Đặt Bút Thành Hôn

Chương 3: Chương 3




Để điện thoại xuống, Tịch Mạc Thiên lấy điếu thuốc, hít một hơi, chậm rãi thở ra, đối với những chuyện đột nhiên phát sinh rồi lại biến mất vừa rồi có chút thất vọng, khẽ lắc đầu bật cười, chỉ là một tiểu nha đầu thôi! Thế nhưng khiến cho anh nhớ thương đến bây giờ.

"Tịch tổng, ông cụ đã tỉnh, xin ngài qua đó"

Tịch Mạc Thiên dập tắt điếu thuốc đang kẹp ở ngón tay, xoay người bước đi.

Vinh Hồng Thịnh ngồi dựa vào gối ở trên giường bệnh, nhìn người con rể của mình đi tới, tâm tình có chút phức tạp, ban đầu cùng cha của Tịch Mạc Thiên giao đấu nửa đời, cũng khó nói là ai thắng ai thua, cho đến khi Tịch gia gặp chuyện không may, Tịch lão đầu mất đi, Vinh Hồng Thịnh mới phát hiện cuộc đấu hơn nửa đời người này đều chỉ là vô ích, nhắm mắt lại ra đi cái gì cũng không mang được.

Vì vậy, lúc ấy ông không nghe theo đề nghị của đoàn cố vấn, nhân cơ hội thu mua Tịch thị, ngược lại đem trưởng nữ Vinh Phi Loan của mình gả cho con trai độc nhất của Tịch gia - Tịch Mạc Thiên, mặt khác ông cũng vô cùng coi trọng đứa nhỏ này, trong nhà gặp biến cố lớn, liền ngưng hẳn việc học, từ nước ngoài vội vã quay về nhận lấy Tịch thị, hắn tuổi còn trẻ, nhưng tài năng lại nổi bật , giống như một thanh kiếm báu, vừa ra khỏi vỏ liền hoàn toàn biến đổi, hắn khiến những nguyên lão Hội đồng quản trị có ý đồ đảo nghiêng Tịch thị đều phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Vinh Hồng Thịnh tự nhận mình nhìn người tinh chuẩn, mặc dù lúc ấy không đưa tay tương trợ, nhưng ông tin tưởng Tịch Mạc Thiên vẫn như sẽ ổn định được giang sơn của Tịch thị.

Một người có mưu tính sâu xa như Vinh Hồng Thịnh, lúc ban đầu không chút do dự giúp đỡ, chính là kỳ vọng Tịch Mạc Thiên có thể nhớ đến ơn nghĩa của chính mình, cũng là vì hôm nay.

Vinh Hồng Thịnh không khỏi âm thầm thở dài, dưới gối ông chỉ có một trai một gái, con gái lớn Phi Loan từ khi sinh ra thân thể đã kém cỏi, lúc ra đời bác sĩ từng nói cô sống không quá ba mươi tuổi, Phi Loai hai mươi lăm tuổi gả cho Tịch Mạc Thiên, một năm sau bị bệnh qua đời.

Những năm này tuy nói Tịch Mạc Thiên không tái giá, nhưng trên thực tế, Tịch- Vinh hai nhà cũng đã sớm không còn quan hệ gì rồi, Tịch Mạc Thiên giúp đỡ Vinh thị là vì tình nghĩa, buông tay mặc kệ cũng không trách được, nếu tên tiểu tử Phi Lân kia biết điều, ông cũng đâu đến nỗi hôm nay đã hơn sáu mươi rồi, còn cùng một đám hậu sinh trẻ tuổi chém giết.

Trong lòng Vinh Hồng Thịnh không khỏi hâm mộ Tịch lão đầu, vợ chết sớm, chỉ có một đứa con trai, nhưng lại là anh tài không thua kém người, cũng đủ để ông ấy mỉm cười nơi chín suối , đây thật là đúng là tre già măng mọc.

Tịch Mạc Thiên mở miệng hỏi:

"Cha vợ, thân thể có khá hơn chút nào không?"

