai mắt Hồ Phi Phi trừng lớn giống như phát điên. “Chúng ta không phải người yêu sao? Anh còn nói chờ sự nghiệp thành công, sẽ lấy em làm vợ……”

“Trạch Minh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt của Cao Lệ Lệ nhất thời trở nên khó coi vô cùng, “Anh có bạn gái ở quê?”

“Không phải, Lệ Lệ, em hãy nghe anh nói……” Từ Trạch Minh khẩn trương giải thích sự vô thố, “Nha đầu này là hàng xóm bên nhà anh trước kia, mới đây liền luôn miệng nói thích anh, còn nói sau khi lớn lên phải gả làm vợ anh, nhưng anh từ xưa đến nay đều không thích nàng, hơn nữa từ khi anh bắt đầu đến Đài Bắc học, vốn không có liên lạc qua lại với nàng, cũng không biết nàng từ đâu biết địa chỉ công ty, Lệ Lệ, em phải tin tưởng anh, từ đầu tới cuối anh chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ là em thôi.”

Mấy lời thoại kinh điển trong phim tình cảm ướt át liền từ miệng anh ta liên tiếp phun ra.

Hồ Phi Phi không thể tin được bạn trai của nàng nữa, nàng nghĩ đến từng chọn anh ta làm lão công mà kẻ này cư nhiên bắt cá hai tay, hơn nữa trợn mắt nói dối đem nàng ra nói đến mức chẳng thể chịu nổi như thế, không những hoàn toàn phủ định, chối bỏ cảm tình bọn họ suốt bốn năm qua, còn thổ lộ tâm tình đối với bên thứ ba đáng ghét.

Nàng vẫn đang thất thần, thư ký cùng bảo vệ đã đến đây, mỗt người một bên kéo cánh tay nàng, “Tiểu thư, đây là xí nghiệp tư nhân, chưa cho phép cô tiến vào, mời cô đi ra ngoài……”

“Buông…… Các ngươi buông……”

“Trạch Minh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em muốn anh cho em một lời giải thích thỏa đáng.” Cao Lệ Lệ cũng chưa buông tha chuyện này.

“Lệ Lệ, em không cần tức giận, anh cùng nữ nhân kia thật sự thực không quen, anh đoán nàng khả năng biết được anh hiện tại có sự nghiệp tốt, cho nên muốn lôi kéo để được lợi từ anh…… Bảo vệ, còn đứng yên đấy làm gì, đem nàng ra ngoài, không cần cho nàng bước vào tòa nhà này một bước……”

“Từ Trạch Minh, anh làm sao có thể đối xử với em như vậy…… Hai tên hỗn đản các ngươi buông……”

Một đường bị người khác lôi kéo cánh tay hướng ra phía ngoài, Hồ Phi Phi liên tiếp kêu gào, bất chợt làm nhiều công nhân viên đều tò mò đem ánh mắt nhìn nàng.

Cửa thang máy lúc này rộng mở, vài vị nam tử cao lớn uy mãnh nối đuôi nhau mà ra, trong đó nam nhân cầm đầu (đi đầu ^_^), tuổi ước chừng hai mươi sáu, hai bảy tuổi, toàn thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm làm người khác không thể khinh thường. (Sia: Nam 9 xuất hiện >__< tèn tén ten)

Phía sau hắn có vài người đàn ông đi theo, người người trên mặt toát ra nét sắc bén cùng khí phách, dễ làm cho người ta kinh hãi.

Như con mèo nhỏ tức giận giãy dụa, Hồ Phi Phi rốt cục thoát khỏi sự kiềm chế, thân thể bị lảo đảo về phía trước, ngã ngay vào lòng chàng thanh niên mới vừa ra khỏi thang máy.

