Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 389: Chương 389: Tà âm




Edit: Phi Nguyệt

Ai cũng phải công nhận “Đêm tĩnh lặng” là một ca khúc thần thánh, mà người thể hiện-Lý Âm Phỉ từ một ca sĩ không có tiếng tăm gì lập tức nhảy lên làm ca hậu của Liên bang, có thể nói là một bước lên trời. Nhưng điều khiến người ta càng kính nể cô hơn là ở chỗ, khi viết ra ca khúc này cô chỉ nghĩ đơn thuần là muốn viết một bài hát an ủi vong linh của những người đã hi sinh cho nên cô chưa từng lộ khuôn mặt của mình ra trước công chúng.

“Tại sao cô ấy lại chọn đến trường chúng ta nhỉ?” Hàn Kế Quân tỏ ra tò mò.

Tạ Nghi trả lời: “Chẳng phải lúc trước có một đoạn thời gian tất cả dân chúng Liên bang đều kêu gọi Lý Âm Phỉ lộ diện sao? Cho nên công ty quản lý của cô ấy đã tạo áp lực và cuối cùng lựa chọn trường đệ nhất nam sinh quân giáo của chúng ta làm sân khấu lộ diện đầu tiên của Lý Âm Phỉ, thời gian được định ra là vào tháng sau. Chúng ta chính là những người đầu tiên được nhìn thấy gương mặt của cô ấy đó!” Nói đến đây, Tạ Nghi không nhịn được sự kích động trong lòng mà tru lên như sói.

Tề Long hùa theo Tạ Nghi, bỏ qua bữa sáng mới ăn được một nửa và chạy lên trên lầu để đăng nhập vào mạng thế giới ảo, tìm kiếm tin tức liên quan đến Lý Âm Phỉ.

Qua mấy câu nói của đám Tề Long cũng đủ để cho Lăng Lan hiểu ra câu chuyện, cô đã từng nghe qua ca khúc “Đêm tĩnh lặng”, đó đúng là một bài hát hay. Tiểu Tứ phân tích bài hát này chắc hẳn phải do một người có thiên phú sáng tác ra, thiên phú thức tỉnh của cô ta chính là tà âm, năng lực của tà âm có thể khiến người nghe dễ dàng tiến vào ý cảnh của ca khúc nên Lý Âm Phỉ thành công là việc tất nhiên. Đương nhiên, ca khúc này cũng được liệt vào hàng kinh điển, vì do nhiều yếu tố gộp lại mà tạo nên thành công của Lý Âm Phỉ.

“Đúng là các cậu trai trẻ.” Trong lòng Lăng Lan thầm cảm thán.

Mặc dù “Đêm tĩnh lặng” là bài hát thành công nhờ vào thiên phú tà âm của Lý Âm Phỉ và giai điệu rất dễ ngấm vào lòng người, nhưng bởi vì tinh thần thực của Lăng Lan cực kỳ mạnh mẽ nên sẽ không giống đám Tề Long bị mê mẩn đến điên cuồng.

Dưới sự chờ đợi tha thiết của đám Tề Long, Tạ Nghi, buổi biểu diễn ca nhạc của Lý Âm Phỉ ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo chính thức khai mạc. Hai người Tề Long, Tạ Nghi tiền trảm hậu tấu, không hỏi ý kiến Lan lão đại mà đã mua vé cho cả đội vì họ biết chắc Lăng Lan sẽ không có hứng thú cùng một đám con trai đi đại hội ca nhạc của một nữ ca sĩ.

Đương nhiên, Tề Long và Tạ Nghi đều sợ chuyện ngu xuẩn mình đã làm sau này sẽ bị Lan lão đại tính sổ nên bao biện nói đây cũng được tính là một lần sinh hoạt tập thể của đoàn đội, hai người bọn họ đã bỏ tiền cho hoạt động thì người làm lão đại như Lăng Lan nhất định phải dẫn đầu tham gia, cô không thể làm tổn thương trái tim yếu ớt của những đội viên như bọn họ được.

