Đao Trung Chi Vương

Chương 25: Chương 25: Chương 25: Kinh Thế Thiếu Niên Kiếm Hùng




Dù là đệ nhất cao thủ hay là một người bình phàm thì trong đời ai cũng đều phải trải qua những ký ức nghiệt ngã, thành công nào cũng phải trả giá bằng xương máu. Ông ta cũng vậy, người đời xem ông ta như là thần long trong mây thấy đầu không thấy đuôi, nhưng có ai biết rằng trong sâu thẳm tâm hồn của thần nhân này cũng có những hồi ức bi thống đau thương vô cùng tận.

Trong đầu của người đàn ông mang ngoại hiệu Long Kiếm vô địch này còn nhớ như in quang cảnh tại Hỏa Long Sơn Động khi đó.

... Hỏa Vân Sơn Động lửa cháy rừng rực nhưng có hai bóng người đang rìu nhau bước đi, hai người họ bước đi chậm chạp như bị trọng thương rất nặng. Người nam đang cố sức dìu người nữ bước đi giữa cái hỏa lò đang hừng hực nhiệt khí này.

- Tâm! Muội cố lên chút nữa thôi chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.

Hai người cố bước đi với dáng vẻ mệt mỏi vô cùng, ngoài dìu nương tử thì tay của chàng trai đang cầm một thanh bảo kiếm vừa mới được khai phong, xích quang từ lưỡi kiếm tỏa ra rất nồng liệt. Đó chính là Thiên Kiếm Ngự Long đệ nhất bảo kiếm mà hai người họ vừa vất vả trải qua sinh tử chiến với Hỏa Vân Động Chủ mà đoạt được.

Độc Cô Kiếm Long lúc này mới ngoài hai mươi tuổi, tuy chưa có nét tiên phong đạo mạo nhưng nét anh khí vẫn tỏa ra hơn người.

- Long! Muội không xong rồi chàng hãy bỏ muội lại và đi đi. Nơi này sau khi mất Định Sơn Thần Kiếm trấn giữ linh địa sẽ sớm sụp đổ, muội không muốn cả hai chúng ta đều trôn thân ở nơi này.

Đúng là người nữ đã bị thương rất nặng sẽ khó mà rời khỏi được nơi này ngày hôm nay. Máu của nữ nhân chảy dài trên nền đất thành những vệt dài, ngay cả trên tay người nam cũng dính đầy máu của nàng. Kiếm Long cũng biết nàng sẽ không thể qua khỏi nhưng anh ta không muốn chấp nhận sự thật này.

- Không Tâm muội! Chúng ta sẽ không sao cả chúng ta về nhà nào.

Tuy là nói vậy nhưng người nữ đã hữu tâm vô lực, nàng ấy đã không thể nào bước tiếp được nữa rồi. Kiếm Long cắm thiên kiếm kế bên ôm chặt đầu nương tử mà nước mắt không ngừng tuôn rơi, chảy ra trên khuôn mặt của anh ta và cả nương tử nữa.

- Long! Kiếm tộc ta tất cả dựa vào chàng. Muội có hi sinh vì kiếm tộc cũng là một niềm vinh quang, chỉ tiếc một điều là hài nhi trong bụng. Nếu có thể chàng hãy cứu lấy nó, cốt nhục của chúng ta, thiếp biết mình không thể qua khỏi nhưng không muốn con của chúng ta sẽ chết theo.

Có lẽ nữ nhân biết mình không thể nào thoát khỏi cái chết, cái thai trong bụng còn hai ngày nữa mới đến kỳ hạn sinh nở. Nhưng nàng đã cảm nhận thấy đứa bé trong bụng muốn chui ra sớm hơn, nó không muốn chết theo mẹ của nó.

Thai nhi này đúng là ý chí cầu sinh vô cùng mãnh liệt, dường như thai nhi này biết mẫu thân nó sẽ không thể qua khỏi, nên đang đạp mạnh muốn được thoát ra khỏi bụng mẹ thật nhanh.

Đúng là chuyện bất thường xưa nay hiếm gặp, Độc Cô Kiếm Long thấy bụng nương tử không ngừng động đậy mạnh. Anh ta cũng thầm hiểu đứa trẻ này khao khát được sống, nó không muốn phải chết theo nương thân, quả là một thử thách cam go cho Kiếm Long, anh ta sẽ làm cách nào để lấy hài nhi này ra.

- Long! Chàng đừng nghi ngại gì cả hãy cứu lấy đứa nhỏ là con... là con... của chúng ta.

Nữ nhân nắm chặt tay Long buông chút hơi thở cuối cùng, nước mắt không ngừng tuôn trào nơi khóe mắt, nhưng nàng vẫn nở một nụ cười trên môi trước khi lìa khỏi cõi đời. Là người phụ nữ của kiếm khách đệ nhất trong thiên kiếm tộc là một vinh dự tột cùng. Cả ngàn nữ nhân kiếm tộc chỉ một người duy nhất được chọn làm người đàn bà của Kiếm Tộc chi nhân. Với nàng mà nói cũng là một niềm tự hào vô cùng rồi.