“Quý công ty đều dùng phương thức này để hoan nghênh khách sao?” Tiếng nói trầm thấp từ tính mê người vang lên, mang theo một cỗ quyền uy trời sinh, bàn tay hắn to đưa ra đỡ nàng suýt chút nữa ngã sấp xuống, giúp Hồ Phi Phi đứng thẳng lại, ánh mắt mang theo soi mói nhìn cô gái trước mắt có mấy nốt tàn nhang trên mặt. “Tiểu thư, hiện tại đã là thế kỷ hai mươi mốt, cho dù cô muốn quyến rũ ta, ít nhất cũng đổi chút chiêu thức mới mẻ……”

Vốn Hồ Phi Phi lửa giận đầy mình bị miệng hắn thốt lời khinh miệt nên tức giận đến mức cả người phát run, quay đầu lại nhìn đến bạn trai ‘cũ’ đang lộ ra vẻ mặt ước gì nàng chạy nhanh cút đi.

Ủy khuất cùng phẫn nộ đồng thời tăng lên, nước mắt chẳng chịu thua kém cũng chảy ra.

“Trên đời này quả nhiên không có một nam nhân nào là thứ tốt cả, Từ Trạch Minh, nghe rõ ràng cho ta, hiện tại là Hồ Phi Phi ta đá ngươi, chúng ta từ lúc này gameover !” Nàng đồng thời gào thét, trong tình trạng rối tinh rối mù hai tay nàng ra sức đem chàng trai anh tuấn trước mắt đẩy sang một bên, “Cút ngay ! Tên chướng mắt!”

Lướt qua đám người, nàng rốt cuộc thừa nhận không chịu nổi loại tình huống xấu hổ này, tuyệt vọng rời đi.

Đài Bắc là thành phố sống về đêm, đối với kẻ có tiền mà nói, nơi đây đầy những điều cực kỳ dụ hoặc.

Ban đêm trong quán bar Lam Điều, dưới ánh đèn cùng âm nhạc sôi động, cách trang trí có vẻ xa hoa lãng phí mê người, chỗ ăn chơi loại này dĩ nhiên trở thành nơi giảm bớt rất nhiều áp lực do công tác bận rộn.

Trong góc, một chàng trai trẻ đang ngồi dưới ngọn đèn u trầm, vẫn loáng thoáng có thể thấy được ngũ quan khắc sâu trên gương mặt tuấn mỹ của hắn.

Áo sơmi màu đen cắt may rất vừa người, cổ áo mở rộng hơn phân nửa, lộ ra cái cổ cao ngất, càng tôn lên khuôn mặt gợi cảm đầy kiên nghị của hắn.

Hắn tao nhã nhấp nhấp một ly thủy tinh đựng thứ rượu nâu sóng sánh, ánh mắt đen thẳm thâm thúy đang không dời tầm nhìn ra khỏi quầy bar.

Hắn chú ý cô gái kia thật lâu, cũng không phải bộ dạng nàng có bao nhiêu gợi cảm xinh đẹp, cũng không phải bởi vì thân thể nàng có dáng vóc ma quỷ mê người, mà hắn thấy tiểu tàn nhang trên mặt nàng thật đáng yêu, làm cho hắn nhớ tới một màn phấn khích lúc sáng nay.

Từ quần áo cùng với ngôn hành (ngôn từ + cách hành xử) cử chỉ của nàng để xem xét, trường hợp này nàng tựa hồ là lần đầu tiên tiếp xúc không khí ở đây, có chút vẻ không hợp nhau, cử chỉ mới lạ, ngay cả quy củ tối thiểu nàng cũng không hiểu.

Người pha chế rượu đưa một ly huyết tinh Mary cho nàng, nàng nghe cũng như không nghe thấy, cầm cái ly liền một ngụm uống cạn, giây tiếp theo nàng bắt đầu kịch liệt ho khan, bộ dáng chật vật không chịu nổi.

Nhân viên pha chế rượu khuyên vài câu, nàng lại khua khua tay, lộ ra biểu tình bướng bỉnh lớn tiếng nói xong xuôi vài lời, người pha chế dường như bất đắc dĩ lại rót một cốc rượu đặt trước mặt nàng.

Nàng tiếp tục đoạt lấy cốc rượu, uống thả cửa một hơi, theo đúng dự đoán, tiếng ho khan của nàng lại lần nữa truyền đến truyền tai hắn, làm cho người ta không đành lòng.