Vinh Hồng Thịnh gật đầu một cái:

"Yên tâm đi, ta không sao, Mạc Thiên, đến, ngồi bên này, hơn nửa năm nay cơ hội để hai người chúng ta gặp mặt cũng không có, vào bệnh viện cũng có chỗ tốt của nó"

Trái tim của Vinh Hồng Thịnh vốn dĩ đã không tốt, lần này phát bệnh thầy thuốc nói là bởi vì mệt nhọc quá độ, Tịch Mạc Thiên ngồi ở bên giường khuyên nhủ:

"Tim của người không tốt, bình thường nên tĩnh dưỡng cẩn thận"

Vinh Hồng Thịnh phất tay một cái:

"Ai! Không được, già rồi, già thật rồi, không cách nào so sánh được với những người trẻ tuổi các con, nếu Vinh thị có người tiếp quản, ta đã sớm về hưu rồi."

Tịch mộ Thiên chau mày:

"Phi Lân. . . . . ."

Anh vừa nhắc đến cái tên này, sắc mặt của Vinh Hồng Thịnh liền trầm xuống:

"Đừng nhắc tới tên hỗn tiểu tử kia, ta đây phải nhập viện, hắn gọi điện thoại về, nghe nói ta còn chưa chết, ngay cả bóng dáng cũng không thấy, thật tốn công nuôi hỗn tiểu tử này, cả ngày chỉ biết chung chạ cùng đám hồ bằng cẩu hữu đi khắp thế giới. . . . . ."

Tịch Mạc Thiên hiểu, Vinh Hồng Thịnh tuy thỉnh thoảng mắng ra miệng, nhưng trong lòng sủng nhất đứa con trai này, không phải ông cưng chiều, tiểu tử kia cũng không thể tự tại nhẹ nhàng như vậy đến bây giờ, hôm nay chơi đua xe, sáng mai lên núi thám hiểm, ngày khác đi một vòng quanh Bắc Cực, Tịch Mạc Thiên không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, Phi Lân là một con ngựa hoang không cương, Vinh lão gia tử muốn thuần phục cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nói thật, Tịch Mạc Thiên không muốn quản chuyện của Vinh thị, tuy ông là cha vợ, nhưng anh dù sao cũng chỉ là người ngoài, hơn nữa Tịch thị hôm nay kinh doanh là bất động sản, Vinh thị lại lập nghiệp trong giới truyền thông, hai bên buôn bán tuy cũng có lúc tiếp xúc, nhưng bây giờ đã không còn nhiều, dần dần biến thành hai xí nghiệp trụ cột trong hai lĩnh vực .

Hơn nữa những phụ tá dưới trướng Vinh thị, không một người nào là đèn đã cạn dầu, mình danh bất chính, dù có nhận được ngọc tỷ cũng không thể làm Hoàng đế, hơn nữa, Tịch Mạc Thiên rất rõ ràng, mục đích của Vinh Hồng Thịnh là muốn anh giúp đỡ ổn định Vinh thị trước, rồi cho Phi Lân chiếm đóng vị trí, để tránh xảy ra biến cố, Vinh thị liền hoàn toàn đổi chủ.

Nói trắng ra, chính là lợi dụng địa vị cùng năng lực của anh tiến vào giữ vững giang sơn cho Vinh thị, nói theo cách khác, là một chuyện vất vả nhưng không được cám ơn, thương nhân luôn coi trọng lợi ích, Tịch Mạc Thiên anh cũng không phải là nhà từ thiện, vì vậy anh tránh đề tài này:

"Thân thể cha không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là bình phục thôi."

Ánh mắt Vinh Hồng Thịnh lóe lên:

"Mạc Thiên, con cũng đừng giống bọn họ, dùng những lời này đến an ủi ta, thân thể của mình ta hiểu, tuy nói Phi Loan đã ra đi, nhưng con vẫn là con rể của Vinh thị, hôm nay, ta cũng không giấu nữa, xin con hãy nể mặt của Phi Loan mà giúp cho cha một lần. Lúc này, mấy hạng mục lớn vừa mới khởi động, mặc dù hiện tại có gọi Phi Lân trở về, nó cũng kham không nổi, giang sơn ta gây dựng cả đời, cũng không muốn bị hủy trong tay tên hỗn tiểu tử này."