- Không! Ông trời tại sao ông lại đối xử với ta như vậy.

Kiếm Long gào thét điên cuồng giữa chốn sơn động hừng hực nhiệt khí, cảm giác như sinh mệnh đang bi thương hơn bao giờ hết.

Sau một hồi gào thét thương tâm đến cực hạn, Kiếm Long ôm nương tử xiết chặt vào lòng như không muốn rời xa, nhưng sự thật phũ phàng nương tử của chàng đã vĩnh biệt thế giới này thật rồi. Trong giây phút bi hận khôn nguôi bỗng chàng nghe có tiếng ''lục bục'' đâu đó.

Chàng giật mình thất kinh khi tiếng “lục bục” đó lại phát ra trong bụng của nương tử vừa mới mất của anh ta.

- Không thể nào! Tại sao lại có thể như vậy?

Tiếng động ngày một rõ dần khiến cho Kiếm Long không thể nào không tin. Định mệnh sắp đặt anh ta có bảo kiếm Ngự Long thì phải mất đi thê tử, người anh ta thương yêu nhất.

Đúng là ông trời không cho không ai cái gì bao giờ. Lúc nàng sắp sinh thì thương thế quá nặng nàng đã mất trước khi Hùng nhi kịp chào đời.

Tình thế bí bách tiến thoái lưỡng nan, không còn cách nào khác anh ta đành nhẫn tâm đắc tội với nàng. Sẵn Ngự Long Kiếm trong tay, Kiếm Long đã dùng kiếm thay cho một bà đỡ đẻ.

Âu cũng là số mệnh Kiếm Hùng đến nhân gian cũng là cách ấy. Điều duy nhất ám ảnh Độc Cô Kiếm Long cho đến bây giờ, chính là cảm giác mắc lỗi vì sự bất nhân lúc đó của bản thân mình.

Dù biết nàng không bao giờ oán trách hay hối hận khi đã yêu anh ta. Nhưng thâm tâm anh ta luôn bị ám ảnh mỗi khi nhớ lại mọi chuyện xảy ra khi đó. Giá như Kiếm Long không cương quyết đi đoạt kiếm, mà ở nhà chăm sóc nàng, thì mọi chuyện thê thảm đó đã không xảy ra.

Thiên Kiếm ngàn năm chỉ một lần xuất thế nếu không đi thì sẽ không còn cơ hội, nương tử Long Kiếm sao lại không biết điều đó chứ. Người đàn ông này đã không còn sự lựa chọn, nương tử của người đó dĩ nhiên phải vì phu quân của mình mà bỏ qua sinh tử của bản thân.

Kiếm đã lấy được tương lai Kiếm Tộc sẽ được trùng trấn thanh uy, nàng cũng đã làm tròn trọng trách của một thể tử cũng như là người nữ nhân đứng đầu chúng tộc.

Có lẽ mọi chuyện đã được ông trời định sẵn. Đứa trẻ này, khi được sinh ra không giống bình thường, chính Ngự Long đã đưa nó đến nhân gian này.

Đứa trẻ bình thường khi chào đời phải cất tiếng khóc lớn, báo hiệu sự ra đời của mình. Nhưng Kiếm Hùng thì không, nó không hề cất tiếng khóc ánh mắt nó mở to nhìn chằm chằm vào Ngự Long Thiên Kiếm”

Có lẽ định mệnh Kiếm Hùng tới nhân gian này là để trở thành vua kiếm.

Sau khi có được Thiên Kiếm Ngự long nhưng trong lòng Độc Cô Kiếm Long không hề vui mừng.

Vì có được kiếm báu nhưng lại mất đi nương tử người mà anh yêu thương nhất. Kìm nén đau thương vì chuyện này là chuyện cá nhân, còn việc to lớn hơn nữa đó là khôi phục và phát dương quang đại kiếm tộc.

Vậy là nén đau thương thành niềm tin mãnh liệt, không thể để nương tử của mình hi sinh vô ích như thế.

Kiếm Long ngày đêm chuyên tâm luyện kiếm, đột phá cảnh giới cao nhất trong kiếm đạo kiếm tộc là Khai Thiên Tàng Long Kiếm.

Ngoài ra nhờ thiên trí hơn người, ông còn sáng tạo ra sáu thế kiếm oai lực vô biên, ngộ ra từ Khai Thiên Kiếm pháp của gia tộc.

Sáu thế kiếm mang sức mạnh kinh tuyệt của đại tự nhiên là Lôi, Phong, Vân ,Vũ ,Tuyết. Riêng con trai cả của ông được truyền lại khai Thiên Hùng Bá kiếm đây là bộ kiếm pháp thượng thặng và kiêu ngạo, đòi hỏi người luyện có được ngạo khí hơn người, ngộ tính cực cao và cần phải mang trong mình khí dũng sơn hà, bá niệm vô song.