Hắn thưởng thức một lúc, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhấp dần nốt lượng chất lỏng còn lại trong ly, cử chỉ tao nhã tự nhiên, dường như một màn thể hiện (hoặc trình diễn) kia đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một trong phần đông những tiết mục giải trí hạng nhất.

Cúi đầu thưởng thức chiếc di động đặt lên bàn, lên mạng kiểm tra một ít tin tức trọng yếu, một vị mỹ nữ yêu diễm đi tới, bừa bãi bộc lộ dáng người xinh đẹp cùng với mỹ mạo đáng kiêu ngạo cho hắn xem.

“Tiên sinh, có hứng thú mời ta uống một chén hay không?”

Hắn xả ra một chút tươi cười tà mị, giống như soi mói tác phẩm nghệ thuật mà nhìn đối phương từ trên xuống dưới, “Điều kiện của cô tựa hồ không đủ để gợi lên hứng thú của ta.”

Miệng cười ôn nhu nhất thời trở nên khó coi vô cùng, đôi môi mỹ nữ muốn phun ra mấy lời mắng nhiếc, vừa hận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, xoay thắt lưng đảo mông quay người đi tìm kẻ ngốc kế tiếp.

Người thanh niên này cười lạnh, nhưng chẳng nhiều lời, cúi đầu tiếp tục bắt tay vào xem xét tin tức làm ăn.

Cho đến một ngụm rượu cuối cùng xuống cổ họng, hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi đến phía cửa quán.

“Ngươi…… Ngươi không cần hiểu lầm nga…… Ta không có uống rượu quỵt, ta có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền…… Ợ……” Nàng nấc một tiếng không khí chất, mà khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng, “Chờ ta một chút…… Ta…… Ợ…… Ta tìm cho ngươi xem……”

Ở chỗ quầy bar, Hồ Phi Phi mở túi xách bắt đầu tìm kiếm, dường như tốn hơn nữa ngày vẫn chưa thấy được thứ nàng muốn tìm.

“Rầm rầm -”

Một trận tiếng vang hỗn độn qua đi, nàng đem tất cả các thứ trong túi đổ ra, một đống tạp vật cùng một cái di động giá rẻ không cẩn thận từ trên bàn rơi nhào xuống đất, vừa vặn bị một chiếc giày da màu đen chặn lại, rồi phát ra tiếng động gãy vỡ thanh thúy.

Khoảnh khắc này dường như ngừng trôi tại đây, Hoắc Dĩnh Thần hơi hơi dừng bước chân.

Hắn hơi nhíu mày cúi đầu, dùng loại ánh mắt gần như bài xích đánh giá chiếc di động đã bị phá hỏng dưới bàn chân hắn, giống như bất mãn với cái điện thoại này đột nhiên xuất hiện ở dưới chân trở ngại bước chân hắn đi tiếp, hắn hoàn toàn không có cảm giác áy náy, ngược lại, vẻ mặt hắn không kiên nhẫn.

Nâng lên chiếc giày da sáng bóng, không để ý tới ánh mắt người khác kinh ngạc, hắn đem chiếc di động rẻ mạt kia đá sang một bên, nhất thời xuất hiện một đống hài cốt (các thứ ở trong điện thoại ạ >.<).

Vừa định khom người xuống cầm di động, Hồ Phi Phi ngây ngốc ngẩng đầu, chậm rãi đưa mắt nhìn từ đôi chân dài thẳng tắp của đối phương lên trên xem, cho đến khi thấy tuấn dung may mắn được trời ưu ái ban cho kia hiện ra trước mặt, nhìn một cái không sót gì.

Đôi mắt đen lợi hại như mắt chim ưng mang theo một chút châm chọc nhìn chằm chằm nàng, cánh môi duyên dáng cũng hình như lạnh lùng lộ ra nụ cười nhẹ, “Cô chắn đường của ta.” Thanh âm trầm thấp mà mê người, cứ việc xuất khẩu (mở mồm) là lại nói lời lạnh lùng vô tình.

