Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 727: Chương 727




Chương 727THAY DA ĐỔI THỊT Trong điện Cần Chính, Hoàng đế xem tấu chương một lúc, rồi ném bút trong tay lên bàn.

“Trẫm không biết phải thừa thắng xông lên chắc? Phải cần bọn họ tới dạy Trẫm?” Hoàng đế tức giận, “Định Viễn Hầu và Tuyên Uy Tướng quân Đào Dị đều đang làm gì? Bùi Khởi Đường không trở về kinh bọn họ liền không đánh thắng trận được sao?”

“Cái này thì cũng thôi đi, bọn họ lại còn dẫn người đuổi theo như vậy.”

Lưu Cảnh Thần cúi đầu, cũng không trách Hoàng thượng sẽ tức giận, cứ theo đà này, binh mã của Định Viễn Hầu và Đào Dị nhất định sẽ hao tổn không ít. Bùi Khởi Đường lại dẫn binh vây quét quân phản loạn càng dễ dàng hơn, nhất định chính là dùng khoẻ ứng mệt.

Hoàng đế cất cao giọng: “Tề Đường làm sao còn không dâng tấu dẫn binh xuất chinh lên, hắn muốn kéo dài đến khi nào nữa.”

Lưu Cảnh Thần nói: “Cứ đợi chút nữa, Khánh Vương mới hồi kinh hai ngày, chỉnh đốn binh mã cũng phải mất mấy ngày, nếu không… trước gửi thư cho Đào Tướng quân và Định Viễn Hầu, kêu bọn họ đừng truy kích nữa…”

Ánh mắt Hoàng đế sáng lên: “Đúng, kêu bọn họ lập tức trở về kinh, vạn nhất Tề Đường dẫn người làm loạn ở kinh thành, Trẫm chẳng lẽ phải khoanh tay chịu trói sao?” Bây giờ mặc dù cấm quân của hắn chiếm ưu thế, ai biết Tề Đường còn có bao nhiêu nhân thủ ở bên ngoài? Giữ Tề Đường ở kinh thành, hắn sẽ đứng ngồi không yên.

“Một Ninh Vương đi, lại một Khánh Vương đến.” Hoàng đế không khỏi có chút hối hận, đều do Triệu Liêu đó, không ở cổng thành phòng ngự Bùi Khởi Đường.

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Chuyện của Triệu Liêu đã tra rõ chưa?”

Ánh mắt Lưu Cảnh Thần lóe lên: “Tướng sĩ thủ thành trăm miệng một lời, đều nói là cổng thành bị hư hại Khánh Vương mới vào thành, không liên quan đến Triệu chỉ huy sứ.”

Ánh mắt Hoàng đế hung ác: “Triệu Liêu, hắn tốt nhất đừng khiến cho Trẫm thất vọng, nếu không Trẫm sẽ không tha cho hắn,” Nói rồi dừng một chút, “Nghĩ cách khiến cho Tề Đường mau cút ra khỏi kinh thành đi.”

Lưu Cảnh Thần đáp một tiếng, từ từ lui khỏi đại điện. Bên ngoài trời đã tối đen, nội thị xách đèn lồng đưa Lưu Cảnh Thần ra cửa cung.

Lưu Cảnh Thần lên kiệu, kiệu từ từ nâng lên. Ông ta nhắm hai mắt lại, hy vọng tất cả có thể thuận lợi, ông ta cẩn thận tổ chức lâu như vậy, không thể việc sắp thành lại hỏng vào lúc này được.

“Lão gia, Đại tiểu thư Từ gia hôm nay lại tới tặng đồ, nói là tạ lễ của Từ gia cho người, thương thế của Từ Nhị lão đã tốt hơn nhiều rồi.”

Lưu Cảnh Thần mở mắt ra, nữ nhân này đúng là âm hồn không tan, còn như thế nữa, sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của người khác: “Nói nàng ta đừng đưa đến nữa.”

