Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô

Chương 23: Chương 23




Chương 22: Công chúa, người không mặc quần áo!

Tuy rằng khi nhớ đến chuyện đáng xấu hổ mình đã làm trước mặt hắn, Mộ Thiển Thiển cảm thấy thật đắng lòng, nhưng chuyện đã xảy ra, có mắc cỡ cũng chẳng làm được gì.

Nàng không có ưu điểm gì, chỉ được cái tính tình lạc quan mà thôi.

Cố chịu cảm giác đau nhói từng cơn như bị xé rách ở hoa huyệt, Mộ Thiển Thiển hơi do dự, cuối cùng vẫn nhặt lên con chim nhạn đã chết trên mặt đất, đi về phía Hiên Viên Liên Thành.

“Chim của ngươi nè.” Nàng vươn tay, đưa con chim ra trước mặt hắn, nếu nó đã rơi cạnh chân nàng, thì cũng không thể giả vờ không thấy mà bỏ đi được.

Đám tỳ nữ nhìn thấy nàng, lập tức ngưng hết tiếng cười, hành lễ rồi vội vàng lui xuống.

Hiên Viên Liên Thành chỉ liếc nàng một cái, tầm mắt chuyển từ mặt nàng đến thứ trong tay nàng, cánh môi hơi giật giật, giở giọng khinh thường: “Ngươi đã chạm vào, dơ bẩn.”

Dứt lời, xoay người rời đi.

Thiển Thiển đôi mắt như nước của mình, không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm.

Khi nàng ra khỏi phòng đã rửa tay rồi mà? Dơ gì chứ ?

Chỉ sợ, không phải tay nàng dơ, mà là thân thể, hoặc là tâm hồn nàng.

Giờ thì tốt rồi. Ai kêu chính nàng lại viết ra tên kiệt ngạo khó ở, ngạo mạn vô lễ như vậy làm gì? Đúng là gieo gió gặt bão mà.

Nàng đến gần cái hồ cách đó không xa, vừa khom người muốn rửa sạch vết máu trên tay, lại nghe thấy một tiếng gào đầy thù hận: “Mộ Thiển Thiển, đồ độc ác, ta giết chết ngươi!”

Ngoái đầu nhìn lại, thấy một tỳ nữ cầm dao chạy như điên về phía nàng.

Thiển Thiển hét lên thất thanh, vội vàng lùi về phía sau, vừa lui một cái, thân hình mềm yếu “Bùm” một phát, rơi xuống hồ nước.

Nàng thuộc dạng vịt lên cạn, bao nhiêu năm đi bơi, nhưng đó giờ chỉ dám đứng ở khu nước cạn ngắm soái ca sáu múi thôi......

“Cứu mạng, cứu mạng, ặc......”

Trong tầm mắt, thấy được Hiên Viên Liên Thành thoắt cái xuất hiện ngay bờ hồ, giật lấy con dao trong tay tỳ nữ kia, dễ dàng bắt lấy tỳ nữ kia, nhưng lại trơ mắt nhìn nàng thảm thiết cầu cứu, không hề có ý muốn giúp kéo nàng lên.

Thậm chí, hắn đáy mắt lộ ra vài tia khinh thường, cùng với vẻ chán ghét nồng độ.

“Cứu......” Một lượng nước lớn tràn vào muỗi, nàng muốn giơ tay kêu cứu, nhưng thân thể bất đầu rã rời.

Cái tên kia, thấy chết không cứu......

......

“Công chúa, tỉnh rồi thì uống thuốc đi.” Tiếng nói từ tính, nhè nhẹ thoảng qua như gió, lại thấm vào nội tâm một chút ngọt ngào, ấm áp......

Mộ Thiển Thiển giơ tay dụi dụi tầm mắt còn mơ hồ, chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu lên.

Mệt mỏi quá, cả người đều mệt, giữa hai chân còn có cảm giác chua xót đau đớn.

Vừa mở mắt, đã thấy thân ảnh làm cho hô hấp của nàng bị rối loạn.

Thái dương như mây, tóc đen như mực, khuôn mặt trong cương có nhu, trong cái nhu lại có chút lạnh băng, áo trắng hơn tuyết, tuấn mỹ vô song. Quả là nhân gian tuyệt sắc (đẹp nhất nhân gian).

Hô hấp lại loạn thêm một vòng, ý thức của Mộ Thiển Thiển thanh tỉnh lại trong nháy mắt.