“Á! Ngươi dẫm hỏng điện thoại của ta rồi nha!”

Nàng nửa ngồi xổm nhìn chỗ ‘xác’ di động, hai tay nâng lên vài thứ linh kiện điện tử bên trong máy, hai mắt hơi lên án trừng trừng nhìn người nam nhân cao lớn, kiêu căng đứng trước mặt nàng, nàng có vẻ đang chờ đợi hắn xin lỗi.

“Kia là rác chính cô vứt đến dưới chân ta, ta không trách cứ cô gây trở ngại, chắn đường ta đang đi, đó là ta đã nhân từ với cô, không nên chẳng rõ thế nào thì mới tốt, giờ phiền cô tránh ra.”

“Có lầm hay không a, trên đời sao lại có ai không phân rõ phải trái như ngươi, rõ ràng là ngươi dẫm hỏng điện thoại của ta rồi…… Ợ!”

Còn muốn tiếp tục ca thán phẫn nộ, vừa rồi lượng cồn trong người nàng vào lúc này lên men, dạ dày đau xót, nàng nhất thời khổ sở như bị đòi mạng.

“Tiểu thư, xin trả tiền……” Nhân viên phục vụ đứng một bên đang khó xử nhìn Hồ Phi Phi tìm ví một hồi lâu mà vẫn chưa tìm được một đồng tiền nào.

“Đã nói sẽ không quỵt nợ quán các ngươi……”

Hai gò má nàng đỏ bừng, nàng lại tìm kiếm tung tích ví tiền trong đống đồ phân tán hỗn độn trên mặt đất.

“Kỳ quái, ví tiền của ta rõ ràng để trong túi……” Nàng đang cố tự nhớ kỹ lại, chợt có một tờ chi phiếu từ trên đầu nàng rơi xuống nền.

Nàng mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người nam nhân dẫm phá hư di động của nàng kia đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm nàng, ngón tay thon dài chỉ xuống tờ chi phiếu có giá trị mấy ngàn tệ.

“Coi như bồi thường điện thoại của cô, mang trả tiền rượu của cô đi.” Nói xong, hắn lướt qua người nàng, cử chỉ tao nhã đi đến cửa.

Cảm giác bị nhục nhã, bị đối xử vô tình này, gợi lên đau đớn sâu nhất từ đáy lòng của Hồ Phi Phi.

Nàng lảo đảo đứng lên, động tác có chút không ổn, có thể do ngọn đèn cùng tác dụng của cồn mà hình ảnh hắn cư nhiên cùng Từ Trạch Minh – kẻ phụ lòng nàng kia như đan xen, hòa vào nhau.

Phẫn nộ cùng ủy khuất đồng thời nảy lên trong lòng, nàng cơ hồ đem hết toàn lực chạy tới phía trước, một phen kéo lấy cánh tay của nam nhân này.

“Đồ đàn ông bạc bẽo! Chết tiệt, ngươi đã phụ lòng ta, vì sao muốn đối xử với ta như vậy? Ta đến tột cùng có chỗ nào không làm tốt, đau khổ thích ngươi suốt bốn năm, kết quả ngươi lại lừa ta bắt cá hai tay, còn ở trước mặt đối phương nhục nhã ta, ngươi không phải đã làm ta quá thất vọng sao?”

Cũng không để ý tới ánh mắt kinh dị của người bên ngoài, cùng với biểu tình phẫn nộ của người đàn ông bị nàng ôm chặt cánh tay không buông, nàng hãy còn đắm chìm trong bi thương.

Kéo giữ lộn xộn còn nói một chuỗi dài, tất cả đều là lên án người đàn ông phụ bạc với đủ loại hành vi phạm tội.

Đến khi người vây xem náo nhiệt tụ tập càng nhiều, Hoắc Dĩnh Thần rốt cục chịu không nổi tiểu nữ nhân cứ một phen gắt gao cầm lấy tay hắn không bỏ ra.