“Vâng…” Hạ nhân đáp một tiếng.

Nhưng vô ích, Từ Cẩn Du trước khi chưa đạt được mục đích sẽ không chịu để yên.

Lưu Cảnh Thần siết chặt tay, sớm biết năm đó ông ta đã không cần Từ lão phu nhân giúp đỡ. Ông ta đã nghĩ cách khác khiến cho Từ lão thái gia không thể đưa sổ của Tào thái phó đến trước mặt Hoàng đế.

Một bước sai, bước nào cũng sai.

Ông ta vốn tưởng rằng một phu nhân nhà trong, trải qua chuyện năm đó chỉ có thể cất chân tướng trong bụng, bởi vì đó là tội không thể dung thứ. Những năm này Từ lão phu nhân cũng quả thật là an phận thủ thường, trừ cho ông ta chút lễ vật để ông ta bảo vệ Từ Tùng Nguyên ra, có thể nói là vô dục vô cầu.

Ai có thể ngờ người Kim quốc lại biết việc năm đó, tăng thêm uy hiếp, không chỉ thế còn khiến cho Mẫn Hoài đâm đầu vào. Mẫn Hoài chết rồi nhưng Từ Cẩn Du và người Kim quốc nắm chặt không buông. Bây giờ nhân thủ của Cố Lang Hoa rải rác khắp kinh thành, ông ta không thể tùy tiện xuất thủ giết chết những người này được.

Vả lại người Kim quốc không giết hết được.

Lưu Cảnh Thần dụi dụi trán, trên đời này không có bức tường nào kín gió, qua lâu như vậy chẳng lẽ còn bị lộ. Là ông ta buông lỏng cảnh giác, nghĩ thời gian trôi đi mọi thứ thay đổi, không ngờ lại có nguy hiểm, là ông ta sơ ý rồi.

“Kêu nàng ta trở về chờ đi, chuyện kia ta đã làm rồi,” Lưu Cảnh Thần nhàn nhạt nói, “Mấy ngày này sẽ có tin tức.” Đại Tề đã không bằng trước đây, đã như vậy ông ta còn kiên trì cái gì nữa, người không vì mình trời tru đất diệt.

...

Từ Cẩn Du ngồi ở trong phòng nghe ma ma quản sự nói lại lời của Lưu Cảnh Thần, nụ cười dần dần hiện lên trên mặt nàng ta. Nàng ta chậm rãi nhìn xung quanh.

Không có ai biết, nàng ta sắp thay đổi rồi.

Rất nhanh sẽ thay da đổi thịt bay lên trời, không có ai quan tâm quá khứ của nàng ta, sẽ chỉ hâm mộ vinh hoa phú quý của nàng ta. Giống như Cố Lang Hoa vậy, cho dù thân phận bị người nghi ngờ, cho dù từng là một phu nhân nông thôn, lại nhiều lần ra vào quân doanh, mất danh tiết, bây giờ thành Khánh Vương phi rồi, vẫn cao cao tại thượng, vẫn sai người dùng gậy đuổi trưởng bối Từ gia ra khỏi nhà.

Nàng ta có điểm nào không bằng Cố Lang Hoa? Chẳng những không có, hơn nữa nàng ta còn một bước lên trời, giẫm lên đầu Cố Lang Hoa. Sau này Cố Lang Hoa thấy nàng ta phải hành lễ với nàng ta. Nàng ta có thể mặc sức sử dụng quyền lực trong tay, khiến cho Cố Lang Hoa cúi đầu, khiến cho Cố Lang Hoa khom lưng, khiến cho Cố Lang Hoa quỳ xuống nhận sai, còn nắm tính mạng của Cố Lang Hoa trong lòng bàn tay.

Ma ma quản sự thấp giọng nói: “Nếu như chuyện này thành rồi, ai cũng phải kinh ngạc, những kẻ từng đắc tội Đại tiểu thư kia đều sẽ sợ hãi.”

