Đằng Sau Lớp Mặt Nạ

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Kasumi chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu sẽ ghét đất liền.

Sau mấy tháng ròng lênh đênh trên biển cả, cậu không mong gì hơn là được đặt chân lên mặt đất cứng cáp.

Và cậu ghét cảm giác đó.

Âm thanh nhốn nháo, đám đông lúc nhúc, từ bữa sáng đến bữa trưa rồi đến dạ tiệc, phải luôn để mắt đến cả trăm người lượn lờ trước mặt. Bị nhìn ngó, bị bàn tán, bị khiển trách vì sự bất cẩn ngu ngốc. Tiếng tặc lưỡi bất mãn khi được biết về sai lầm nhục nhã của một hộ vệ bóng đêm. Dĩ nhiên vẫn có lời khen ngợi vì đã cứu được chủ nhân, nhưng đó chỉ như giọt nước thấm vào núi thất bại mặn chát.

Tính luôn cả những lời khen ngợi vì đã bắt được Jun và thu thập chứng cứ kết tội lão.

Một tháng nữa thôi, tất cả sẽ lắng xuống, Minoru sẽ lại vùi mình vào những ngày nghiên cứu thanh tịnh, và chỉ đến lúc đó Kasumi mới nhẹ người đi được một chút – và có thể lấy lại được thăng bằng như trước kia.Chỉ có một vấn đề: Dù đi bất cứ đâu, cậu cũng chợt nhận ra mình đang nhìn quanh tìm kiếm một mái đầu vàng, hoặc dỏng tai nghe ngóng tiếng cười ha hả quen thuộc.

Cậu không bao giờ nhìn hoặc nghe được thứ mình tìm. Sau khi tàu cập bến đến đúng nơi họ cần đến… Luther đã nhanh chóng biến mất về biển cả yêu dấu của hắn. Ở lại là bị bắt, hắn làm vậy cũng đương nhiên thôi.

Nhưng mà…

Kasumi rủa thầm, vội vã xua ý nghĩ lan man ấy đi và quay trở lại với thực tại.

Bên cạnh cậu, Minoru đang trò chuyện với người mà họ đã phải gặp từ mấy tháng trước – ngài Luther Hatcher-Rosque thật sự. Ông giống hệt như những gì Kasumi đã vẽ ra trong suy nghĩ. Phong độ, đạo mạo, lịch lãm, và sở hữu một lượng kiến thức đáng nể. Ông và Minoru nói về những thứ nằm ngoài tầm hiểu biết hoặc quan tâm của Kasumi, với tốc độ một dặm một phút. Chỉ cần Minoru vui vẻ là được.

Cậu nhìn ngài Hatcher-Rosque lần nữa.

Tóc ngắn được cắt gọn gàng, không cần dây buộc. Ông không đeo kính. Y phục được là thẳng thớm và chỉn chu. Ông cư xử rất lịch sự, tế nhị, dễ mến, và thu hút. Hatcher-Rosque-thật là hình mẫu lý tưởng của một vị học giả đáng kính.

Và Kasumi ghét ông ấy.

Cậu tự hỏi bữa trưa địa ngục này còn lê la đến bao giờ, và chỉ muốn đấm vào câu trả lời. Minoru không có nhiều bạn bè số đông đơn giản là quá e dè ngài – phần cũng vì bên ngài luôn kè kè một tên hộ vệ lạ lùng. Nhưng xem ra ngài đã tìm được một người bạn thật sự nơi Hatcher-Rosque.

Tên khốn ngu ngốc này. Nếu đã định bỏ đi như vậy thì cũng phải để lại vài câu chứ? Cậu đã biết sẽ có ngày này, nhưng chẳng lẽ nói một câu trước khi biến mất cũng không được? Ha, mà thật ra cậu mong chờ gì ở hắn? Hải tặc vẫn luôn là hải tặc, và nếu cậu dám nghĩ… Thôi thì, bây giờ cậu đã hoàn toàn thấu hiểu rằng Luther-hay-mặc-kệ-tên-hắn-là-gì cũng chỉ là một kẻ lừa đảo đeo mặt nạ.

