Đao Trung Chi Vương

Chương 16: Chương 16: Chương 16: Loạn Đấu




Có câu người không vì mình thì trời tru đất diệt, vô độc bất trượng phu là kẻ sống trên đời đôi khi cũng phải có tâm kế thì mới góp phần đạt được mục đích mà mình đang hướng tới.

Cự Đao Môn chủ là người như vậy, hắn cố tình nhắc tới bốn chữ Ngũ Đao Nhất Mạch nhằm đề cao thanh danh của hai môn phái bọn họ. Mục đích khác là khích tướng Thiên Bảo chủ vì danh dự mà đánh với Quải Đao môn.

Cho dù thắng thua thế nào thì cũng sẽ bị tổn hao thực lực, như thế hắn sẽ là kẻ ngư ông đắc lợi. Kẻ này bụng đầy gian kế xảo quyệt nhất định chẳng phải hạng tốt lành gì.

Thiên Bảo Chủ sau tiếng hét, phi thân lên cao nhằm đầu Hải Đại Lượng chém xuống một đao.

Kình chiêu áp đỉnh, đối phương cũng là bảo chủ một môn phái ắt võ công cũng sẽ không phải dạng kém cỏi, Hải Đại Lượng nhanh như chớp, rút thanh đại đao dưới chân lên đón đỡ thủ pháp chấp đao cực nhanh.

Đao nặng người to nhưng hành động thì vô cùng nhanh lẹ. Hai đao va chạm nhau tạo nên tiếng “kẻng” lớn. Hải Đại Lượng đã tận dụng được lợi thế về mặt thể hình của mình, hắn dùng lực tay kinh người hất mạnh Thiên Đao Bảo Chủ ra sau.

Cú hất ấy mang sức mạnh ghê gớm có thể quật ngã cả một con trâu lớn, kình lực làm Bảo Chủ Thiên Đao lùi ra sau mấy bước thân hình loạng choạng. Chân đứng chưa vững thì đã cảm thấy trước mặt có một luồng áp lực mạnh áp tới, cực kỳ mạnh mẽ:

-Cuồng Đao Áp Vũ trong Đao Pháp Thiên Cân.

Hải Đại Lượng thừa thắng truy kích một đao nặng tựa Thái Sơn, được chém mạnh xuống đầu Thiên Đao Bảo chủ. Lực đao mạnh mẽ khủng khiếp. Thiên Bảo không thể tránh né chỉ còn cách đón đỡ.

Nhát đao chém xuống mang quái lực ngàn cân sức phá hoại rất lớn chấn lực kinh người.

Thiên Bảo Đao Chủ bị áp lực đè xuống nặng như núi đè. Một chiêu này của Hải Đại Lượng quyết đánh bại đối thủ, dùng hết sức bộc tác ra một chiêu cường công.

Thiên Đao Bảo Chủ Trần Cao Minh đã không thể trống đỡ được, hai chân không chịu nổi sức nặng của chiêu Cuồng Đao Áp Vũ, khụy thẳng xuống nền gạch, xương cốt vỡ nát đau đớn vô cùng. Hải Đại Lượng Lượng một chiêu đánh bại Thiên Đao Bảo Chủ. Y thuận thế tung một cước, hất văng kẻ bại tướng ra khỏi võ đài.

Ngũ Đao Nhất Mạch cái gì chứ toàn là thứ vô cùng dụng. Tên phế vật dám ngăn cản ta đó là bài học đích đáng cho ngươi!

Hạ thủ xong Trần Cao Minh không mấy khó khăn. Hải Đại Lượng bước tới bệ bảo đao cũng định đưa tay chấp đao. Thì một nhát đao cương mãnh nữa bổ xuống đầu y. Kẻ xuất đao chính là Cự Đao Môn chủ vừa rồi đứng ngoài quan chiến, thấy kế khích tướng không ổn vì Trần Cao Minh học nghệ chưa tinh đã sớm thảm bại, hắn phải đích thân ra tay rồi.

– Hải Tiểu Lượng! Ngươi đã quyên rằng còn có ta đây nữa sao.

Hải môn chủ đao pháp nặng nề, nhưng ứng phó trước kịch biến rất nhanh nhạy. Y toan đưa đao lên chống đỡ nhanh như ánh chớp.

Hai thanh đao lớn va chạm nhau tạo ra một tiếng kêu chát chưa. Đao của Hải Đại Lượng bị Huyết Vũ của Cự Đao Môn chém sâu vào nửa phân, cho thấy đao của đối phương là bảo vật, tuyệt đối hơn hẳn thanh đao nặng nề của y.

Hai bên thi triển nội lực để áp chế nhau, nội kình tỏa ra làm hai thanh đao phát sáng.