Kiếm Hùng hoàn toàn hội đủ những điều cần thiết đó, để kế thừa di mệnh của tộc kiếm.

Ngày hôm nay hai cha con đến Lạc Phượng Sơn, mục đích chính không hẳn là tọa sơn quan ngoại trận tranh giành bảo đao ở Thiên Thiết Thành.

Mà lần này đến là để đoạt Phụng Hoàng kiếm chính là thanh bảo kiếm mà hán tử tứ tuần đang đeo trên lưng.

Phụng Hoàng Kiếm cũng nằm trong cửu đỉnh kỳ binh, chứa đựng tinh nguyên thần thú Phụng Hoàng, là một trong tứ đại linh thú, độ sắc bén cũng như uy lực của nó là vô cùng to lớn.

Nghe con trai nói mình có thiên vị với đứa con gái mới chào đời, hán tử tứ tuần liền giải thích:

- Tuyết Nhi! Là con gái duy nhất của ta vì vậy ta sẽ dành tặng món quà đặc biệt này cho nó. Tuy là nữ nhi nhưng cũng phải là nữ nhân đỉnh nhất, trong tất cả nữ nhân thiên hạ.

Nghe cha nói Kiếm Hùng trầm ngâm một lúc mới cất tiếng:

- Cha! Đã nghĩ ra kiếm chiêu nào cho muội ấy chưa?

Tuy hỏi nhưng Kiếm Hùng cũng biết trước vì nếu không có kiếm chiêu thì cha cậu đến đây lấy kiếm làm gì.

- Ta đã mới sáng tạo ra một bộ kiếm pháp thứ sáu, có tên là Khai Thiên Tuyết Tâm Kiếm. Đặc thù tính cách người tộc kiếm ta là cô ngạo bất quần, ngạo thế kiêu phong. Đó là điểm mạnh cũng là điểm yếu của chúng nhân kiếm tộc. Ngạo tâm lớn có thể phát huy được sức mạnh kiếm pháp, nhưng cũng dễ sa vào ma mị. Vì thế Tuyết Tâm Kiếm này sẽ áp chế và cân bằng ngạo tâm. Tuyết nhi là phận nữ lãnh nhẫn băng tâm hơn các con. Vì vậy nó thích hợp nhất luyện bộ kiếm pháp này.

Thì ra cha cậu cũng sớm đã dự trù tất cả, Kiếm Hùng cũng không còn gì để hỏi nữa. Bỗng ánh mắt cậu mở to bất ngờ.

- Cha! Khí độ mạnh mẽ quá người đó có phải là chủ nhân của bảo đao kia không? Xa cách Thiên Thiết Thành hơn một dặm, một cỗ sát khí cực mạnh, đang di chuyển nhanh chóng tới đó. Sự xuất hiện của người này, dường như khiến trời đất u ám ảm đạm hơn.

- Kẻ này! Khí độ bất phàm cũng là cao thủ nhất đẳng. Hắn là cao thủ dùng đao đỉnh cao bậc nhất của đao tông. Ta đã từng tỉ thí với hắn. Nhưng ta cảm thấy chân chủ thực sự của cường đao chưa phải là y.

Nói xong ông dùng ngón tay bấm bấm, bói ra một quẻ, nhằm tiên đoán ý trời. Miệng lẩm nhẩm vài câu, đôi mắt nhắm lại tựa như dùng tâm cảm nhận thiên cơ. Một lúc sau ông mở mắt khẽ cười vuốt bộ râu nói:

- Người này! Chưa phải chủ nhân thật sự của cự đao, Kiếm Hùng chúng ta đi . Chủ nhân thật sự của nó mười tám năm sau mới xuất hiện.

Nói đoạn ông quay lưng bước đi. Còn Kiếm Hùng ngơ ngác vẫn chưa hiểu ý cha mình nói, nhưng cha đã quay lưng, cậu cũng phải theo cha mình thôi:

- Ngự Long! Qua đây...

Nói đoạn hán tử áo trắng thổ kình xuống hạ bàn dẫm xuống mạnh, một luồng kiếm lực tỏa ra chánh khí sáng rực quán đầy thân Ngự Long Kiếm. Thanh thiên kiếm chỉ rung nhẹ như thần phục trước thần uy của người ấy.

Thiên kiếm khẽ bay lên cao, xoay mấy vòng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống tay thiếu niên có cái tên mạnh mẽ Kiếm Hùng. Thiên kiếm nằm trong tay cậu như hai người bạn thân thiết, dường như cậu bé mà thanh kiếm có một sự gắn kết vô hình nào đó mà không bút mực nào lý giải được.

Hai bóng người thoáng chốc hóa thành hai cơn gió nhẹ nhàng rời khỏi Lạc Phượng Sơn.

Hai nhân vật một người là truyền kỳ kiếm đạo của võ lâm, một người sau này sẽ là kỳ tài kiếm pháp độc bá thiên hạ.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.