Tay Kasumi giật nhẹ, nhưng cậu kềm lại thôi thúc chạm vào chiếc mặt nạ của mình. Làm vậy luôn giúp cậu trấn tĩnh trở lại. Nó là bằng chứng quen thuộc, là lẽ phải nhắc nhở mọi chuyện đang đi đúng hướng đã định.

Vậy, tại sao cậu lại thấy có gì đó vô cùng thiếu sót?

Cậu từ chối trả lời câu hỏi của chính mình, đảo mắt nhìn quanh quán trà đông đúc. Nắng tràn qua khung cửa sổ rộng mở phía bên kia phòng. Nhìn đâu cũng thấy hết giỏ đến lọ, đầy ắp hoa tươi mát mắt, tạo không khí dễ chịu và ấm cúng. Dù có ghét nơi này đi nữa, cậu cũng phải thừa nhận đây là một đất nước xinh đẹp. Không biết Minoru định ở lại đây bao lâu?

Và hy vọng cậu có thể chịu đựng được chừng ấy lâu. Mà cũng có thể không cần. Sứ giả của bộ tộc sẽ đến bất cứ lúc nào để áp giải Kasumi trở về. Cậu không quan tâm mấy. Như vậy còn tốt hơn quẩn quanh ở đây, phập phồng mong ngóng một gương mặt cậu biết mình sẽ không bao giờ nhìn thấy lần nữa.

Buổi chiều trôi qua chậm chạp như đêm dài lắm ác mộng, khách trong quán lần lượt đến rồi đi trong khi Minoru và Hatcher-Rosque vẫn huyên thuyên không dứt. Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, Minoru mới miễn cưỡng nói câu tạm biệt.

“Cám ơn Kasumi.” Ngài nói khi cả hai thả bộ về. “Vì đã kiên nhẫn chờ suốt từ trưa.”

“Tôi luôn sẵn sàng và vinh hạnh được phục vụ ngài, chủ nhân.” Kasumi máy móc đáp lại. “Ngài có vẻ rất phấn khởi.”

“Đúng vậy.” Minoru nói. “Luther là một người rất thú vị.”

Kasumi cứng người khi nghe cái tên đó.

Minoru quay sang nhìn cậu. Cậu ghét cái nhìn đó, vì nó nói rằng Minoru đang thấy thứ mà ngài không có phận sự gì nhìn thấy.

“Luther có phải tên thật của hắn không?” Cuối cùng, Minoru hỏi.

Kasumi nhăn mặt. “Tôi không nghĩ hắn biết tên thật của chính hắn.”

“Hm.” Minoru trầm ngâm nghĩ. “Cậu có thích nơi này chút nào không, Kasumi?”

“Tôi chỉ là cái bóng, chủ nhân đi đâu thì tôi sẵn lòng theo đó.”

Minoru cười nhẹ. “Nơi này rất xinh đẹp và hiền hòa, Kasumi. Ta cứ nghĩ cậu sẽ thích nó.”

Kasumi không nói gì nhưng đã bắt đầu thấy khó chịu. Minoru đang âm mưu gì đó, và cậu không đào đâu ra tâm trạng đối phó với ngài lúc này.

“Ôi chà.” Minoru đột ngột kêu. “Xem ra đã đến lúc phải nghe nốt nhạc cuối rồi.”

Kasumi nhìn “nốt nhạc cuối” mà Minoru nói, cảm giác hốt hoảng rơi như đá tảng trong bụng – một cỗ xe ngựa đen tuyền, bên hông mang biểu tượng mặt trăng và bốn ngôi sao của quê nhà.

Minoru mỉm cười và khẽ chạm vào vai cậu. “Không sao đâu, Kasumi. Rồi cậu sẽ thấy.”

Kasumi im lặng giật người lại và lùi xuống, nhường bước cho Minoru dẫn đường vào nhà.

Nội thất được trang trí bằng hai màu chủ đạo xanh và nâu, điểm xuyết nhiều màu khác. Đây là phần thưởng triều đình tặng cho Minoru, đổi lại những cống hiến mà ngài và Hatcher-Rosque sẽ đem lại cho đất nước này. Một dinh thự khang trang hơn tất cả những nơi họ đã từng trú lại trong những ngày dài chu du. Càng lúc Kasumi càng có cảm giác những ngày đó sẽ không trở lại nữa. Đó đã từng là mong muốn của cậu.