Trong lúc hai bên rằng co bất phân thắng bại thì có một cơn gió lạ bất ngờ lướt tới phía sau hai người. Một ánh sáng lạnh lẽo phát ra ngay trước trung lộ hở trống của Hải Đại Lượng. Y thất kinh nghiêng người qua một bên, né tránh nhát chém hung hiểm của kẻ đánh lén.

Luồng sáng đó sau khi đâm hụt vào hư không, liền biến chiêu nhanh như chớp qua bên trái, đâm trúng bả vai của Quải Đao Môn chủ.

Chiêu số biến hóa vi diệu như vậy, kẻ này chắc chắn không thuộc Đao Phái.

Đau đớn tận tim phổi, Quải Đao Môn Chủ tung một cước vào kẻ kia ám toán. Nhưng hắn đã sớm có đề phòng, vì vậy mà dễ dàng tránh được.

Máu từ bả vai chảy ra, biết sự chẳng lành phải nhanh chóng thoát khỏi sự đeo bám của Cự Đao Môn chủ. Hải Đại Lượng dùng tay trái đưa lên nắm lấy chuôi đao Huyết Vũ, rồi hạ tay bất ngờ phát lực kéo đao của Cự Đao Môn Chủ thấp xuống.

Thế đao biến chuyển bất ngờ binh khí bị kéo xuống, thân hình Cự Đao Môn Chủ cũng bị kéo theo, toàn thân mất đà chúi xuống. Đúng lúc đó Phá Thiên Cân tay trái giữ chặt đao. Thuận thế tung một cước vào hạ bàn của Cự Đao Môn Chủ, làm y mất trụ ngã nhào.

Tình thế xoay chuyển bất ngờ, cự đao trúng trọng cước cả người cả đao bị hất lên cao. Hải Đại Lượng thuận tay dật mạnh, Cự Đao Môn chủ thân bất do kỷ, thân thể ông ta bị đập mạnh xuống nền Đao Thiên Đài.

Đã có tiếng xương gãy kêu lên một chiêu này hậu quả rất nặng nề, những người đang đứng quan đấu phía dưới cũng phải nhíu mày. Cự Đao môn chủ có khả năng gãy xương sống, tàn phế cả đời.

Chưa kịp định thần thì một cước mạnh như trời giáng tiếp theo vào ngực, khiến hắn văng khỏi Đao Đài.

Thiên Mệnh là bảo đao do trời cao sinh ra sao lại có thể rơi vào tay hạng người mưu mô xảo quyệt như Cự Đao Môn chủ được chứ. Một đòn vừa rồi của Hải Đại Lượng đã kết thúc trận đấu này. Cự Đao Môn Chủ máu tươi phun khỏi miệng nét kinh hoàng còn hiện ra trong ánh mắt, sự thật hắn đã bại triệt để.

Trên võ đài chỉ còn hai đấu thủ là Phá Thiên Cân và kẻ mới tới vừa đâm lén kia mặt đối mặt.

Hải Đại Lượng cũng đã nhận diện được kẻ vừa ám toán mình là nhân vật nào.

– Yển Nguyệt Kiếm Phái Tuyết Vũ Yên! Nhà ngươi thuộc về tà kiếm môn cớ sao lại tranh đoạt bảo đao làm gì?

Người đứng đối diện là một cao thủ dùng kiếm thuộc kiếm phái, đầu đội mũ vải trùm kín hết mặt. Thân hình vừa vặn không quá to con như người của Đao tông.

Thường thì cao thủ dụng kiếm đều có khí khái anh hùng đỉnh thiên lập địa. Người của kiếm tông không bao giờ làm chuyện hạ lưu. Tuyết Vũ Yên này vừa rồi dở trò đánh lén thủ đoạn hèn hạ như thế, chắc chắn hắn không thể là người của kiếm tông được.

– Hê! Trong thiếp mời không hề cấm người của kiếm môn đoạt đao. Ta tuy dùng kiếm nhưng có được bảo đao ta có thể bán nó kiếm tiền.

Kẻ này đúng là một tên thực dụng vô cùng. Nhưng điều hắn nói cũng rất đúng. Thiết Thần vì lòng nghĩa mà tặng đao.

Tuy Thiên Mệnh sắc bén vô song nhưng thực tế cũng là bảo vật có giá trị liên thành. Sở hữu nó nếu không dùng được, có thể đem bán cho các gia đình giàu có làm vật trưng bày cũng kiếm được khối tiền.

-Tên khốn kiếp! Ngươi cho rằng đao tông ta chết hết rồi sao, mà lại để một kẻ kiếm môn tà đạo lên giọng phách lối đi chết đi!

Thái độ khinh mạn của Tuyết Vũ Yên khác nào ám chỉ đao tông toàn kẻ bất tài vô dụng. Điều đó đã khiến Hải Đại Lượng phẫn nộ vung đao chém Yển Nguyệt Môn Chủ.

