Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 144: Chương 144: Chương 143




Cả nhà Lâm Thanh Uyển an ổn ở lại Định Viễn Hầu phủ. Sinh hoạt trong phủ thực an dật, gần như chuyện gì cũng có người an bày thoả đáng. Lâm Thanh Uyển trước đây vẫn cho rằng mình không quen loại sinh hoạt phú quý nha hoàn bà mụ vòng quanh kia, ngay cả uống hớp nước cũng ước gì có người đút cho, nhưng khi thật sự trải qua loại sinh hoạt an dật này, nàng mới phát hiện kỳ thật không hề khó tiếp nhận như mình tưởng như vậy. Sau đó nàng từng phân tích loại tư tưởng này của mình, nàng thực bi kịch phát hiện mình hoàn toàn vẫn là tư tưởng tiểu thị dân đời trước kia. Nàng không có trải nghiệm sinh hoạt trong nhà giàu sang được người hầu hạ tôi tớ vòng quanh, cho nên nàng dùng trí tưởng tượng của mình cảm thấy cuộc sống như vậy không có chút thú vị nào, làm gì cũng có người hầu hạ, vậy còn là người sao, sống còn hữu dụng sao?Đến khi nghiêm túc trải qua loại cuộc sống này, nàng mới phát giác được thảo nào người ta vẫn nói ‘phú quý trong ổ thực nhân chí’, quả thật như thế. Nhưng nàng không phải nam tử, chỉ là một nữ tử ở nhà giúp chồng dạy con, cho nên không có chí khí cũng không có cái gì khác?

Qua mấy ngày sinh hoạt an dật vui sướng như vậy, Lâm Thanh Uyển đột nhiên phát hiện hai đứa con trai hình như cũng không dính nàng.

Con khỉ nhỏ lão Nhị vẫn luôn làm nàng đau đầu, được nha hoàn bà mụ chăm sóc rất tốt, ca ca còn an bài hai tiểu tư bồi nó chơi đùa khắp phủ. Định Viễn Hầu phủ rất lớn, đến nay Lâm Thanh Uyển còn chưa đi dạo hết, nàng không nhàn hạ thoải mái hoặc là lười nhác, nhưng Hừ Hừ thì muốn chơi khắp phủ mới bằng lòng bỏ qua.

Đợi khi chơi đủ, ca ca lại nói Hừ Hừ gân cốt rất tốt, trời sinh thích hợp tập võ, len lén an bài sư phó võ nghệ dạy cho nó những động tác cơ bản, Lâm Thanh Uyển cho rằng con trai không có kiên nhẫn học không được mấy ngày, hơn nữa người cũng chẳng chịu ngồi yên. Ai biết Hừ Hừ vậy mà lại nghiêm túc, một bộ dáng học rất vui vẻ.

Mà lão đại Dương Nặc, tựa hồ cũng đã tìm được vui sướng của mình, chẳng những có cữu cữu thỉnh thoảng bồi hắn chơi một lát, cữu cữu mời một phu tử rất lợi hại về dạy nó. Nặc nặc vốn chính là đứa trẻ hiếu học, lần này tốt lắm, buồn ngủ gặp phải gối đầu, lập tức vui đến quên cả trời đất. Thời gian nghỉ ngơi cùng với Hừ Hừ, trừ ăn cơm ra, lúc ngủ gần như không thấy được bóng người. Thấy bóng người rồi thì trong miệng toàn là phu tử kia bác học thế nào, thấy nhiều biết rộng ra sao…

Tình hình như vậy làm Lâm Thanh Uyển rất thất lạc, cảm thấy nhi tử lập tức trưởng thành rồi, chưa lớn tới mức kia đã không cần nàng rồi.

Nàng có chút thương tâm, có chút khổ sở, có chút cảm xúc thấp trầm, cảm xúc nhiều nhất là chim non lớn lên bay đi…

Nàng hiện tại phi thường cần người an ủi, nhưng khi nàng chờ nam nhân tới an ủi thì phát giác nam nhân cũng có chuyện cần làm, sinh ý kinh thành bên này vừa mới khởi bước, cho dù lần này không đến kinh thành, phỏng chừng nam nhân cũng phải lại đây bận rộn ít ngày. Hiện tại người tới nơi này rồi, tất nhiên là mỗi ngày ra cửa bận việc sinh ý…

Trong nháy mắt có một loại cảm giác bị người toàn thế giới vứt bỏ.