Lăng Lan ngẫm lại thấy ngày hôm đó mình cũng không có việc gì làm, hơn nữa từ lúc đến thế giới này cô cũng chưa từng đi đến một đại hội ca nhạc nào cả, xuất phát từ lòng hiếu kì nên cũng đồng ý. Cô dẫn tiểu đội đến nơi tổ chức để thưởng thức một chút.

Đáng nói là, trận này xem ra Tề Long và Tạ Nghi đã bỏ rất nhiều công sức, không biết hai người bọn họ đã dùng biện pháp gì mà mua được vé vị trí tốt nhất ở ngay phía trước sân khấu. Hàng ghế phía trước họ là dành cho đội ngũ quản lý cấp cao của các thế lực lớn trong trường nam sinh quân giáo. Những người trong đội của Lôi Vương Kiều Đình thuộc thế lực Lôi Đình cũng có mặt.

Còn ở hàng ghế thứ nhất đương nhiên phải dành cho cấp quản lý và các giáo viên của trường. Việc Lý Âm Phỉ lựa chọn trường quân giáo làm nơi tiến hành đại hội đầu tiên làm các cấp lãnh đạo đều vô cùng vui mừng, ai cũng biết bài hát “Đêm tĩnh lặng” chính là viết cho những học sinh vô tội bị hy sinh của trường bọn họ, nữ ca sĩ chọn nơi này là để thể hiện sự tôn kính của cô với trường đệ nhất nam sinh quân giáo.

Lăng Lan vừa mới ngồi xuống, Lý Lan Phong luôn đi đằng sau cô phản ứng nhanh nhất, anh lập tức đoạt một vị trí ở bên cạnh cô. Lạc Lãng cũng không cam lòng yếu thế, dù chậm hơn một bước nhưng vẫn cướp được vị trí còn lại, hai người giống như hai vị tướng hộ vệ vững vàng cầm giữ hai vị trí trái phải ở bên cạnh Lăng Lan.

Mặc dù bọn Tề Long, Tạ Nghi cũng muốn ngồi cạnh Lăng Lan nhưng tốc độ chậm hơn hai người kia nên đành bất đắc dĩ sờ mũi ngượng ngùng, sau đó ảo não lựa chọn vị trí khác.

Chỉ có Lý Thì Du và Thường Tân Nguyên cau có đi sau cùng. Cả hai đều là những người si mê nghiên cứu nên không hề có hứng thú gì với việc ca hát. Đối với hai người họ mà nói, có thời gian đến đây thì thà ở lại phòng thí nghiệm để nghiên cứu dự án của họ còn hơn.

Nhưng Lăng Lan đã nói đây là nhiệm vụ của đoàn đội, không thể vắng mặt nên hai người đành ép mình rời khỏi phòng thí nghiệm để tới đây. Có lẽ vì thế mà họ bày tỏ thái độ vô cùng không cam lòng, đi rớt tận cuối cùng, chờ cho tất cả mọi người đều ngồi xuống rồi mới lựa chọn hai vị trí còn lại mà ngồi xuống. Nhưng chỉ một lúc sau là họ lại vùi đầu vào nghiên cứu, dù rời khỏi phòng thí nghiệm, không có đầy đủ công cụ nhưng họ vẫn có thể tính toán một ít công thức trên máy cầm tay.

Trong sự chờ đợi háo hức của toàn trường, buổi biểu diễn của Lý Âm Phỉ cũng đến giờ bắt đầu. Ánh đèn bỗng nhiên tối dần xuống, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà điên cuồng hoan hô vì tất cả đều biết buổi biểu diện đã chính thức bắt đầu.