“Chào ngài, ngài Minoru.” Ba người đứng bên ngoài lên tiếng. Tất cả đều đeo mặt nạ giống Kasumi, nhưng hoa văn khác nhau. Tất cả đều cúi mình, trừ một người vẫn đứng thẳng. Thân hình ông cao lớn vạm vỡ, mái tóc dài đen nhánh được tóm gọn sau gáy, điểm vài sợi bạc. Gương mặt ông, đẹp như tranh vẽ, không hề bị che giấu. Nổi bật nhất là đôi mắt, sáng rực một màu xanh như ngọc quý.

Minoru gật đầu. “Ngài Daichi, vinh hạnh được gặp lại ngài, chỉ tiếc là vì một lý do không hay.”

“Lý do gì không quan trọng, ngài Minoru, tôi cũng rất vui được gặp ngài. Trước tiên, cho phép tôi thay mặt Đông tộc gửi đến ngài lời xin lỗi vì đã thất bại nghiêm trọng trong việc bảo vệ ngài, nhất là khi ngài đã tin tưởng và hào phóng chọn bộ tộc.”

“Một lời xin lỗi không cần thiết.” Minoru nhỏ nhẹ nói.

Kasumi đứng yên như đá, biến mình thành cái bóng ngay cả với ngài Daichi. Cho đến khi họ quyết định nhìn đến cậu, cậu không tồn tại trên đời.

“Trái lại kia,” ngài Daichi tiếp lời, “lẽ ra ngài không phải gặp bất cứ nguy hiểm gì. Bộ tộc đã được báo cáo chi tiết, và tôi không có lý do gì bào chữa cho việc hộ vệ xuất sắc nhất tộc bị một tên hải tặc lừa gạt qua mặt.”

Minoru lắc đầu. “Nếu đó là báo cáo mà ngài nghe được thì tôi xin được đính chính, ngài Daichi, rằng ngài vẫn chưa nghe hết câu chuyện chính xác.”

“Ô?” Ông hỏi. “Vậy câu chuyện tôi phải biết là gì?”

“Kasumi nhất định sẽ nhận ra nếu có ai muốn tấn công tôi. Và cậu ấy đã không nhận ra bất cứ nguy hiểm gì hướng về phía tôi, một phán đoán hoàn toàn chính xác trong tình huống ấy. Bản chất của Kasumi vốn lương thiện và tận tụy, đồng thời quyết đoán và mạnh mẽ. Vì vậy cậu ấy là một hộ vệ tuyệt vời. Cậu ấy bị lừa không phải vì không thấy được đe dọa dành cho tôi, mà vì không chú ý tới đe dọa dành cho chính mình. Bản năng của Kasumi không bao gồm lo lắng cho an toàn của bản thân, và dĩ nhiên cậu ấy không lường trước được kẻ địch này. Ngài Daichi, ngài có tìm ra sơ hở nào trong lý do của tôi không?”

Sau một khắc im lặng, ngài Daichi thừa nhận bằng tiếng hừm nhẹ. “Tôi quả thật không thấy sơ hở nào để trừng phạt Kasumi, nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.”

“Không, vẫn chưa. Hay chúng ta ngồi xuống nhấm chút trà, rồi tôi sẽ kể nốt phần còn lại?”

“Rất sẵn lòng.” Ông nói. “Chúng tôi rất cảm kích lòng hiếu khách của ngài.”

“Chỉ là chút trà mọn cho khách quý thôi.” Minoru nhẹ nhàng đáp lại.

Bốn người lần lượt ngồi xuống trong im lặng, còn Minoru tự tay đi pha trà và đưa lại bàn. Kasumi đứng giữa hai khung cửa sổ lớn nhìn ra đường, vị trí cho phép cậu quan sát cả căn phòng. Cậu tự thấy hài lòng khi không ai nhìn tới cậu.

“Vậy, mời ngài tiếp tục.” Ngài Daichi nói. “Tôi rất nôn nóng được nghe.”

“Tên hải tặc mà ngài nói không phải một đối thủ dễ dàng hạ gục, ngay cả với chiến binh đứng đầu tộc. Không biết các ngài có còn nhớ nhân tình của Công chúa từ sáu năm trước?”