Cho dù đối phương không hề mở miệng nói thêm lời nào, chỉ qua bộ dạng xuất trần như tiên này, nàng có thể chắc chắn, trước mắt chính là trang chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, lại là mỹ nam được mệnh danh “quỷ thủ tiên y”*, là vị phu quân duy nhất có quan hệ không tệ với Mộ Thiển Thiển trong truyện, Hách Liên Tử Câm.*quỷ thủ tiên y: Theo ta hiểu thì có hai nghĩa: Thứ nhất là chỉ HLTC lãnh khốc như quỷ, nhưng bộ dạng bên ngoài thì xuất trần như tiên. Thứ hai là chỉ tài y học của HLTC, có khả năng giết người như quỷ, cũng có thể cứu người như tiên.

“Đây là nơi nào?” Nàng vừa mới ngồi dậy liền nhận ra trên người mình chỗ nào cũng đau đớn, dưới thân sưng đau, trên người đau nhức, cả người như bị xe cán qua vậy, đau đến thương tích đầy mình.

Hách Liên Tử Câm ánh mắt lóe lóe, chỉ liếc qua người nàng một cái rồi lại quay mặt đi: “Công chúa, ngươi không có mặc quần áo.”

Chương 23: Mê tình hương bên trong hoa huyệt

Nàng không mặc quần áo......

Mộ Thiển Thiển vừa cúi đầu, đã bị một màn trước mắt hù sợ.

Quần áo...... Sao nàng lại không mặc gì vậy? Không chỉ lộ ngực, mà ngay cả hoa huyệt giữa hai chân......

Trên âm hộ của nàng chẳng có tí lông nào, vì vậy, cho dù miệng huyệt đóng chặt, vẫn có thểnhìn thấy hoa môi hồng phấn.

Không kịp thét chói tai, nàng luống cuống muốn đem chăn che lại thân thể, lại bỗng dưng bị người khác nắm chặt lấy tay nhỏ.

“Đừng!” Không biết có phải bị Đông Lăng dọa sợ hay không, khi Hách Liên Tử Câm cầm lấy tay nàng, nàng liền hét lên theo bản năng.

“Đừng nhúc nhích.” Ánh mắt của Hách Liên Tử Câm dừng lại trên thân hình đầy dấu vết xanh tím của nàng, đáy mắt dần dần đen lại.

“Đừng nhìn!” Mộ Thiển Thiển sợ đến mức lập tức đưa tay khác cầm lấy một cái chăn khác lôi lại, nhưng lại tiếp tục bị Hách Liên Tử Câm cầm lấy.

Hách Liên Tử Câm nhẹ nhàng đẩy, dễ dàng đẩy ngã Mộ Thiển Thiển ở trên giường, hắn cúi đầu xuống, trong nháy mắt đã tới sát người nàng.

Mộ Thiển Thiển sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại mắt, đôi tay không động đậy được, chỉ có thể quay đầu đi, cực lực tránh né.

Tưởng rằng hắn muốn hôn nàng,ai ngờ hắn chỉ cuối người, ngửi thử hương vị trên người nàng.

Khi Mộ Thiển Thiển mở mắt ra, Hách Liên Tử Câm đang hửi ở ngực nàng, cái mũi gần như vậy, ngay cả hơi thở phả ra, nhũ hoa mẫn cảm cũng có thể cảm nhận được.

Có chút nóng, chút ngứa, có một loại...... cảm giác tê dại kỳ lạ......

“Ân......” Thân thể cảm thấy khô nóng một cách khó hiểu, giống như động dục vậy, nháy mắt đã cảm thấy hoa huyệt hơi ươn ướt.

Sao lại như vậy? Chỉ là bị nam nhân nhìn, bị hơi thở của hắn phả một chút, nàng liền...... Liền ướt, tại sao? Chuyện này quả thật quá dâm đãng!

Nàng không tin chính mình sẽ trở nên dâm tiện như vậy, nhưng mà, khi chóp mũi của Hách Liên Tử Câm trượt xuống một đường theo bụng nhỏ của nàng, dừng lại ở trước hoa huyệt của nàng ngửi một chút, thân hình nàng liền mềm nhũn, nhịn không đucợ rên lên một tiếng.

“Đ...... Đừng mà.” Biến thái! Rõ ràng diện mạo như tiên, vậy là lại làm ra việc đáng khinh như vậy? Ngửi thân thể của nàng? Nàng không phải hoa, cũng chẳng phải đồ ăn, sao hắn dám làm như vậy?

“Ai đã hạ mê tình hương trên người ngươi?” Lúc Mộ Thiển Thiển vừa xấu hổ lại vừa tức giận, Hách Liên Tử Câm bỗng nhiên ngẩng đầu từ giữa hai chân nàng, buông ra tay nàng, bàn tay to ôm lấy eo liễu của nàng, ánh mắt có chút không vui nhìn thẳng mặt nàng.

Hắn trầm giọng hỏi: “Đặt trong hoa huyệt? Tiệc sinh nhật đêm nay, các nàng liền tính đưa ngươi như vậy tới hầu hạ bọn ta sao?”