Buổi tối Dương Thiết Trụ trở về, phát hiện vợ mình ngộp muộn không vui. Đến khi rửa mặt xong lên giường, hắn ôm vào trong ngực dỗ nửa ngày, mới từ miệng nhỏ của vợ biết được nguyên nhân.

Dương Thiết Trụ bật cười nói: “Không phải nàng ngại Hừ Hừ suốt ngày tinh lực tràn đầy không dễ trông sao, lúc này có người giúp nàng. Còn có Nặc Nặc, nàng không phải không biết bản tính nó ham học sao, lúc này thất lạc cái gì.”

Lâm Thanh Uyển ấp a ấp úng, “Không giống nhau mà.”

Chính mình có thể phiền, có thể thực bất đắc dĩ đau đầu, có thể bị tức đến giơ chân không thôi, nhưng kia coi như là một loại ngọt ngào dạy con. Hiện tại không cần thiết nàng, nàng cảm giác có nhàn nhạt ưu thương.

Hắn cắn nàng một phát, nàng phồng miệng nhíu mày với hắn, vẻ mặt lơ đãng biểu lộ ra đến yêu kiều. Chọc Dương Thiết Trụ ôm nàng trong ngực lại xoa lại xoa, trong lòng yêu thích ghê gớm.

“Được rồi được rồi, con trai sẽ phải lớn lên, không có khả năng mỗi ngày đi theo bên cạnh nàng, sớm muộn gì cũng sẽ như vậy, quen sớm một chút cũng tốt. Đại cữu ca đã thảo luận với ta về hai đứa nó, ta cảm thấy an bài như vậy quả thật không tệ, lão Đại yêu thích học văn, lão nhị tinh lực tràn đầy thích hợp tập võ. Huống chi nàng không thể buộc hai nhi tử một đời ở bên người được?”

Nhìn ánh mắt của nam nhân, Lâm Thanh Uyển kỳ thật cũng biết hắn nói rất đúng, chỉ là chung quy nhất thời lúc đó trong lòng không thoải mái, có chút thất lạc.

“Ý tứ chính là, chuyện mời sư phụ cho Nặc Nặc Hừ Hừ, chàng đã sớm biết à?”

Dương Thiết Trụ bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải vậy, đại cữu từng thảo luận với ta chuyện đứa nhỏ sau này, ta không ngờ huynh ấy làm nhanh như vậy, cứ như vậy sắp xếp xong xuôi.”

Giảo hoạt ca ca!

Lâm Thanh Uyển trong nháy mắt hiểu ra.

Chẳng những dùng viên đạn bọc đường với nàng, còn chuẩn bị tốt mọi thứ cho hai đứa bé. Có phải muốn nói cho nàng biết kinh thành nơi này tốt hơn phải không?

Đối với cái này, Lâm Thanh Uyển cảm thán không thôi.

Quả thật như thế, Thôn Lạc Hạp chỗ đó dùng để sinh hoạt rất tốt, nhưng con trai sau khi lớn lên cần phải có tiến trình của mình, ở đó lâu không tiện. Không nói cái khác, chỉ là lão Đại Nặc Nặc thôi nàng đã đau đầu rồi, trợ lý tiên sinh trong tư thục nhỏ ở Thôn Lạc Hạp kia, làm sao có thể so sánh được với phu tử ở kinh thành.

Y tứ của ca ca không nói nàng cũng hiểu, không ngoài cảm thấy đứa nhỏ nếu thích học, thì không nên cô phụ thiên tư thông tuệ của nó. Càng không cần nói tới lão nhị Hừ Hừ, tuy rằng nàng không biết con khỉ nhỏ kia đến tột cùng có thể kiên trì bao lâu, nhưng ca ca nói nó thích hợp tập võ thì nàng vẫn tin, trở về Thôn Lạc Hạp, nàng kiếm đâu ra sư phụ võ nghệ về dạy nó?

Ngay cả Lâm Thanh Uyển lúc này cũng bắt đầu suy xét, có phải nên ở lại kinh thành không về hay không, không thể không nói thủ đoạn của Lâm Thanh Đình quả thật rất cao.

Chỉ là trong lúc nhất thời Lâm Thanh Uyển không nghĩ ra nguyên cớ, chỉ có thể cau mày.

Dương Thiết Trụ đương nhiên hiểu được băn khoăn và rối rắm trong lòng vợ, mấy ngày nay nhất cử nhất động thâm ý của đại cữu hắn cũng hiểu rõ vào tâm.