Bốn người đàn ông nhìn nhau, có vẻ vừa buồn cười vừa khó chịu. “À vâng.” Ngài Daichi đáp. “Gã đàn ông đến từ chí bắc. Khiêu khích và điên rồ. Người vùng ấy, toàn bộ ngông cuồng cả.”

Minoru bật cười. “Quả đúng vậy. Tôi tin chắc tên hải tặc của chúng ta là người vùng ấy. Ngoại hình tương tự, và cả thói ngông cuồng. Kasumi được biết hắn là trẻ mồ côi, nên rất có thể hắn lưu lạc từ phương bắc, hoặc cha mẹ của hắn xuất thân từ đó. Cộng thêm với việc hắn chọn cuộc sống lênh đênh trên biển, một nơi không hề dễ sống… Tôi có lý do tin chắc hắn rất hợp với Kasumi đây.” Ngài lại cười. “Nhưng các ngài đừng bao giờ mong nghe Kasumi thừa nhận điều đó.”

Kasumi đứng yên, vờ như không nghe câu nhận xét vu vơ ấy.

Những người khác mỉm cười rồi lắng nghe Minoru kể nốt phần còn lại của cuộc hành trình. Hai tiếng sau, khi chi tiết cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng, tất cả đều trầm ngâm im lặng, tách trà dở dang nguội lạnh trên bàn.

Cuối cùng, ngài Daichi ngẩng lên, hướng cái nhìn nghiêm nghị về phía Kasumi. Ông quay lại nhìn ba người đi cùng mình, rồi đến Minoru. Và rồi gật đầu. “Thôi được. Dù tôi vẫn nghĩ Kasumi cần phải bị trừng phạt vì đã phạm sai lầm, tôi không thể công bằng mà tuyên bố cậu ấy đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Kasumi, cậu đã cứu lại được chủ nhân, làm rất tốt. Ta tiếc là đã không gặp được tên hải tặc này của cậu.”

Của cậu. Ha. Không hiểu đang ám chỉ gì đây. Kasumi chỉ gật đầu.

“Xin phép ngài?” Ngài Daichi hỏi.

“Dĩ nhiên.” Minoru mỉm cười, quay qua Kasumi. “Hộ vệ của ta, có thể gỡ mặt nạ ra không?”

Kasumi làm theo lời, móc chiếc mặt nạ lên cánh tay trái.

Ngài Daichi đứng dậy, tiến lại gần cậu. “Kasumi, thấy con còn sống mạnh khỏe, ta rất mừng. Mẹ rất nhớ con và cảnh cáo ta không được hành động lỗ mãng khi chưa biết rõ ngọn nguồn câu chuyện. Cũng tốt là ta thường nghe theo những gì bà ấy nói.”

Một bên mép giật nhẹ, Kasumi đáp lại cái ôm của ông. “Chào cha. Con đoán mẹ vẫn khỏe?”

“Đủ khỏe để chỉ huy tộc còn nhiều hơn cả ta.” Ngài Daichi khô khan đáp. “Ta thấy em con không việc gì phải lo lắng cái ngày lên chức trưởng tộc – ta thề là mẹ con không hề có ý nhường cái ghế đó lại cho ai.”

Kasumi bật cười.

“Lại đây ngồi, Kasumi. Ngài Minoru, một khi chúng ta không cần bàn đến hình phạt lẽ ra phải có, hay là chúng ta bàn đến đề nghị của ngài?”

Minoru mỉm cười. Kasumi liếc ngài vì đã biết quá rõ cái nhìn ấy. Cậu ngậm miệng lại, quyết định không hỏi đơn giản vì cha cậu nhất định sẽ không hài lòng khi nghe cậu chất vấn chủ nhân của mình.

“Nếu vậy tôi sẽ cho người nhắn tin người đã đưa ra đề nghị ấy, và khi ngài ấy đến chúng ta có thể chính thức đi vào vấn đề.”

“Vâng, dĩ nhiên.” Ngài Daichi nhã nhặn đáp. “Trà ngon, đây là loại trà gì nhỉ? Tôi phải mua một số kha khá về nhà mới được, và vài món nữ trang cho bà vợ, bằng không tôi đoán chắc bà ấy sẽ treo ngược tôi lên…”

Kasumi gắn mặt nạ lên trở lại, ngồi lặng lẽ nhìn Minoru thong thả viết một mẩu tin ngắn và gửi đi, trong khi mọi người trò chuyện vui vẻ. Chuyện này là như thế nào, và tại sao cậu không biết gì cả?