Nói xong, nhìn luật sư đại diện của Vinh thị - Lâm Bác Vân phất tay một cái, Lâm Bác Vân lập tức lấy ra một phần tài liệu từ cặp hồ sơ đưa cho Tịch Mạc Thiên:

"Tịch tổng, đây là di chúc Vinh tổng mới lập, sau khi ông mất, cổ phần Vinh thị sẽ chia ra làm hai, ngài và Vinh thiếu mỗi người giữ một nửa. . . . . ."

*******

Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu được treo ngay ngắn phía trên, mở khóa kéo, túm nhãn hiệu trong bộ váy so một chút, không khỏi nâng lên một nụ cười thật to, kiếm lời rồi, đối với mấy loại hàng hiệu này, cô vốn rất mù mờ, nhưng nhờ tính chất công việc của Mạch Tử, mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng hiểu, bộ y phục này chính là một trong số đó.

Cô chỉ mặc một lát, cho dù không có hóa đơn cũng có thể trả lại hàng đi! Dù sao nhãn hiệu này cũng đắt tiền muốn chết, chắc hẳn thái độ phục vụ cũng không đến nỗi tệ.

Hạ Tử Khâm ôm túi vào trong ngực, vừa bước qua cửa kính trong suốt, một cô bán hàng đã đến chào đón:

"Tiểu thư cần gì? Nơi này của chúng tôi vừa nhập về mấy bộ trang phục cuối xuân, xin đi bên này. . . . . ."

Mang nụ cười tiêu chuẩn trên mặt, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, chẳng nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt, cũng không vì Hạ Tử Khâm một thân quần jean áo thun, mà lộ ra chút nào khinh miệt, rất có tư chất nghề nghiệp.

Trong lòng Hạ Tử Khâm thở phào nhẹ nhõm, lấy quần áo trong túi ra:

"Cái đó, đây là của cửa hàng các người sao?"

Cô bán hàng chỉ nhìn thoáng qua, liền khẳng định trả lời:

"Đúng vậy, đây là sản phẩm mới trong quý này, thời trang mùa xuân số lượng có hạn."

Hạ Tử Khâm cười:

"Vậy thì tốt, tôi muốn trả lại hàng. . . . . ."

Cô bán hàng sửng sốt, ngay sau đó khó khăn mở miệng:

"Việc này cần hỏi quản lý, xin cô qua bên kia ngồi chờ một chút."

Cô bán hàng dẫn Hạ Tử Khâm vào khu nghỉ ngơi, ngồi bên cạnh một cửa sổ sát đất. Nơi này được bố trí theo phong cách Châu Âu. Trên sofa lớn, có một người đàn ông đang ngồi , ánh mắt Hạ Tử Khâm quét qua anh ta, không khỏi sững sờ hạ xuống, tiếp đó bật cười, mình gần đây gặp phải số gì, toàn nhìn thấy trai đẹp, người trước mắt này cũng không kém bao nhiêu.

Ngũ quan tuấn mỹ, quần áo chỉnh tề, đỉnh đạc ngồi ở chỗ đó, hai chân tự tại bắt chéo, ánh mắt không e dè thẳng tắp quan sát cô, nhưng nếu muốn cho Hạ Tử Khâm thẹn thùng e lệ, tuyệt đối là không có khả năng, theo cách nói của Mạch Tử, nha đầu này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều thiếu não.

Hạ Tử Khâm liếc anh ta một cái, “Nhìn tôi làm gì?"

Vinh Phi Lân kinh ngạc, trong mắt tản ra một tia hứng thú, hài hước chau chau mày:

"Cô không nhìn tôi, làm sao biết tôi nhìn cô?"

Ánh mắt rơi vào bộ váy trong tay cô, giơ tay chạm vào :

"Bộ váy này là của cô?"

Giọng nói mang ý hoài nghi, Hạ Tử Khâm không nghĩ tới người đàn ông này dáng dấp đẹp trai như vậy, nhưng cũng chỉ là một tên có tính ganh tỵ, trực tiếp vặc trở lại:

"Đúng vậy, sao nào?"

Vinh Phi Lân cười hai tiếng, ánh mắt ở trên người cô nhẹ nhàng chuyển một cái, thân thể đột nhiên tới gần, nhỏ giọng nói:

"Bạn trai tặng?"