“Được rồi, không cần suy nghĩ, nếu nàng cảm thấy con trai không ở bên cạnh thì tịch mịch, vậy chúng ta sinh một đứa nữa đi.” Miệng nói xong, người liền đè lên.

Lâm Thanh Uyển trong lòng còn đang suy nghĩ tâm sự thì miệng bị ngăn chặn. Nam nhân trước giờ đều biết nàng nhạy cảm chỗ nào, xoa bóp một lát như vậy, nàng nhất thời không có tâm tư suy nghĩ cái khác nữa.

******

Trong chớp mắt Lâm Thanh Uyển không có công phu buồn rầu tâm sự của mình, bởi vì ngày vui của Lâm Thanh Đình dần dần tới.

Về hôn sự của người ca ca duy nhất này, Lâm Thanh Uyển rất tận tâm.

Nhà tẩu tử tương lai này nàng đã nghe ca ca nói rồi, nghe nói là cô nương một gia đình nhỏ.

Đương nhiên tiểu hộ này, là so sánh với Lâm Thanh Đình quyền thế hiện nay. Dù sao lấy địa vị Lâm Thanh Đình hiện nay, cưới cô nương nhà công hầu tước nào cũng cưới được. Một đích nữ nhà ngũ phẩm Quang Lộc tự Thiếu Khanh đúng là họ trèo cao rồi. Làm cho một đám gia đình huân quý muốn chiêu Lâm Thanh Đình làm con rể rụng cả răng hàm.

Về hôn sự ca ca, Lâm Thanh Uyển rất muốn hỗ trợ một hai, bất đắc dĩ căn bản chen tay không được. Thứ nhất là nàng không có kinh nghiệm, thứ hai là chuyện gì trong phủ cũng đã an bài thỏa đáng rồi, chỉ chờ ngày tốt vừa đến là qua cửa nghênh cưới.

Ngược lại là có một dạng có thể giúp, bất đắc dĩ Lâm Thanh Uyển không nguyện ý. Cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Đình cân nhắc lợi hại cho nàng nghe, Lâm Thanh Uyển mới nhả ra.

Quả thật, bởi vì Lâm Thanh Đình và Lâm gia bên kia trước nay không lui tới, ngày vui trong phủ mà không có thân thích phụ trách tiếp đón khách thì quả thực là quá kỳ cục.

Lâm Thanh Đình dùng lí lẽ và tình cảm để đả động, ta và cả nhà muội là thân nhân, các ngươi không giúp một tay thì ai tới hỗ trợ? Nói đương nhiên lại có chút đáng thương, vì thế hai người Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ bị gây khó dễ. Cho dù biết bên trong có Lâm Thanh Đình tính toán, bọn họ cũng chỉ có thể sờ mũi nhận.

Ai bảo Lâm Thanh Đình chụp cái mũ quá lớn, mà bọn họ quả thật không đành lòng từ chối.

Vì không ném mặt Định Viễn Hầu phủ, hai người này học bổ túc các loại lễ nghi lễ tiết các gia đình trong kinh, Lâm Thanh Uyển học bổ túc nữ quyến, mà Dương Thiết Trụ học bổ túc nam tân. Nhưng Lâm Thanh Đình cũng nói, cho dù bọn họ có lộ cái gì đi chăng nữa, thì vẫn phải nhìn vài phần mặt mũi Định Viễn Hầu phủ.

Lời này rất đại khí, vì thế hai người này không có áp lực gì.

Hôn lễ Lâm Thanh Đình long trọng chưa từng có, nhà giàu sang trong kinh sôi nổi đến nhà chúc.

Lâm Thanh Đình không phát thiệp mời rộng, chỉ thông tri mấy gia đình thân cận, nhưng hắn sớm đoán được sẽ có cảnh tượng này, trước tiên chuẩn bị thỏa đáng, trong phủ không có tình huống ứng phó không nổi xuất hiện chiêu đãi không chu toàn.

Tiệc mừng phân hai bộ phận, nam tân nữ khách hai bên.

Mà nữ khách nơi này giao cho Lâm Thanh Uyển và mấy quản sự bà mụ trong phủ.

May mắn Lâm Thanh Đình đã nói, mọi người đều biết Lâm Thanh Uyển vừa tới kinh thành, không quen thuộc chi tiết các nhà, lúc đó chỉ cần cười là được rồi, về phần an bài người ngồi thì do quản sự bà mụ an bài. Nói cách khác nàng chính là cái bài trí, thân phận đại biểu là muội muội Lâm Thanh Đình, phụ trách thay mặt Định Viễn Hầu phủ chiêu đãi nữ quyến, không để cho người ta bởi vì không có chủ nhân đi ra tiếp đón mà cảm thấy quá mức thất lễ là được.