Tại sao cậu lại không vui khi được tha bổng dễ dàng như vậy? Cha cậu thậm chí đã đích thân đến đây để tuyên án, nhưng Kasumi vẫn không thấy gì ngoài cảm giác nặng nề đã thít chặt lấy cậu suốt bốn tháng nay… kể từ khi Luther bốc hơi không để lại dấu vết.

Tiếng gõ cửa đột ngột đến sau ba tiếng chờ đợi.

Khi người hầu chạy đi mở cửa, Minoru mỉm cười đứng dậy và sải bước ra đón khách: một người đàn ông cao lớn phục sức rất sang trọng. Kasumi không thấy rõ mặt người này, nhưng hành vi bất thường của Minoru làm cậu cảnh giác.

Cậu chờ đến khi người mới đến lại gần, và Minoru lên tiếng. “Xin được giới thiệu với ngài Daichi và các vị khách quý, ngài Isaac Keen.”

Và trên mặt hắn là một cặp kính. Kasumi biết hắn làm vậy chỉ để chọc tức cậu. Một khi Minoru bước ra khỏi đây, máu sẽ đổ. Nụ cười nhếch mép thoáng qua chứng tỏ tên khốn cũng biết điều đó.

“Ngài Isaac, xin mời ngồi. Chúng tôi đang thưởng thức chút trà địa phương, ngài có muốn thử?”

“Rất sẵn lòng.” Isaac lịch sự đáp, ngồi xuống chỗ trống cạnh Minoru – và đối diện Kasumi.

“Ngài Isaac,” ngài Daichi hỏi. “Tôi rất vinh dự được gặp ngài sau mấy tháng liên lạc vừa qua.”

“Tôi cũng vậy.” Isaac thoải mái nói, vừa mỉm cười vừa gật đầu chào một lượt.

Ngài Daichi phấn khởi nói. “Đề nghị của ngài rất độc đáo, nhưng vẫn chưa phải là lạ lùng nhất.”

Isaac cười rộng hơn. “Mục tiêu của tôi là độc đáo nhưng không quá nổi bật. Cân bằng mới là thiết yếu.”

“Bây giờ chúng ta đã có mặt đông đủ và hình phạt của Kasumi đã được bỏ qua, mời ngài và ngài Minoru giải thích chi tiết mọi việc.”

Minoru gật đầu, trước là với ngài Daichi, sau là với Kasumi.

Chột dạ. Thật sự đang xảy ra chuyện gì?

“Tôi thấy mình bắt đầu yêu thích cuộc sống ở đây,” Minoru chậm rãi nói. “Tôi cũng nhận ra ngài Hatcher-Rosque sẽ sớm trở thành bạn tâm giao cả đời của mình. Sau chuyến phiêu lưu nho nhỏ vừa qua, tôi không còn hứng thú tiếp tục lối sống nay đây mai đó nữa. Phải rời xa Kasumi là một mất mát lớn vì tôi xem cậu ấy như người bạn thân thiết, nhưng tôi là người trọng chữ tín và trong thỏa thuận có nói rõ, cậu ấy là hộ vệ của tôi chừng nào tôi còn cần cậu ấy. Giờ đây, một khi chọn cuộc sống ổn định này, tôi tự thấy mình không cần một hộ vệ bản lĩnh như vậy nữa.”

Sau lớp mặt nạ, Kasumi giật mình, mắt mở to kinh ngạc. Minoru muốn cho cậu đi?

A… như vậy… như vậy cũng phải. Cũng đúng thôi. Một bản thỏa thuận đâu thể kéo dài cả đời…

“Chính vì vậy, ngài Daichi, quý ngài trong tộc, hôm nay tôi xin được tiến cử một người đang tìm kiếm sự bảo vệ cấp cao mà chỉ các ngài mới có.”

Mắt Kasumi lập tức nheo lại. Không đời nào hắn dám.