“Này, đủ!” Tiếng hô trầm thấp thô bạo, nghiêm khắc mang theo chút bí ẩn làm người ta sợ hãi, “Cô được một tấc lại muốn tiến một thước (được voi đòi Hai Bà Trưng ^_^), đừng trách ta không khách khí với cô……”

“Ngươi còn rống (quát, chửi) ta?” Nàng ủy khuất, đôi môi run run, vẻ mặt lã chã chực khóc òa, nhất thời đổi lấy vô số sự đồng cảm của mọi người. “Ngươi trước kia chưa bao giờ rống ta, cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt đẹp? Vì sao ngươi thích nàng, không hề thích ta……”

“Đồ bệnh thần kinh!” Hoắc Dĩnh Thần không kiên nhẫn chửi nhỏ một tiếng, xoay người đi tiếp đến cửa ra vào.

Hồ Phi Phi say đến mức hồ đồ, giờ phút này đã xem hắn trở thành Từ Trạch Minh, kẻ đã tổn thương nàng vô cùng sâu sắc.

Mắt thấy hắn đi ra cửa, sợ hắn lại biến mất trước mắt nàng lần nữa, tư thế nàng chật vật đuổi theo, gắt gao cầm lấy góc áo của hắn.

“Không cho phép đi, giải thích rõ ràng cho ta, vì sao muốn như vậy…… Ngươi còn chưa nói cho ta biết cái đồ nữ nhân hư hỏng kia rốt cuộc có chỗ nào tốt……”

“Buông tay!”

“Không!”

“Ta nói buông tay!”

“Ta sẽ không buông!”

Hoắc Dĩnh Thần bị nàng chọc làm mất đi tính nhẫn nại vốn có, vung tay xoay người, dáng người Hồ Phi Phi nhỏ nhắn, lại đang bị rượu làm tê dại từ đầu tới chân trở nên không hề có lực chống đỡ liền bị hắn đẩy ngã, rơi chật vật đến cực điểm.

Nháy mắt, Hoắc Dĩnh Thần xuất hiện một tia áy náy sâu trong nội tâm. Tuy rằng hắn chỉ dùng ba phần sức lực, nhưng đối phương dù sao cũng là một cô gái lại đang say rượu.

“Ngươi là tên khốn khiếp, đồ tiểu nhân đáng giận, đồ con rệp, ngươi thật táng tận lương tâm, không có phẩm cách đạo đức, ngươi chính là Trần Thế Mĩ* như trong lời bà ngoại nói, sớm muộn gì sẽ chết dưới cẩu đầu trảm……”

(* Phò mã Trần Thế Mỹ, đỗ tân khoa trạng nguyên rồi kết hôn công chúa, cho người ngầm giết chết vợ con ở nhà. Sau bị Bao Công xử tội chết.)

Hoắc Dĩnh Thần định đưa tay nâng nàng nhưng bị lời nói này chợt làm hắn cười, dừng động tác lại, nghiên cứu Hồ Phi Phi đang chỉ tay giống con mèo nhỏ giương móng ngồi trên nền nhà lạnh như băng.

Ánh sao ban đêm sáng ngời chói mắt, bốn phía đèn nê ông cũng tỏa ánh sáng hoa mắt.

Đôi mắt nàng đen láy hồn nhiên lúc này cũng sáng mê người, chẳng qua ngoại hình nàng chỉ tạm được, toàn thân không một chỗ đáng giá để nam nhân thưởng thức.

Hắn bất đắc dĩ lại vươn tay ra kéo nàng lần nữa, nàng vừa mới đứng lên, tiếng nôn mửa liền cùng phát ra……

Hoắc Dĩnh Thần trong đời này cuối cùng cũng hối hận một sự kiện chính là tùy tiện sinh ra nỗi đồng cảm thương xót người khác.

Nếu không thấy nàng uống say chẳng còn biết gì, lại chịu khổ vì vừa bị bạn trai vứt bỏ, hắn chết cũng sẽ không đem yêu tinh chỉ biết gây phiền toái này mang về nhà.