Ngày hôn lễ của Lâm Thanh Đình, Lâm Thanh Uyển phụ trách chiêu đãi nữ khách tới ăn tiệc mừng ở sảnh trước. Bởi vì nha hoàn bà mụ phía dưới đều nghiêm chỉnh huấn luyện, cộng thêm có Hồng Yến ở một bên nhắc nhở, nên cũng được gọn gàng ngăn nắp, không làm sai công tác gì.

Mà những phu nhân, các tiểu thư đến ăn tiệc mừng kia, tựa hồ cũng biết thân phận của nàng, đều cười gật đầu với nàng, thả ra thiện ý của mình. Có phu nhân lớn tuổi chút cầm tay nàng, cảm thán nói đáng tiếc cô nương tốt như vậy.

Cái này Lâm Thanh Uyển cảm thấy chẳng hiểu làm sao, nhưng nàng vẫn ghi nhớ ca ca nói, không hiểu hoặc là không biết trả lời như thế nào thì gật đầu mỉm cười pha trò là được rồi, sẽ không có người trách tội.

Trong không khí ở chung có chút kì quái này, Lâm Thanh Uyển ứng phó rất tốt, không ai biểu hiện ra ngoài muốn trách tội.

Sau đó tầm mắt Lâm Thanh Uyển bị một người chuyển dời ——

Lâm Thanh Lan! Thế nhưng là nàng.

Tuy rằng nàng chưa từng chân chính gặp qua Lâm Thanh Lan, nhưng bởi nguyên chủ là bị Lâm Thanh Lan lừa đi ra ngoài mới bị đánh ngất xỉu tử vong, cho nên đối với gương mặt này, nàng cả đời đều không thể quên được.

Còn có lúc nàng vừa xuyên qua nghe được đối thoại kia, làm cho nàng khắc sâu ấn tượng người này.

Chỉ tiếc sau này nàng bị bán xa, tàu xe mệt nhọc tới Vân Châu, sau đó lại bị bán gả người, hơn nữa khoảng cách và địa vị đều chênh lệch quá xa, nàng dần dần quên người này.

Không ngờ trong khi nàng bất ngờ không kịp phòng, người này cứ như vậy xuất hiện.

Lâm Thanh Lan lúc này mặc một bộ vải bồi đế giầy màu đỏ tươi dệt kim đoàn hoa, đầu đội vàng ròng nạm Bạch ngọc Quan Âm, kế trên tóc cắm trâm cài vàng vòng nạm phỉ thúy, ăn diện thậm chí rêu rao hoa lệ. Khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn, vừa giận vừa vui, kiều diễm động lòng người, chỉ là xương gò má hơi lồi, làm cho nàng thiếu bình thản, thêm vài phần vênh váo hung hăng.

Vênh váo hung hăng, Lâm Thanh Lan không phải vênh váo như vậy. Trong ấn tượng của Lâm Thanh Uyển, ba chữ Lâm Thanh Lan được viết ngang bằng với ngang ngược càn rỡ.

Hồng Yến luôn ở bên cạnh phát hiện cô thái thái khác thường, theo con mắt nhìn đi qua, lập tức nói nhỏ bên tai nàng: “Đây là con dâu Trung Dũng Bá gia, gả cho đích thứ tử trong phủ.”

Hồng Yến không nói thêm cái khác, bởi vì nàng cũng biết quan hệ của người này với cô thái thái, là Lâm gia đích nữ Lâm Thanh Lan. Cha Hồng Yến là Hồng tổng quản, cho nên đối với khúc mắc của Hầu gia cô thái thái với Lâm gia, nàng cũng biết một chút. Sợ con dâu Trung Dũng Bá gia trong truyền thuyết trời sinh tính ương ngạnh này sẽ gây khó xử cô thái thái, nàng và một nha hoàn quản sự bên người báo cho biết, làm cho nàng đi dẫn lai khách đi tới chỗ ngồi.

Chỉ tiếc Lâm Thanh Lan không có ý định cho Hầu gia mặt mũi, thanh âm the thé gây khó xử.

“Làm sao? Đường đường Định Viễn Hầu phủ thế nhưng không có chủ nhân đến chiêu đãi nữ khách, liền phái cái nha đầu tính toán đến có lệ ai?”

Nhất thời trong lúc đó, trường hợp náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại.