Trong bóng tối bỗng vang lên một giọng hát trong trẻo, không có ánh đèn, âm thanh vang vọng trong đêm tối càng thêm xâm nhập vào tinh linh của mỗi người. Những tiếng hoan hô yếu dần đi và cuối cùng im lặng hẳn. Tất cả các quân giáo sinh theo lời hát mà như nhớ về trận chiến thảm khốc đêm hôm ấy, nhớ lại cái cảm giác bất lực trước kẻ thù. Toàn bộ hội trường trở nên im ắng, tất cả đều cùng mặc niệm cho những người bạn, người chiến sĩ đã hi sinh trong đêm hôm đó.

“Trực tiếp nghe Lý Âm Phỉ hát càng cảm nhận rõ năng lực tà âm mạnh mẽ của cô ấy.” Tiểu Tứ không nhịn được phải nổi lên, đời nó chưa bao giờ thấy người có dị năng thiên phú mạnh mẽ như vậy, cô ấy có thể khống chế cảm xúc của bốn, năm vạn người trong hội trường này.

“Đúng là rất mạnh, năng lực tà âm này rất khó phòng bị!” Mặc dù biết rõ đối phương dùng dị năng thiên phú nhưng Lăng Lan vẫn cảm giác bài hát này rất dễ nghe, làm cô không muốn cự tuyệt nó. Loại cảm giác này khiến Lăng Lan phải nhíu mày, nếu có người lợi dụng loại năng lực này với ý đồ muốn ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô, nhằm vào cô thì sao?

“Bởi vì tà âm không phải là dị năng có tính công kích, nó thuộc về hệ tự nhiên, chỉ cần người mang năng lực này không có ác ý thì những người nghe không ai có ý phòng bị.” Tiểu Tứ tra được tài liệu liên quan trong kho cơ sở dữ liệu của mình, nó giải thích cho Lăng Lan nghe. “Giống như Báo con kia cũng có thiên phú thức tỉnh làm cho người đối diện không tự chủ được mà có ấn tượng tốt với anh ta, chỉ cần đối phương không có ác ý thì không có vấn đề gì cả.”

Lời của Tiểu Tứ khiến Lăng Lan vô thức quay ra nhìn Lý Lan Phong, vừa khéo phát hiện ra anh đang cau mày tựa hồ cũng không thích giọng hát của Lý Âm Phỉ lắm, có chuyện gì vậy? Lăng Lan vô cùng ngạc nhiên vì ngay cả Lý Thì Du và Thường Tân Nguyên vẫn luôn chìm đắm trong nghiên cứu cũng không cách nào tự chủ được mà phải bỏ dở khi tiếng ca của Lý Âm Phỉ vang lên, giờ cả hai đều đang chìm vào tà âm trong tiếng ca.

Tiểu Tứ cảm nhận ngay được sự nghi vấn của Lăng Lan, nó cũng thấy kỳ lạ, thế là lại điên cuồng tra tìm trong kho tư liệu, ba giây sau cuối cùng nó cũng tìm được một thông tin được gọi là phỏng đoán nghiên cứu: “Lão đại, cơ sở dữ liệu nói những thiên phú có tính chất giống nhau có thể không gây ảnh hưởng được cho nhau, tác dụng của tà âm của Lý Âm Phỉ và thiên phú của Báo con tuy khác biệt nhưng tính chất lại giống nhau nên rất có thể có phản ứng bài xích.”

“Rất có thể, như thế cũng tốt, tối thiểu ở hoàn cảnh đụng phải người như vậy, trong tiểu đội vẫn còn có người duy trì được sự tỉnh táo.”Lăng Lan cho rằng đây là chuyện tốt, cô cũng không muốn vô duyên vô cơ bị người ta ảnh hưởng đến cảm xúc, thậm chí vì thế mà thay đổi suy nghĩ của mình. Nghĩ đến đây, Lăng Lan đột nhiên nhớ tới cảnh tượng khi cha già nhà mình lần đầu tiên nhìn thấy Báo con, khóe miệng không tự chủ cong lên, ánh mắt ý cười.