Một bên mép Luther – Isaac – thoáng nhếch lên, cho thấy rằng, dĩ nhiên hắn dám.

Ôi trời, cậu nhất định-

“Thưa quý ngài, đặc biệt là ngài Daichi,” Isaac giở giọng mượt như lụa ra. “Như tôi đã thú nhận, cách đây vài tháng tôi vẫn còn là một tên tội phạm. Chính xác hơn, là hải tặc. Nhiều sự kiện xảy ra gần đây đã thôi thúc tôi từ bỏ cuộc đời ấy và cố gắng hoàn lương, hy vọng được sống trong thanh tịnh. Tuy vậy, tôi không ngây thơ đến mức tin rằng kẻ thù cũ sẽ để tôi yên một khi chúng nghĩ tôi đã biến thành một kẻ hèn nhát chui rúc ở đây. Có người khuyên tôi, bộ tộc của ngài là lựa chọn đúng đắn, và tôi hoàn toàn có khả năng thỏa mãn mọi chi phí yêu cầu.”

Ngài Daichi cười nhẹ. “Như tôi nói, một đề nghị độc đáo. Chúng tôi đã xem xét cẩn thận, và ngài Minoru chưa bao giờ tiến cử ai, do đó ngài quả thật là một lựa chọn đúng đắn.” Ông mỉm cười. “Trừ phi có ai phản đối, tôi rất sẵn lòng ký thỏa thuận này. Sau khi cân nhắc những nguy hiểm có thể xảy ra, và nhất định sẽ xảy ra phần lớn thời gian, nếu không muốn nói là cả đời ngài, tôi xin được chọn hộ vệ số một của tộc.”

“Vâng, như vậy càng hợp ý tôi.” Isaac đáp, trong mắt không có gì ngoài tinh quái nhảy múa điên cuồng.

Kasumi sẽ tàn sát hết những người có mặt hôm nay.

“Về phần chi phí, tôi đã nói rõ trong thư trước.”

“Đồng ý.” Isaac nhanh chóng gật đầu.

“Vậy nếu ngài không có ý kiến, tôi xin được giới thiệu hộ vệ tốt nhất mà Đông tộc có. Cậu ấy là Kasumi, và kể từ đây sẽ phục vụ ngài cho đến khi ngài quyết định hủy thỏa thuận.”

“Chấp nhận, và vô cùng hài lòng.” Isaac nói.

Minoru liền đứng dậy. “Tôi thấy chúng ta không nên làm phiền ngài Isaac trò chuyện với hộ vệ mới của mình. Ngài Kasumi, từ tận đáy lòng, xin cám ơn ngài về tất cả. Ngài luôn là người bạn tốt của tôi, và hy vọng một ngày nào đó chúng ta có dịp dùng bữa như bạn bè.”

Kasumi gật đầu, đứng lên cúi chào thật thấp. “Được phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi, ngài Minoru. Chúc ngài sống vui vẻ. Chúng ta sẽ sớm có dịp gặp lại nhau.”

Cậu ôm cha mình lần cuối và chờ tất cả rời đi, cả người gần như run lẩy bẩy.

Khi cánh cửa đóng lại kèm theo tiếng cạch vang vọng khắp phòng, cậu chậm rãi quay lại đối diện với kẻ sắp phải chết còn hơn cả người đã chết.

“Có thể nào gỡ mặt nạ ra?” Isaac hỏi.

Kasumi lột phăng nó ra, cẩn thận đặt xuống bàn – và lao tới, cho hắn một đấm ngay hàm, thụp xuống né bàn tay vồ lấy mình rồi gạt chân hắn.

Cậu đấm hắn thêm cú nữa trước khi bị tóm lấy và ném sang một bên. Cậu đứng dậy vừa đúng lúc bị ấn vào bức tường sau lưng.

“Tên khốn.” Cậu rít.

Isaac nhe răng cười, và hôn cậu.

Kasumi cắn mạnh môi hắn, thỏa mãn khi nghe hắn kêu khẽ vì đau – rồi giằng hai tay mình ra, vòng ra sau cổ Isaac, kéo hắn sát đến hết mức có thể. Mùi gió biển vẫn còn thoang thoảng trên người hắn, lẫn với mùi nước hoa sắc sảo và nhè nhẹ cay. Tóc hắn đã mọc dài sau bốn tháng, đủ để Kasumi luồn tay vào đó mà giật nhẹ.