Ngón tay dài mang theo một sợi mật dịch từ trong hoa huyệt, đưa lên chóp mũi ngửi, độ ấm trong đáy mắt chợt giảm xuống: “Có biết loại thuốc này rất độc hay không? Nếu dùng nhiều, cả đời này ngươi lại không có khả năng thụ thai được nữa! Vì để chúng ta cam tâm tình nguyện ở lại Phủ công chúa, đến chuyện này ngươi cũng nguyện ý làm sao?”

Chương 24: Chặt đến đầu ngón tay cũng không chui vào được

Mê tình hương gì? Sao lại vô sinh? Mộ Thiển Thiển đến một chữ cũng nghe không hiểu.

Nàng chỉ biết khi ngón tay dài của Hách Liên Tử Câm đụng đến cửa hoa huyệt của mình, thân hình nàng đột nhiên run lên, mật dịch bắt đầu tuôn ra.

Nàng vặn vẹo hai chân, nhịn không được nhỏ tiếng rên rỉ: “A, nóng......”

Bỗng nhiên hoa huyệt bị căng ra, nàng giật mình, bị chuyện này hù sợ đến mức lập tức thanh tỉnh lại.

Nâng mí mắt nhìn lên, nàng thấy Hách Liên đã cắm vào ít nhất một phần ba ngón tay thon dài của hắn vào nhục động.

Lập tức, xấu hổ, giận dữ, kinh hoảng và ủy khuất, đủ loại cảm xúc tuôn trào, vì vậy, cho dù lúc này ngón tay đó làm nàng rất thoải mái, nàng lại vẫn nỗ lực đẩy nó ra: “Không cần! Đừng mà...... Xin ngươi, đừng!”

“Ngươi đã quên ta biết y thuật sao?” Hách Liên Tử Câm mày cũng không nhíu, ngón tay dài tiếp tục gian nan cắm vào nhục động của nàng: “Có phải ngươi thấy rất dễ động tình, vô cùng muốn bị nam nhân đè xuống, dùng sức thao? Đừng lộn xộn, ta đang cứu ngươi.”

Giọng nói của hắn pha chút lãnh đạm, cho dù nói ra những lời dâm uế như vậy, nhưng bởi vì thái độ thản nhiên của hắn, những lời đó cũng làm người khác say mê.

“Á...... Đau.” Mộ Thiển Thiển vặn vẹo mông nhỏ, chỉ là một đầu ngón tay, nhưng vẫn làm nàng đau đến lệ ngập hốc mắt.

“Hoa huyệt thật chặt, ta không tiến vào được, công chúa, thả lỏng, để ta vào.” Hách Liên Tử Câm ngẩng đầu lên từ giữa hai chân nàng, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng: “Có biết ai đã đưa ngươi lại đây không?”

“Hả?” Thiển Thiển vốn đang kháng cự ngón tay hắn, lại bởi vì hắn đột ngột đổi chủ đề mà chưa kịp phản ứng: “Ai...... Ai đã đưa ta lại đây?”

“Là Hiên Viên Liên Thành.” Hách Liên Tử Câm hơi hơi nhíu mày, mê tình hương được thoa vào quá nhiều, may mà chưa bỏ vào quá lâu, chưa kịp hấp thu hết, hiện tại, nhục động của nàng chặt đến cả đầu ngón tay của hắn cũng chui không lọt.

Mạnh mẽ cắm vào một chút, Mộ Thiển Thiển lập tức lại rên rỉ, có thể nghe thấy đau đớn từ thanh âm của nàng.

Hách Liên Tử Câm bỗng nhiên cúi người về phía trước, dùng thân hình của mình, ép nàng nằm ngay ngắn lại trên giường.

“A...... Đau......”

“Ta biết.” Hắn đè lên người nàng, ngón tay kia vẫn cắm ở hoa huyệt nàng như cũ.

Nhưng khuôn mặt của hắn lại thản nhiên, đáy mắt thì đến chút dấu hiệu động tình cũng không có, không chán ghét, cũng chẳng thích thú.

Nam tử tuấn dật như vậy, nên mặc dù ngón tay hắn vẫn cắm trong nơi tư mật nhất của nàng, nàng vẫn không thể nào hận nổi hắn.

“Vì sao không tự bơi lên bờ, nếu ta nhớ không lầm, ngươi bơi đâu có kém?” Ánh mắt củaHách Liên Tử Câm tuy rằng không tính là nhu hòa, nhưng so với hai tên nam nhân kia thì đỡ hơn gấp mấy lần, “Hay là ngươi cố ý chờ Hiên Viên Liên Thành đến cứu?”

Xì poi phần 2: Một cục thịt bự thiệt bự vào tối thứ 6, 21h :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.