Ánh mắt Lâm Thanh Lan lắc lắc nhìn thẳng tới Lâm Thanh Uyển.

Kỳ thật trong lúc Lâm Thanh Uyển nhìn thấy Lâm Thanh Lan, đồng thời Lâm Thanh Lan cũng thấy được ‘Tỷ tỷ’ này.

Trước khi đến nàng vẫn nhịn khẩu khí, bởi vì người này mà mẫu thân thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mà nàng vốn tình cảnh không dễ càng nhiều thêm vài phần xấu hổ.

Lần này Định Viễn Hầu đại hôn không phát thiếp cho Lâm gia, bởi vì tình cảnh xấu hổ, Lâm gia cũng không ai đến, chỉ tặng lễ.

Mà Lâm Thanh Lan lần này mặc dù có thể đến, là nàng đi cầu mẹ chồng mang nàng đi cùng. Trong lúc nàng để lộ ra dĩ vãng ‘Quan hệ không tệ’ với Lâm Thanh Uyển mới được mang đến, nói dối như vậy thật làm cho nàng xấu hổ đặc biệt khó chịu trong lòng.

Nàng sở dĩ nhọc lòng như thế, chính là muốn nhìn một chút vị ‘Tỷ tỷ’ bị nàng bán ra kinh này, sau khi gả cho một cái chân đất, nay thảm cỡ nào. Cho dù phía sau nàng có cái ca ca ruột thân chức vị cao, cũng không cải biến được vận mệnh của nàng. Bởi vì nữ nhân tôn vinh là đến từ trượng phu mình, mà không phải là ca ca.

Đáng tiếc người trước mắt này so với tưởng tượng của nàng khác quá nhiều.

Nàng hôm nay ra cửa cố ý ăn diện chói lọi, ít nhất nhất định phải đạp Lâm Thanh Uyển tiện nhân kia xuống, nhưng sau khi đến mới phát hiện, kỳ thật người ta chẳng kém nàng một chút nào.

Vẫn là bức nhược liễu đón gió kia, ăn diện thậm chí hoa lệ, không thua các phu nhân nhà giàu sang trong kinh một chút nào, mà giữa mi mày nghiễm nhiên bất đồng dĩ vãng, không phải khiếp nhược gan nhỏ, mà là mặt mày phi dương tự tin sống động. Làn da trắng nõn hồng nhuận, thái độ hào phóng không mất thể diện, mắt nào nhìn vào cũng thấy, còn tưởng rằng là chủ mẫu gia đình lớn nào đó.

Nàng dựa vào cái gì tự tin như vậy?

Nàng chẳng lẽ quên mình gả cho một người như thế nào sao? !

Lâm Thanh Uyển trong lòng bất đắc dĩ, vừa định mở miệng nói cái gì đó thì một quý phụ nhân bên cạnh Lâm Thanh Lan đánh gãy. “Thanh Lan, ngươi nói cái gì đó, ngươi không xem người ta đang bận chào hỏi khách nhân hả?” Trung Dũng Bá phu nhân ánh mắt sắc bén nhìn con dâu, rồi quay sang Lâm Thanh Uyển cười xin lỗi: “Thật là ngại quá, con dâu này của ta trước giờ khẩu không ngăn cản.”

Lâm Thanh Uyển mỉm cười tiến ra đón: “Thật là xin lỗi, trong nhà người có thể đi ra chiêu đãi quá ít, xin hãy tha lỗi sự chậm trễ này.”

Lời này là nói cho Trung Dũng Bá phu nhân, phảng phất như không nhìn thấy Lâm Thanh Lan bên cạnh, hoặc là coi lời Lâm Thanh Lan vừa nói là không khí.

Những người bên cạnh nhìn thấy người nói lời sắc bén này, đều coi như không nhìn thấy tươi cười đầy mặt, còn có người mở miệng giải vây: “Trung Dũng Bá phu nhân mau tới bên này ngồi, lần trước ngươi nói với ta chuyện đó…”

Trung Dũng Bá phu nhân cười cười với Lâm Thanh Uyển, mượn cơ hội đi tới bên kia, tay lôi con dâu niết rất chặt chẽ.

Lâm Thanh Lan bị bà bà cảnh cáo, đành phải cúi thấp mặt đi theo bà bà, chỉ là trong lúc đi lại thân thể có vẻ cứng ngắc. Kỳ thật lời ra khỏi miệng nàng liền hối hận, chỉ là nhất thời không quản được miệng mình, phỏng chừng lần này sau khi trở về rất khó giao phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.