“Ta sẽ giết mi.” Cậu nói khi Isaac cuối cùng cũng thả cậu ra.

Hắn cười lớn. “Ta rất nhớ cậu và mấy câu đe dọa chém giết của cậu, Kasumi.”

“Nếu mi, chỉ trong vài giây thôi, dám mơ tưởng rằng ta sẽ gọi mi là chủ nhân, tên gian xảo, luồn lách-”

Isaac hôn cậu lần nữa. Kasumi ước gì cậu có đủ bản lĩnh chống cự, nhưng sau bốn tháng chìm ngập trong khổ sở vì-

Cậu đẩy hắn ra. “Mi biến mất! Một câu để lại cũng không, mi cứ thế mà biến mất! Thả ta ra ngay!”

“Xin lỗi.” Isaac nói. “Khi đó ta không nói gì vì vẫn chưa chắc chắn, nhưng sau đó ta nhận ra, nếu không tấn công bất ngờ kiểu này, cậu sẽ chém ta ra thành vài khúc.”

Kasumi trừng mắt. “Lại còn Isaac?”

“Không thích sao?”

Mắt cậu vẫn trừng.

Hắn cười toe toét, ngón trỏ lười biếng di nhẹ lên môi Kasumi. “Đó là tên của ta trước khi trở thành hải tặc. Có lẽ là cái tên duy nhất không dính líu tới tội lỗi gì. Hay cậu thích ta trở lại là Luther hơn?”

“Im mồm.” Kasumi gắt. “Mi im mồm cho ta, bằng không ta phải giết mi thật. Không tin được-“ Cậu đấm ngực hắn nghe thịch một tiếng lớn. “Ít nhất cũng phải nói gì đó chứ.”

“Ờ- ta có hơi bối rối tí. Cái trò hoàn lương này ta chưa thử bao giờ. Và…”

Kasumi liếc. “Và gì?”

“Ta cứ sợ nếu ta nói, cậu sẽ từ chối.” Hắn thú nhận. “Bằng cách này, ta có nhiều thời gian để tìm cơ hội lung lạc cậu hơn.” Hắn đưa hai tay ôm mặt Kasumi. “Liệu ta có thể hy vọng cậu sẽ không coi ta đơn giản chỉ là chủ nhân không?”

“Nếu mi thật sự nghĩ ta sẽ gọi mi là chủ nhân,” cậu điềm tĩnh đáp, “thì mi còn điên hơn ta tưởng. Vậy ra đây là mặt nạ mới của mi à? Quý ông giàu có và chủ nhân?”

Isaac cười khoái chí. “Này nhé, kể từ đây ta lại muốn sống không-mặt-nạ hơn kia. Nhưng dĩ nhiên cũng không hứa chắc được, vì ta không muốn thòng lọng tìm đến cổ.”

Kasumi khịt mũi và túm áo hắn giật lại gần. “Đồ ngốc.”

“Nhân tiện cho biết, cậu là người duy nhất nghĩ vậy.” Isaac nói. “Có lẽ cậu nhìn thấy thứ mà không ai khác nhìn thấy.” Giọng hắn nhẹ như gió thoảng, nhưng đôi mắt xanh xám nhìn xoáy vào cậu, sâu đến nghẹt thở.

“Công bằng thôi.” Kasumi đáp. “Chưa có kẻ nào dám nói ta nóng nảy.”

“Đừng có kẻ nào dám nói câu đó.” Hắn cảnh cáo. “Ta hoàn lương là vì cậu nhé. Cũng vì cậu mà ta phải nhả ra cả một gia tài để mua về một lốc đe dọa chém giết và cú đấm móc cực hiểm nhé. Cho nên cái nóng nảy này là của ta, không ai khác.”

Kasumi khịt mũi lần nữa, kềm lại nụ cười đang tìm đường lên mặt mình. “Đã bảo im mồm.” Cậu mắng, và hôn tên hải tặc hoàn lương của mình một cái rõ kêu.

.

.

.

[HẾT]

[Thứ sáu. 21/11/2008.]

(và một ngoại truyện con con…)

“Ngoại truyện” bởi Chi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.