Đao pháp hùng hậu tiếng phong lực phát ra vù vù, nhưng Yển Nguyệt chưởng môn là kẻ láu cá. Y dùng thân pháp điêu luyện di chuyển tránh né. Khiến đao chiêu tuy mạnh, nhưng không thể chém trúng. Trong khi di chuyển Tuyết Vũ Yên vẫn chú ý quan sát mọi chuyển động của đối phương.

Hải Đại Lượng thân hình to lớn chưa kể đại đao của hắn vừa dài vừa nặng, nên di chuyển không thể linh hoạt như Tuyết Vũ Yên được.

Ý đồ của tay kiếm tà môn là dùng thân pháp ảo diệu nhiễu địch. Phát hiện ra sở hở sẽ phản công chớp nhoáng một chiêu tất sát. Thời cơ đã đến khi Hải Đại Lượng sau một phen cuồng công bất thành trung lộ đã để hở ra. Tuyết Vũ Yên với đôi mắt diều hâu đã dễ dàng nhìn ra yếu điểm ấy.

Loạn Kiếm Đoạn Trường trong Yển Nguyệt Kiếm Quyết!

Kiếm chiêu loang loáng dày đặc như tơ vò làm hoa mắt Hải Đại Lượng, khiến y liên tiếp thối lui. Kiếm khí ảo diệu đả thương nhiều chỗ, làm quần áo Hải Đại Lượng rách toạc, máu me nhầy nhụa thê thảm vô cùng.

Kiếm thế liên tiếp đắc thủ, cần phải tốc chiến tốc thắng. Yển Nguyệt Chưởng Môn vì thế mà ra chiêu nhanh hơn và hiểm ác hơn.

Bị chúng thương nhiều chỗ nên Hải Đại Lượng di chuyển chậm chạp đi rất nhiều.

Nhận thấy mạng sườn trái lộ sơ hở, Yển Nguyệt chưởng môn nhanh tay xuất kiếm nhắm mạng sườn đối thủ đâm tới.

Mũi kiếm gần tới đích nhưng đối phương phản ứng cực nhanh, khẽ hóp người lại làm đường kiếm nhanh như chớp đó chỉ đâm trúng áo của y. Ngay lúc này Tuyết Vũ Yên chột dạ, y chợt nghĩ có phải đây là kế hoạch nghi binh để dẫn dụ mình.

Hải Đại Lượng biết thân pháp đối phương cực nhanh và khó nắm bắt, trong khi bản thân bị thương nhiều chỗ, du đấu lâu sẽ không có lợi. Chỉ còn cách duy nhất là tương kế tựu kế, dụ địch vào tròng.

Quả nhiên đường kiếm đâm hụt là Hải Đại Lượng bèn chớp lấy cơ hội ngay. Y hạ thấp thân hình, dùng nách kẹp chặt mũi kiếm.

Tay trái bỏ đao xuống biến chiêu chộp mạnh cổ tay cầm kiếm của Yển Nguyệt. Khiến cho hắn không thể tách người ra, tay phải thuận thế dùng sức bộc tác tát mạnh một chưởng vào mặt Yển Nguyệt Chưởng Môn.

Tình thế biến đổi, thế cuộc đảo lộn đến bất ngờ. Yển Nguyệt chưởng môn tay phải bị giữ chặt kiếm không tài nào rút được ra, trong khi một chưởng cực mạnh của đối phương đã đánh tới.

” Bốp ”

Một cái tát tay cực mạnh” trúng”, khiến Yển Nguyệt đầu óc choáng váng. Chưa dừng lại ở đó Hải Đại Lượng một chưởng đắc thủ, thừa thế truy kích. Hắn lại áp dụng chiêu bài cũ, tung cước quét mất trụ của Tuyết Vũ Yên. Làm toàn thân y bị hất lên khỏi mặt đất không còn điểm tựa nào nữa.

Hải Đại Lượng sau khi xuất cước thành công, thuận chưởng trái nắm được tay đối phương. Quét trụ chuẩn xác, hắn thuận tay giật mạnh, đập thẳng Yển Nguyệt xuống nền đất.

Tuyết Vũ Yên chịu chết đi.

Yển Nguyệt thân bất do kỷ, toàn thân bị giáng mạnh xuống đất khiến xương cốt gãy nát, đau đớn vô cùng, đành cam chịu đại bại.

– Tên không biết tự lượng sức như ngươi, phải chịu một bài học đích đáng.

Nộ quyền của Hải Đại Lượng dơ lên cao, máu huyết chảy đầm đìa khiến nộ ý trong lòng ông ta cũng cuồn cuộn tuôn ra. Một quyền chứa đầy lửa nộ này ý định sẽ kết liễu mạng sống của Tuyết Vũ Yên.

– Quải Đao Môn chủ xin thủ hạ lưu tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.