Hạ Tử Khâm liếc anh một cái, không có ý định trả lời, người đàn ông này quả thực là ‘gà mẹ’, Vinh Phi Lân cười thấp hai tiếng, lơ đãng mở miệng:

"Theo tôi được biết, nơi này không chấp nhận trả lại hàng. "

Ý xấu quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng của Hạ Tử Khâm, tiếp tục nói:

"Chẳng qua là tôi cùng ông chủ của cửa hàng này có chút giao tình, nếu như cô đồng ý lát nữa mời tôi ăn cơm, tôi sẽ giúp cô, thế nào?"

Hạ Tử Khâm hồ nghi liếc anh một cái, quả thật là thật đẹp trai, nhưng mà nhìn có chút không biết điều, Vinh Phi Lân lấy tay vuốt tóc:

"Thế nào, không tin tôi?"

Hai người đang nói, từ bên kia, một vị đại mỹ nữ hơn ba mươi tuổi chạy tới, hạ thấp người mở miệng:

"Xin chào, tôi là quản lý nơi này, ở đây chúng tôi có nhận trả lại hàng. . . . . ."

Hạ Tử Khâm không khỏi nghiêng mắt nhìn người đàn ông đối diện một cái, còn chưa kịp vui mừng, liền nghe quản lý mỹ nữ nói tiếp:

"Xin đưa hóa đơn mua hàng, chúng tôi sẽ giúp ngài làm thủ tục hoàn trả."

Hạ Tử Khâm nháy mắt mấy cái:

"Cái đó, hóa đơn mua hàng tôi làm mất rồi, có thể trực tiếp trả lại không?"

Quản lý mỹ nữ lắc đầu một cái:

"Xin lỗi tiểu thư, nếu như không có hóa đơn, chúng tôi không chấp nhận trả hàng .

Hạ Tử Khâm đang ảo não, chợt nghe người đàn ông đối diện lên tiếng:

"Nếu đã xác định là trang phục trong cửa hàng các cô, lại không hề hư hại, vị tiểu thư này nói hóa đơn đã mất, từ uy tín mà suy nghĩ, cũng nên nhận trả hàng đi, để tránh mất hết khách, tổn thất to lớn."

Quản lý đã gặp nhiều người, liếc mắt liền nhìn ra bộ trang phục này của Hạ Tử Khâm lai lịch bất chính, lại là một cô gái không hiểu biết nhiều, nghĩ trước gây một chút áp lực cho cô, sau đó dùng giá thấp thu hồi lại, chiêu này mà thành, sẽ thu được một khoản lợi nhuận to lớn, nào nghĩ tới người luôn luôn không thích can thiệp chuyện bao đồng – Vinh thiếu, lúc này lại chen vào.

Vinh thiếu là khách VIP trong cửa hàng, cô đắc tội không nổi, nếu anh ta muốn quản chuyện này, quản lý liền hiểu, tính toán hôm nay của mình tất yếu thất bại, cô phải giữ thể diện cho anh .

Nghĩ đến đây, quản lý khẽ khom người nói:

"Nếu Vinh thiếu đã mở miệng, thì phá lệ một lần cũng không sao, tiểu thư xin theo tôi qua bên kia làm thủ tục trả hàng."

Hạ Tử Khâm không nghĩ tới tên đàn ông nhìn giống như côn đồ này lại lợi hại như vậy, chỉ cần nói mấy câu, liền giải quyết xong, không khỏi nháy mắt mấy cái liếc anh thật lâu, mới đi theo quản lý làm thủ tục.

Vinh Phi Lân không khỏi nở nụ cười, nhưng chỉ chốc lát anh không cười nổi, bởi vì cô gái này vừa cầm được tiền liền xoay người rời đi, căn bản không để ý đến anh, thì ra là một tiểu nha đầu vong ân phụ nghĩa.

Vinh Phi Lân đứng lên, phía sau, cô bạn gái mới từ phòng thử quần áo đi ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh, gấp đến dậm chân:

"Phi Lân, Này! Vinh Phi Lân, sao anh lại bỏ đi vậy. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.