Ánh mắt Từ Cẩn Du sáng lên, nàng ta chính là chờ ngày này, nếu không nàng ta làm sao có thể trở lại Từ gia, chịu ủy khuất như vậy.

“Tam nương muốn cái gì?” Từ Cẩn Du nhớ tới nhìn ma ma quản sự.

Ma ma quản sự cười rộ lên: “Tam nương không muốn gì cả, Tam nương chỉ cần người nhớ phần ân tình này, tương lai nếu như Tam nương có chuyện gì người có thể giúp đỡ.”

Từ Cẩn Du kinh ngạc: “Chỉ như vậy thôi?”

Ma ma quản sự cười nói: “Người không biết, bản thân người chính là vô giá. Tam nương còn nói quen biết người là phúc của nàng ấy. Hai nước bang giao, Cố Lang Hoa còn không phải là quen Đông Bình Trưởng Công chúa mới có thể giành được sự ủng hộ của Tây Hạ sao? Người tương lai chính là Đông Bình của Đại Tề.”

Đông Bình Trưởng Công chúa buông rèm chấp chính ở Tây Hạ, chính là Thái hậu cầm quyền.

Trái tim Từ Cẩn Du nhảy loạn lên, tương lai nàng ta cũng sẽ như vậy sao? Giẫm Cố Lang Hoa dưới chân, khiến cho Bùi Khởi Đường ngông cuồng tự cao đó hối hận, hối hận đã lấy Cố Lang Hoa mà không phải là nàng ta.

“Người đã chịu khổ rồi,” Ma ma quản sự bưng trà tới, “Sau này sẽ là thời gian hưởng phúc.”

Từ Cẩn Du nhấp một ngụm trà, phòng bên cạnh truyền tới một trận ồn ào, hiển nhiên có người hất bàn xuống đất, sau đó chính là tiếng Từ lão phu nhân: “Cố Lang Hoa, nó dám làm như vậy, còn đưa thiệp tới muốn phân chia với chúng ta. Nó làm sao dám? Đừng nói nó chưa nhận tổ quy tông, cho dù là như vậy, nó cũng là một đứa con gái xuất giá rồi, nó còn mặt mũi đòi gia sản, nó dựa vào cái gì.”

Giọng Từ lão phu nhân hổn hển khiến cho Từ Cẩn Du ngây ngốc cười.

Nàng ta thích Từ gia biến thành bộ dạng bây giờ, nàng ta càng thích thấy Từ lão phu nhân mỗi ngày bị tức xanh cả mặt, như vậy mới có thể giải nỗi hận trong lòng nàng ta.

Sẽ có một ngày, nàng ta phải giày vò thật tử tế những người đã từng có lỗi với nàng ta.

Từ Cẩn Du đứng lên chạy tới nhìn Từ lão phu nhân.

Bước vào cửa, mặt Từ Cẩn Du biến thành vẻ kinh ngạc: “Tổ mẫu, làm sao thế?”

Từ lão phu nhân thở hổn hển: “Đều phản hết rồi, nó cho rằng nó là Khánh Vương phi thì ghê gớm lắm sao… Ta không đối phó được nó sao… Ta có thể… sai người đi tìm đại lão gia, nếu như nó lại theo Cố Lang Hoa thì từ nay về sau cũng không cần nhận người mẫu thân này nữa. Tương lai ta chết rồi cũng không cần nó đến chăm sóc, nó chết rồi cũng không cần nói cho lão thái bà ta biết, ta coi như chưa từng sinh ra nó.”

Quản sự không dám nói gì.

Từ lão phu nhân trợn mắt: “Đi đi.”

Quản sự lúc này mới đáp lời.

Cẩn Du tiến lên vỗ vỗ lưng Từ lão phu nhân, đang định nhẹ giọng khuyên, vừa ra đến cửa Quản sự đã vòng trở lại: “Lão phu nhân, cung… người trong cung đến rồi, nói muốn gặp lão phu nhân và Đại tiểu thư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.