Tiểu nha đầu đáng đánh đòn này khởi xướng màn uống rượu như điên thực làm cho người ta đau đầu, chẳng những phun (nôn) lên nơi nơi trên người hắn đều là uế vật (thứ bẩn thỉu), còn lúc trên đường cái nàng vừa khóc vừa kêu, rất giống một con điên.

Bất đắc dĩ đem nàng mang về nơi ở của hắn tại trung tâm khu phố xa hoa, giặt sạch quần áo và tắm nước ấm sạch sẽ đi ra, liền nhìn đến cô gái đáng thương kia bị hắn để ngồi trên sàn đang cư nhiên ôm bình rượu điên cuồng uống.

“Này, cô có biết lộn xộn lấy gì đó trong nhà người khác là hành vi phạm pháp hay không?” Hắn tiến lên một phen đoạt lấy bình rượu, bất quá tới giờ này thì hắn đã muộn.

Bình rượu đỏ ngon nhất này là bảo bối hắn trân quý nhiều năm, lúc trước có bằng hữu tới chơi mới chỉ uống một nửa, phần còn lại hắn vẫn luyến tiếc chưa uống, thế mà lại bị nhỏ này dũng cảm lãng phí uống gần như sạch.

Lại nhìn tiểu nha đầu đáng đánh đòn kia, giờ phút này khuôn mặt hồng tựa như nấu chín được cả tôm, toàn thân đều tản ra mùi rượu nồng đậm.

“Đem rượu của ta trả lại cho ta……” Hồ Phi Phi đuổi theo hắn cướp chai rượu.

Hắn tức giận nhưng cũng không đánh nàng mà chỉ vung tay tránh đôi tay nhỏ bé non mềm của nàng, sắc mặt khó coi tới cực điểm, “Rượu của cô? Toàn thân cô đều nghèo kiết hủ lậu, mua được thứ rượu đỏ rất ngon và sang quý như vậy sao……”

Hoắc Dĩnh Thần còn muốn sau đó giáo huấn nàng, nhưng hắn hậu tri hậu giác phát hiện chính mình cũng cùng nàng ngây thơ ngu xuẩn giống nhau, hắn cư nhiên giảng đạo lý cùng một cô gái đáng giận đang say không còn biết gì.

Hai người lạp xả (kéo giữ, giằng co) hết sức, áo tắm trên người Hoắc Dĩnh Thần bị nàng kéo, nhất thời lộ ra nửa người trên cùng lồng ngực rộng, rắn chắc, bóng loáng.

Đôi mắt Hồ Phi Phi đen láy mê loạn, gắt gao nhìn chằm chằm quang cảnh mê người trước mắt.

Ngũ quan tuấn mỹ, trẻ trung mà may mắn lắm mới được như thế, mái tóc đen ngắn có nhiều chỗ không ngừng giỏ vài giọt nước trong suốt, làn da màu tiểu mạch (màu lúa mì: hơi nâu đậm) khỏe mạnh luôn tỏa ra ánh sáng dụ hoặc.

Không biết do cồn quấy phá hay vì khát vọng có người an ủi tâm hồn bị thương của nàng, nhưng lại làm cho nàng bắt đầu sinh ra một ý niệm lớn mật trong đầu.

Hơn nữa nam nhân trước mắt tuấn mỹ giống như ma quỷ, toàn thân đều tản ra sự mê hoặc trí mạng.

Nàng biết chính mình say, nhưng đáy lòng lại sáng tỏ trong như gương (đầu óc say nhưng tinh thần lại tỉnh).

Trả giá cảm tình bốn năm, đổi lấy cái gì?

Nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra.

Như vậy liền phóng túng một lần, sẽ như thế nào?

Nàng đột nhiên không hề báo động trước mà ôm lấy hắn, trên mặt hiện vẻ liều lĩnh làm cho Hoắc Dĩnh Thần nhíu mày.

“Cô muốn làm gì?”

“Nếu hắn có thể có phụ nữ khác ở bên ngoài, ta vì sao không thể đi tìm người đàn ông khác……” Dường như giận dỗi nói xong, nàng chủ động nghênh hướng cặp môi khêu gợi kia……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.