Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô

Chương 7: Chương 7: Quỳ bò xuống, xâm nhập từ phía sau




Nguyên lai đây là cảm giác hoan ái, Đông Lăng Mặc sống hơn hai mươi năm, tới tối nay mới lần đầu tiên hoàn toàn cảm nhận được vui sướng như vậy.

Côn thịt thật lớn đến cơ hồ có thể đâm thủng nàng không ngừng đưa đẩy, mỗi lần rút ra, sẽ làm cho thể xác và tinh thần của hắn cảm thấy một trận hư không, mà mỗi lần hung hăng cắm vào, lại sẽ bị thịt mềm trong hoa huyệt kẹp đến cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Khoái cảm trí mạng từ xương tủy phát lên từng đợt, giống như điện lưu truyền khắp toàn thân, kích thích như vậy, nên khi hắn nhìn đến nước mắt của nữ nhân, động tác không chỉ không dừng lại, ngược lại càng thêm điên cuồng.

Hắn muốn hung hăng thao nữ nhân mảnh mai này, thao cho nàng không ngừng khóc thút thít, thao cho nàng chết ngất đi qua!

Hiện tại, hắn nghĩ không nổi bất kỳ cái gì, có thể nghĩ tới duy nhất, chính là hung hăng thao nàng!

Mộ Thiển Thiển cảm thấy lúc này chính mình thật sự muốn chết đi, cảm giác đau đớn như bị xé rách không ngừng từ dưới thân truyền đến, mỗi một lần hắn dùng sức cắm vào, nàng đều có thể cảm thụ rành mạch hình dạng to lớn của côn thịt.

Chính mình vừa tới thế giới này, cũng chỉ là không cẩn thận viết một bản thịt văn thôi mà, sao lại xui xẻo đến mức bị tên nam nhân lãnh khốc, khủng bố nhất cả quyển truyện cường bạo chứ.

Hắn không phải nên tìm mọi cách tránh né thân mật với thất công chúa sao? Hắn thân thể xử nam không phải là muốn để lại cho cái kia nữ chủ ôn nhu mà đa tình - Lục công chúa sao? Nhưng hiện tại, đè ở trên người mình, nam nhân đang dùng côn thịt vừa to vừa cứng của hắn hung hăng cắm vào nàng, chính là hắn!

Hết thảy đều rối loạn, căn bản không giống như cốt truyện…… Mộ Thiển Thiển hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi của bản thân, chỉ có thể bị buộc cảm nhận thứ to lớn cường hãn của hắn, cảm nhận tư vị nhục côn nóng bỏng trong hạ thể chính mình không ngừng thao lộng.

Đau quá…… Trong đau đớn, lại chậm rãi bốc lên một loại cảm giác chưa từng có, tựa hồ có chút tê, có chút nóng, có chút làm người trầm mê……

“A…… Hầu…… Hầu gia, ân a……”

“Thích sao?” Nam nhân dùng tới uy phong trên chiến trường, một chút lại một chút cuồng cắm nộn huyệt của nàng, cắm đến huyệt thịt tung bay, dâm dịch văng khắp nơi.

Hơi thở cực nóng của hắn theo từng giọt mồ hôi to rơi xuống, thanh âm khàn khàn mà cực kỳ dụ hoặc lại mang mị lực từ tính: “Bị bản hầu làm có thích không? Nói! Nói ngươi thích! Nói ngươi nguyện ý cả đời cho bản hầu tàn nhẫn thao nộn huyệt!”

Ân…… A a……” Mộ Thiển Thiển dùng sức lắc đầu, hắn cắm vào quá tàn nhẫn, mỗi lần đều cơ hồ đem thân thể nhỏ xinh của nàng đâm bay ra ngoài, nếu nàng không dùng sức ôm lấy cổ hắn, nếu bàn tay to thô ráp của hắn không hung hăng cầm lấy eo nàng, nàng nhất định sẽ bị hắn đâm bay.

“Dám can đảm phản bác!” Nam nhân bị hành động lắc đầu của nàng chọc giận, bỗng nhiên eo lui một cái, côn thịt dính đầy mật dịch nhanh chóng rời đi thân thể Mộ Thiển Thiển.

Ngay khi côn thịt rút lui ra khỏi hoa huyệt, Mộ Thiển Thiển vậy mà lại cảm giác được hư không chưa bao giờ có, lúc ấy, nàng cư nhiên đáng xấu hổ muốn xin hắn ở lại, tiếp tục nhét đầy hạ thể của nàng.

Hắn vừa đi, nàng thật sự  không dễ chịu, rất ngứa, thực hư không……

“Vật nhỏ khẩu thị tâm phi!” Đông Lăng Mặc mắng nhẹ một tiếng, nhìn hai chân nàng không ngừng ma sát vặn vẹo, bỗng nhiên khóe môi mỉm cười, bàn tay to đưa lên, nháy mắt đem thân hình nhỏ xinh của nàng xoay một vòng.

Mộ Thiển Thiển bị hắn xoay thành tư thế quỳ bò ở trên giường, hai chân bị hắn tách ra, hoa huyệt cứ như vậy xuất hiện ngay tầm mắt hắn.

Nàng xấu hổ đến mức kinh hoảng thất thố muốn khép lại hai chân, nhưng bàn tay hắn gắt gao cầm đùi nàng, làm nàng trừ bỏ ngoan ngoãn mở ra chân mặc cho hắn thưởng thức cảnh xuân ở cửa hoa huyệt, rốt cuộc không làm được gì khác.

Cửa hoa huyệt bởi vì bị côn thịt thọc vào rút ra một hồi lâu, lúc này còn có chút khẽ mở, rồi lại bởi vì tâm tình hoảng hốt của chủ nhân, đang không ngừng khép lại.

Tinh oánh mật dịch còn đang tràn ra, cánh hoa tươi mới bị dính ướt, dưới ánh sáng của trân châu càng hiện ra dụ hoặc.

Đẹp như thế, nam nhân sao lại cam lòng buông tha được?

“Muốn sao?” Làm lơ hành động lắc đầu của nàng, Đông Lăng Mặc đem thịt hành khổng lồ để ở đằng trước cửa hoa huyệt, lần này liền dễ dàng đem cánh hoa yếu ớt của nàng đẩy ra.

“Bản hầu sẽ thỏa mãn ngươi!” Thở hổn hển nhẹ một tiếng, hắn bỗng nhiên một cái nhích thân, thịt hành lại lần nữa chôn thật sâu vào u huyệt tràn lan mật dịch.

“A……” Thân thể Mộ Thiển Thiển ngăn không được run rẩy một trận, cảm giác bị nhét đầy thoải mái kỳ dị, thế nhưng làm nàng cầm lòng không đậu mà ngẩng đầu, gọi ra tên nam nhân cưỡi trên người nàng: “Ân a…… Mặc, a……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.