Cho dù có thiên phú mạnh hơn nữa cũng phải tùy người mới có tác dụng, thiên phú của Lý Lan Phong có thể khiến người ta buông lỏng cảnh giác mà thân cận với anh, nhưng khi đối mặt với cha Lăng Tiêu của cô, thiên phú này triệt để vô dụng, thậm chí còn bị phản tác dụng. So sánh với những người khác, ví dụ như bọn Lý Thì Du, cha già nhà cô đều dùng thái độ hòa nhã để nói chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác khi nhìn sang Lý Lan Phong, ông ấy đều làm mặt lạnh, không thèm nhìn thẳng. Điều này làm Lý Lan Phong vô cùng thương tâm, không biết vì sao mình lại làm mất lòng đại tướng Lăng Tiêu…

Chẳng lẽ cha cô cũng có thiên phú thức tỉnh tương tự như Báo cho nên mới dẫn đến bị bài xích? Lăng Lan nhớ tới việc Lăng Tiêu là thần tượng toàn nên phỏng đoán này rất có khả năng xảy ra.

Lúc này Lăng Lan hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sở dĩ Lăng Tiêu không chào đón Lý Lan Phong là bởi vì lúc ấy Lý Lan Phong đi ra từ cơ giáp của Lăng Lan. Bất kì một người cha phát hiện ra có một đứa con trai xuất hiện thân mật ở bên cạnh con gái của mình đều không thể vui vẻ được.

“Thật ra loại dị năng này chỉ mang đến một ít tác dụng chứ không thực sự tác động được quá nhiều vào suy nghĩ của người cảm nhận, nếu không thì chính phủ Liên bang đã không cho phép những người có thiên phú như vậy công khai hoạt động trong nghành ca hát, có thể thấy phía chính phủ cho rằng những người này rất an toàn.” Tiểu Tứ nói cho Lăng Lan biết những người có được năng lực này cũng không lợi hại như cô nghĩ.

“Chiến tranh luôn đem lại đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, những người mang trong mình thiên phú này có thể giúp mọi người xoa dịu phần nào nỗi đau đớn mất mát, Liên bang cần những người như bọn họ.” Tiểu Tứ giải thích cho Lăng Lan hiểu vì sao chính phủ Liên bang lại đưa những ca sĩ này đi biểu diễn, đây cũng là một trong những chiêu bài nhằm xoa dịu tâm tâm lý của dân chúng và ủng hộ Liên bang mang quân đi chiến tranh. Phải công nhận thủ đoạn của chính phủ Liên bang vô cùng cao tay, lợi dụng từng người một để họ trở thành máy móc phục vụ cho chiến tranh.

Khúc hát Đêm tĩnh lặng ưu thương kết thúc, đám quân giáo sinh vẫn còn đắm chìm trong không khí của nó. Đúng lúc này, chính giữa sân khấu đột ngột chiếu đèn, một thân hình thướt tha mềm mại từ từ được nâng lên. Không cần ai phải giới thiệu, tất cả cũng biết cô gái ấy chính là Lý Âm Phỉ mà hàng vạn người ở đây mong đợi. Tất cả như bừng tỉnh, cùng gào lên, những quân giáo sinh lúc này cuối cùng cũng trở về số tuổi vốn có của họ, đều trở nên điên cuồng.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã đến xem buổi biểu diễn của tôi, tôi vô cùng vui mừng. Vốn ban đầu sáng tác ra bài hát này chỉ muốn an ủi linh hồn của những quân giáo sinh vô tội bị tử trận, nhưng không ngờ bài hát Đêm tĩnh lặng lại được mọi người yêu thích đến thế, tôi thật sự vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Tiếp theo sau đây, tôi xin kính dâng một bài hát mới mang tên ~ Quyết không khuất phục!”

Giọng nói của Lý Âm Phỉ rất dễ nghe, mềm mại ấm áp giống như giọng ca trong Đêm tĩnh lặng, cho dù bi thương cũng không dập tắt được sự ấm áp. Lúc này giọng nói của Lý Âm Phỉ không bi thương như trong tiếng ca của cô nên sự ấm áp càng lộ rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.